Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

9: THẦY VÀ CÔ GÁI BÍ ẨN!

Phiên bản Dịch · 5285 chữ

CHƯƠNG 9: THẦY VÀ CÔ GÁI BÍ ẨN!

Đáng nhẽ chỉ 2 người vậy mà

3 người...

Cuộc đời học sinh đã thay đổi rồi

"Tôi không thể bỏ mặc em được!"

Ngay cả khi giận dữ, thầy vẫn rất tuyệt vời!

Chương 9-1: Tôi của hiện tại

"Chào các bạn, mình là Hiwataru Natsuki." – một ngày đầu tháng 10, cuối cùng cô ấy cũng đến

"Em Hiwatari đáng nhẽ học trên 1 lớp nhưng vì đi du học 1 năm nên sẽ học lại lớp 10 thêm lần nữa." – giọng thầy Shishigeru văng vẳng từ bên phải đến bên trái lớp học

Hiwatari Natsuki là cô gái tỏ vẻ rất thân thiết với thầy Andou hôm lễ hội văn hóa. Mà sao cô ấy lại chuyển vào lớp này cơ chứ... Tôi đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng ai đó ngồi xuống ngay bên bàn trái. Mọi hôm chỗ đó không có bàn đâu nhưng chẳng biết sao từ hôm qua đã có bàn để sẵn rồi. Tôi len lén nhìn sang thử thì bắt gặp nụ cười tươi roi rói của Hiwatari.

"Chào bạn Takamura!"

"Chào bạn... ớ, tại sao bạn lại... tên mình?"

"À, thì thầy Sanou gọi bạn hôm lễ hội văn hóa còn gì. Mình có trí nhớ tốt mà."

Tôi đang tỏ vẻ như mặt hiểu ra rồi thì bất chợt Hiwatari ghé gần vào sát rạt.

"Mình chấm thầy Sanou rồi đấy. Vì thế bạn đừng cản trở mình giống như hôm lễ hội văn hóa nữa nhé."

Chấm thầy Sanou á? Vì quá kinh ngạc, tôi đột ngột đứng bật dậy ngay tại chỗ. Và thế là mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi.

"Ô, thế là em Takamura sẽ nhận việc này đúng không nào." - thầy Shishigeru cất giọng hồ hởi

"Dạ?" – không hiểu thầy nói gì, tôi ấp úng

"Em Takamura sẽ đảm nhận là người chạy cuối trong cuộc thi chạy tiếp sức nhé." – nói rồi thầy ghi tên tôi lên bảng

Chạy tiếp sức? Người chạy cuối? Vì bị phân tâm bởi chuyện của Hiwatari nên tôi không biết cả lớp đang bàn chuyện gì. Nhìn lên bảng mới biết thầy đang chọn người tham gia các hạng mục trong hội thao sắp tới.

Ớ.......!

Tức là tôi bị chọn làm người chạy cuối trong cuộc thi chạy tiếp sức á? Một việc trọng đại như thế mà....

"Dạ đợi một chút..."

"Tiếp theo em nào muốn đăng ký thi chạy 2 người 3 chân nào?"

Tôi cuống cuồng tìm cách ngăn cản quyết định của thầy Shishigeru nhưng có vẻ thầy không chịu nghe, nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác.

Không thể tin được! Một người mù vận động như tôi, được chọn làm công việc vô cùng vô cùng to lớn là làm người chạy cuối cùng trong cuộc thi chạy tiếp sức á!

"Haizzzz, quá tệ quá tệ!" – sau tiết 4 học môn quốc ngữ hiện đại, tôi thở dài thườn thượn, hai tay ôm đầy vở.

"Sao thế?"

Giật mình bởi giọng nói bất thình lình ngay sau lưng, tôi luống cuống, đống vở trên tay sắp rơi thì....

"Ế, nguy hiểm quá!" – một cánh tay rắn chắc nhanh chóng đỡ lấy đống vở sắp rơi của tôi

Ngước lên nhìn tôi bắt gặp vẻ mặt lo lắng của thầy Sanou.

"Thầy bất ngờ nói nên em ngạc nhiên quá đấy ạ." – tôi phồng mang trợn má, cau có nói

Thầy Sanou ôm toàn bộ đống vở rồi đáp lại:

"Muốn nói chuyện với em như bình thường mà cũng phải thông báo trước sao?"

"Biết là vậy nhưng mà ít nhất thầy cũng phải gọi tên trước hay là xuất hiện ở nơi em thấy được chứ."

"Được rồi, được rồi, là tôi sai rồi mà." – thầy gõ nhẹ vào đầu tôi

Tôi ghét như thế, bị đối xử như 1 đứa trẻ ấy. Mặc dù tôi đúng là trẻ con thật.

"Thế có chuyện gì vậy?"

"À, em nghĩ đến giờ họp lớp ấy mà..." – khó nói quá ta, vì thầy Sanou là thầy giáo thể dục nên biết rõ thành tích môn thể dục của tôi nhất. Một đứa như tôi làm người chạy cuối trong cuộc thi chạy tiếp sức, chắc thành trò hề mất.

"Giờ họp lớp à, chuyện hội thao chăng?" – thầy Sanou bất ngờ nhoẻn cười, lồ lộ nét mặt gian xảo. Sao tôi ghét cái vẻ mặt ấy thế không biết.

"Một học sinh đạt thành tích thể dục cấp 2 như em đã được chọn làm người chạy cuối thi chạy tiếp xúc chăng?"

"Sao... sao thầy biết?"

Thành tích được đánh giá bằng 5 cấp. Bài kiểm tra về sức khỏe và thái độ học tập của tôi rất tốt nên dù lúc kiểm tra thực hành không tốt lắm vẫn thoát khỏi mức thấp nhất (cấp 1). Thế nhưng tôi làm sao có thể để chính thầy giáo đã châm trước thành tích của mình biết về chuyện chạy tiếp sức cơ chứ.

"Tôi là thầy phó phụ trách, lại là thầy dạy thể dục chứ sao. .... Thực ra là tôi nghe thầy Shishigeru nói đấy."

Thầy Shishigeru.... toàn nói mấy điều không đâu thôi à ~.~!! – tôi tự thét lên trong lòng

"Em chạy trốn nhanh thế cơ mà, nếu là em chắc cũng được đấy!!"

"Thầy định nói kháy em đấy ạ? Một mình em có tập thì 3 ngày cũng thành công cốc thôi."

"Em đúng là ghét vận động thật." – thầy bỗng nghiêm mặt nhìn làm tôi tắc họng.

Haizzzz, đúng thế! Không biết tôi có phải đứa thân thể oặt èo hay không mà cứ hễ khi vận động, dù có cố bao nhiêu cũng chẳng đâu vào đâu, thế nên đâm ra ghét luôn việc vận động.

"Thôi được, tôi sẽ giúp em. Hai người cùng tập thì có lẽ sẽ được hơn chứ nhỉ. "

"Ớ?" – tôi tròn xoe đôi mắt trước lời thầy vừa nói raTức có nghĩa là tôi sẽ cùng tập chạy với thầy á?

"Đợi đã... ạ, ớ...!" – tôi gọi với mong thầy dừng bước... vì thầy đã đi qua mất nơi tôi định đến

"Thầy Sanou, đợi em với mà. Đi quá Phòng tư liệu rồi. Đống vở ngôn ngữ hiện đại đó phải mang đến phòng đấy mà thầy."

Tôi nghĩ là thầy định mang đến phòng giáo viên. Thế nhưng thầy Andou lại bảo tôi mang đến phòng tư liệu quốc ngữ cơ. Hôm nay tôi làm trực nhật đấy, zời ạ!

"Ô, xin lỗi em. Tôi cứ tưởng phòng giáo viên." – thầy Sanou dừng bước

"Cũng tại em không nói thầy. Đến đây được rồi ạ. Thầy đặt vở lên đây đi ạ." – tôi giục thầy đặt vở trên ngay đống mà tôi đang ôm. Nếu thấy thầy Sanou giúp tôi bê đống sách vở đến tận phòng tư liệu chắc các thầy cô khác sẽ cằn nhằn mất. Có vẻ như thầy Sanou hiểu được ý tôi nên đặt vở lên ngay.

"Em cám ơn thầy ạ." – nói xong tôi quay lại đường cũ

"Takamura! Từ sau giờ học ngày mai bắt đầu luyện chạy nhé."

"Ớ?" – nghe thấy giọng nói của thầy văng vẳng từ phía sau, tôi cuống cuồng ngoái lại nhưng bóng thầy đã khuất hẳn ngay chỗ ngoặt dưới cầu thang.

"....Đi mất rồi...!" - tôi tính từ chối nhưng quả thực thầy đã nói ngay lúc tôi không thể từ chối được. Dù có tập chạy hay không thì sau giờ học ngày mai cũng phải đến chỗ thầy Sanou thôi T_T

"Haizzzz" – tôi thở dài thườn thượt rồi gõ cửa Phòng tài liệu Quốc ngữ.

"Mời vào" – nghe thấy tiếng đáp lại, tôi định mở cửa nhưng mà... chài ơi... làm sao để mở bây giờ? Cả hai tay đều ôm khoảng 40 cuốn vở thì lấy tay đâu mà với tới cửa cơ chứ. Mà ôm vở bằng 1 tay cũng không được vì nặng. Nếu cứ cố ôm đống vở ấy bằng 1 tay, tay kia cố mở cửa thì thể nào vở cũng đổ nháo nhào cho coi. Tôi vừa nhìn vở, nhìn cửa rồi nghĩ ngợi thì tiếng cửa mở lách cách vang lên. Ngẩng mặt lên thì thấy thầy Andou đứng đó... cười khúc khích:

"Em cám ơn thầy!... Mà sao thầy lại cười như vậy ạ?" – vì không hiểu nên tôi hỏi thầy

"À không, vì thấy gõ cửa mà mãi không ai vào."

Điều đó thì có gì kỳ lạ mà thầy cười?

"Thì cả hai tay em đều mắc cả rồi làm sao mà mở cửa được ạ?"

"Thế, em gõ cửa bằng cách nào?"

Trong đầu tôi bỗng lóe lên...

"Thì em dùng tay phải... A!..." – tôi cũng đang vô thức lặp lại hành động đó... Ớ, tôi đã dùng tay trái đỡ vở và tay phải gõ cửa còn gì. Rõ ràng tôi đã đỡ cả đống vở bằng tay trái vậy mà tôi vẫn phân vân xem làm sao để mở cửa trong khi cái tay kia chẳng phải làm gì. Quá xí hổ về bản thân mình, mặt tôi phừng phừng rồi trở nên đỏ lừ lừ...

"Em có những lúc như thế nhỉ? Hễ cứ nghĩ đến cái gì là không còn để ý đến những điều gì khác. Thế lúc nãy em mải nghĩ gì vậy?" – thầy Andou đỡ lấy đống vở và đặt xuống bàn.

"À thì là..." – quả là khó nói quá. Tôi mà nói đền vụ Hội thao thì thể nào cũng bị hỏi tham gia hạng mục nào, thế thì khó chịu lắm. Thầy Andou thể nào cũng cười chuyện tôi được chọn làm người chạy cuối cùng trong cuộc thi chạy tiếp sức cho mà coi. Trước đây tôi và thầy đã từng bên nhau nên thầy biết chắc chuyện tôi kém vận động T_T. Mà tôi đang giấu giếm vụ hội thao hay là đang nghĩ đến thầy Sanou nhỉ? Nghĩ đến đó toàn thân tôi lại như bị tiếp nhiệt. Cả cái chuyện đó tôi cũng khó chịu với chính mình đấy! Rồi có khi lại bị hiểu nhầm gì đó kỳ cục cũng nên.

"Mặt đỏ kìa, em lại đang nghĩ gì thế?"

"Óa!" – tôi giật mình khi thầy tiến lại gần – "Thầy Andou, xin đừng làm em giật mình ạ!"

"Là do em không nghe thấy tôi hỏi chứ. Em đã nghĩ chuyện gì?" – vẻ mặt thầy càng lúc càng khó chịu

"Đấy... đấy là bí mật." – điều không muốn nói thì sẽ không muốn nói, tôi cương quyết như thế rồi quay mặt ra chỗ khác

"Bí mật à..." – rồi giọng thầy bỗng trầm hẳn xuống

Tôi thử quay mặt lại một xíu rồi cố nhìn mặt thầy... Tim tôi thót một cái.

"Tại... tại sao lại...?" – sao thầy lại lộ ra vẻ mặt như thế? Tôi muốn hỏi như vậy nhưng không nói rõ nên lời

"Em vừa nghĩ đến thầy Sanou đúng không?"

"Dạ?"

"Tôi nghe thấy rồi. Lúc nãy em đi cùng thầy Sanou phải không?" – thầy Andou vừa nói vừa đóng cánh cửa ngay sau tôi lại.

"Vâng, nhưng mà..." – không biết phải đối đáp thế nào trước dáng vẻ kỳ lạ của thầy Andou, tôi bất động.

"Chisa, em thích thầy Sanou à?"

"Dạ?"

"Hay là Takai?"

"... Em... em còn yêu tôi không?"

Khi những lời nói đó vọng đến tai thì cũng là lúc thầy Andou hôn lên môi tôi.

"...không..." – tôi vội đẩy thầy Andou ra

Trong một thoáng chốc, tôi đã định đáp lại nụ hôn đó. Nhưng giờ đây quan hệ của chúng tôi đâu phải như vậy. Lúc thầy gọi tôi là Chisa như thuở nào, trái tim dường như muốn trở lại 1 năm ấy – khoảng thời gian hạnh phúc bên thầy.

Nhưng, không được đâu!

Đã kết thúc rồi!

Đã quên rồi!

Vì thế, không được đâu!

"Sao thầy lại làm thế?" – tôi cúi gằm mặt xuống hỏi. Tôi không muốn nhìn mặt thầy. Nếu nhìn lúc này, tôi sẽ bị cuốn trôi đi mất...

"Tôi đã nhận ra..."

"Dạ?"

Nhận ra gì? Tôi bất giác ngẩng mặt lên và bắt gặp vẻ mặt đau khổ, nặng nề của thầy. Phải chăng chính tôi đã khiến thầy có vẻ mặt như vậy? Tim tôi nhoi nhói!

"Tôi đã xem vở kịch Chisa đóng hôm lễ hội văn hóa. Lúc cuối, khi nhìn thấy cảnh hôn nhau của em và Takai, tôi đã ghen tị biết bao. Dù có là giáo viên đi chăng nữa tôi cũng không muốn để cho bất cứ ai chạm vào em. Tôi đã nghĩ thế đấy."

"Em....."

Tôi....phải trả lời sao đây? Tôi không biết!

"Chúng ta, làm lại từ đầu nhé em?"

Em không biết!

Em...

"Em... xin... lỗi..." – sau khi thốt ra những lời đó, tôi quay gót bỏ chạy.

"Chisa!" – tiếng thầy vang lên ngay sau lưng nhưng tôi không thể dừng bước. Xin thầy đấy, đừng gọi em nữa. Em không biết, em không biết mà. Em chỉ biết duy nhất một điều thôi, quá khứ không quay lại được nữa. Chỉ thế thôi! Dù cảm xúc em có muốn quay về như ngày trước đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đâu giống như hồi đó được.

Em của bây giờ đã....!

CHƯƠNG 9-2: MÚA TRUYỀN THỐNG

Mở toang cửa lớp, tôi thở hồng hộc.

"Chisa à, thấy muộn mà cậu mãi vẫn chưa về nên tớ cứ lo là chúng mình sẽ không kịp giờ học đấy." – tôi ngẩng lên, ngay trc mặt là nụ cười rạng rỡ của Ayumi và Remi.

"... ớ, giờ nghỉ trưa còn 10 phút cơ mà."

Chẳng nhẽ tôi ở chỗ thầy Andou lâu thế á? Chuông báo còn 5' trước khi vào tiết vẫn chưa reo cơ mà.

"Tiết sau học thể dục, không thay đồ sớm thì sao kịp giờ được."

"À, ra thế." – tôi nhanh chóng lại chỗ ngồi lấy đồ thể dục

"Nếu như k phải vì giờ thể dục thì sao cậu lại luống cuống chạy về lớp như thế hà Chisa?" – Remi bất ngờ hỏi hẵng lúc tôi còn đang thở gấp sau khi chạy về lớp

"À, à thì, mãi mới có chút giờ nghỉ trưa mà phải giúp thầy Andou nên thấy ghét chứ sao."

"Hỡ?" – Remi đáp lại mà cứ như đang hỏi

Chúng tôi là bạn thân của nhau nên kể cho nhau nghe mọi chuyện cũng được thôi, thế nhưng tôi thấy khó mà tâm sự với cậu ấy chuyện tôi được thầy Andou hôn và thổ lộ, nghĩ sao cũng thấy xấu hổ quá đi!

Ấy mà tiết sau mà là tiết thể dục thì lại gặp thầy Sanou rùi T_T!

Không hiểu sao sau tất cả những chuyện vừa xảy ra với thầy Andou tôi lại chẳng muốn gặp thầy Sanou... Tôi cứ mang cái tâm trạng mơ hồ đó tiến đến phòng thay đồ...

"Ớ, sao hôm nay tập thể dục chung với cả lũ con trai thế nhỉ?"

Khi tôi vừa đến nhà tập đã thấy có cả những bạn nam vốn bình thường phải học ở ngoài cũng có mặt ở trong rồi.

"À, Hôm nay chúng ta sẽ tập điệu múa truyền thống cho phần cuối của hội thao. Múa nam nữ chung ắt phải hơn đứt khi để 1 nửa số nữ đóng vai nam chứ, với lại còn dễ nhớ động tác và ng múa cặp nữa." – Remi lập tức giải thích cho tôi

"Điệu múa truyền thống tức là .... phải múa à?"

Đáng nhẽ hội thao là chỉ cần tranh đấu giành vị trí cao thôi chứ nhỉ?

"Ở trường chúng ta, cả thầy cả trò cùng tham gia điệu múa truyền thống được coi là trận đấu cuối cùng hay sao ấy."

"Các thầy cô cũng tham gia á?" – tôi ngạc nhiên thốt lên rõ to

Múa truyền thống thì chẳng phải hiếm hoi gì nhưng mà nếu cả thầy cô giáo cũng xông vào nhảy cùng thì đúng là chuyện ngàn năm mới xảy ra 1 lần. Mà như vậy nghĩa là thầy Sanou và thầy Andou cũng tham gia múa nữa ư!? ... Sao mà chưa gì đã thấy có vấn đề rùi nè..! Nhất là ngay khi chuyện với thầy Andou vừa mới xảy ra chưa lâu nữa chứ...

Trong lúc tôi đang miên man nghĩ ngợi thì thầy Sanou và 1 giáo viên nữa đi đến, đấy là cô Fukuzawa phụ trách tiết thể dục của nhóm nam sinh.

"Nào, đầu tiên các em chọn cặp 1 nam 1 nữ với nhau." – thầy Sanou ra chỉ thị xong một cái là mọi người nháo nhác hẳn lên. Còn mỗi mình tôi thì lúng ta lúng túng. Phải làm sao giờ, ghép cặp với 1 bạn nam á..! Mấy bạn nam tôi chơi thân chỉ có 3 người là Keita, Nakama và Takai thui hà... Keio thì chắc là ghép cặp với Ayumi, Nakama thì ghép với Remi rồi. Ớ, thế thì chỉ còn lại mỗi Takai...!! Thế thì không được! Từ hồi lễ hội văn hóa bị cậu ấy hôn là tôi đã sợ không dám trò chuyện nữa rồi. Đã thế bi h mà cùng múa nữa thì đúng là "im pót si bồ"!

Làm sao bi h! Tôi chỉ biết dáo dác nhìn ngó xung quanh. Bỗng... tôi bắt gặp ánh mắt của Takai... Rồi cậu ấy lặng lẽ đi dần về phía tôi. L... là... làm sao bi h? Tôi hốt hoảng!

"Ta..."

"Ủy... ủy viên trưởng ơi! Nếu cậu chưa có ai ghép cặp thì ghép với mình nhé!" – tôi lảng tránh ánh mắt của Takai rồi bắt chuyện với cậu ủy viên trưởng vốn đang trò chuyện với 1 bạn nam khác. Cậu ấy đang trò chuyện với bạn nam khác chứng tỏ chưa tìm được người ghép cặp. Chắc cậu ấy sẽ không từ chối mình đâu. Tôi nghĩ vậy!

Không biết những suy tính của tôi có truyền đến được ủy viên trưởng không mà cậu ấy trả lời ậm ừ với vẻ hơi lưỡng lự.

Khi mọi người đã có cặp riêng và bắt đầu tập nhảy thì bỗng Hiwatari lên tiếng.

"Thầy Sanou, bên nhóm con gái hình như còn lại một người thầy ạ. Thầy ghép cặp với em được không ạ?"

Nghe thấy vậy ánh mắt của tôi lẫn các bạn khác đổ dồn về phía Hiwatari. Nỗi khổ của bản thân khi bị thừa lại không có đôi có cặp thì tôi hiểu rất rõ thế nhưng mà rủ thầy giáo làm cặp với mình thì... Nếu là tôi thì chắc không thể làm như vậy được! Chỉ hơn có 1 tuổi vậy mà mạnh mẽ và dũng khí đến thế á!

"À ừ nhỉ, Hiwatari mới chuyển đến nên bên nữ nhiều hơn nhỉ." – thầy Sanou nghĩ ngợi

Như vậy là 2 ng đó sẽ múa cùng nhau á? Thầy Sanou và Hiwatari á?

Tôi dường như quên đi sự tồn tại của cậu bản ủy viên trưởng đứng ngay bên, chăm chăm nhìn về phía thầy Sanou và Hiwatari.

"Cô Fukuzawa, nhờ cô giúp cho e Hiwatari nhé. Hai cô trò cùng là nữ múa thì hơn là tôi ghép cặp."

"Đúng thế nhỉ. Tôi cũng múa được phần của bên nam mà. Hiwatari, lại đây nào."

Nghe thấy hai thầy cô bàn với nhau như vậy tôi bỗng thấy nhẹ cả người. Như vậy là thầy Sanou và Hiwatari sẽ không nhảy cùng nhau nữa.

Hiwatari biết thế cũng có vẻ không thích gì nhưng trong hoàn cảnh đấy đành phải giả bộ niềm nở .

"Takamura này, con người cậu dễ đoán thật đấy. Cậu thích thầy Sanou à?" – bỗng có tiếng nói thầm thì ngay bên tai. Tôi giật mình quay lại thì thấy ủy viên trưởng đang nhìn mình.

"Cậu, cậu nói gì thế? Làm sao có chuyện đấy được."

"Cậu đỏ mặt rồi kìa Takamura. Đúng là quá ư dễ đoán mà."

"Tại vì.... Vì.... Không phải thế đâu mà."

Không đời nào có chuyện tôi thích thầy Sanou được. Nếu yêu thầy giáo của mình thì sẽ chẳng thế nào hạnh phúc được. Tôi là người hiểu rõ nhất điều đó mà. Chính vì thế, tôi sẽ không thể nào thích thầy giáo mình được... Cho dù đã quyết là phải như vậy... mà...

"Cậu cãi chày cãi cố làm gì! Mặt lại đỏ hơn rồi kìa!" - Ủy viên trưởng dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào má tôi làm mặt tôi đã đỏ càng thêm đỏ.

"Ủy viên trưởng, Takamura, đang trong giờ đọc đấy. Đừng nói chuyện riêng nữa, nhanh tập theo mọi người đi."

Bất ngờ bởi tiếng thầy Sanou, tôi nhìn vội xung quanh thấy ai nấy đều vừa tạo dáng động tác đầu tiên vừa nhìn về phía chúng tôi cười khúc khích. Thế nhưng tôi nhận ra một điều! Duy chỉ có thầy Sanou và Takai không hề cười.

Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, tôi đặt bàn tay lên tay của Ủy viên trưởng và làm động tác đầu tiên. Và thế là tiết học bắt đầu!

"Óa!" – "Ớ ớ!"

Khi điệu nhạc du dương của bài Oklahoma Mixer đang vang lên êm ả thì tôi vướng người Ủy viên trưởng và ngã 1 cái rất hoành tráng. Nhạc ngừng lại.

"Takamura, em hậu đậu cũng có mức độ thôi chứ. Sao có mỗi điệu múa truyền thống đơn giản thôi mà cũng ngã nữa là sao."

"Nhưng mà chân em bị vướng mà." – tôi ngẩng lên nhìn thầy Sanou, mông vẫn dính chặt vào sàn nhà, chỏng chơ với cảm giác "mát lạnh". Thế nhưng vì quá xấu hổ nên cả thân người vẫn phừng phừng.

"Đứng lên nào." – Thầy Sanou thở hắt một cái rồi nắm lấy tay phải tôi, kéo tôi đứng dậy.

"Em cám ơn thầy ạ.... Ớ, thưa thầy?" – tôi thấy lạ khi thầy không bỏ tay tôi ra mà nắm tiếp tay trái tôi và thay đổi tư thế đứng của tôi. Tay phải đặt trên vai, tay trái đưa về phía trước, đấy là động tác đầu tiên của bài Oklahoma Mixer.

"Đúng rồi, đầu tiên chân trái chuyển bước hình chữ C." – bị thầy nắm tay nắm chân thế này tôi bỗng thấy xấu hổ dã man. Sao thế này nhỉ? Lúc tôi tập với Ủy viên trưởng tôi chẳng làm sao cả thế mà lúc này, với khoảng cách gần đễn nỗi tiếng tim đập cũng nghe thấy, tôi bỗng cảm thấy hồi hộp không chịu được. Tim tôi đập lùng tùng xèng thế này thì bị nghe thấy mất thôi!!

"Óa óa..."

"...Takamura, sao chỉ có mỗi việc tiến lên phía trước mà em cũng ngã nữa." – giọng nói sốt sắng của thầy Sanou vang lên, tôi... tôi chỉ muốn khóc ngay tại chỗ. Tôi muốn bảo với thầy rằng là tôi hồi hộp quá, chân nháo nhào vấp phải nhau nên ngã là tự nhiên thôi, nhưng tôi không cất nổi thành lời. Giá mà tôi có thế múa tốt hơn!

Cuối cùng, người nhảy với tôi là thầy Sanou, Kawatari với Ủy viên trưởng, cô Fukuzawa hướng dẫn chung.

"Hôm nay tập đến đây thôi các em."

Điệu múa Oklahoma Mixer thực ra rất ngắn, chủ yếu là các đoạn múa giống nhau lặp đi lặp lại. Lúc cuối tiết nhờ chỉ dẫn của cô Fukuzawa tôi cũng đã múa trơn tru mà không bị ngã nữa.

"Thưa thầy, em cám ơn thầy ạ" – tôi cảm ơn thầy Sanou vì thầy đã luôn giúp đỡ và hướng dẫn tôi.

"Không có gì đâu. Nhưng mà xin em đấy, lần sau nhớ kỹ điệu múa nhé."

"Ớ... em sẽ ổn ạ... à mà có lẽ là ổn ạ."

"Nào nào, chắc chắn sẽ ok hay là có lẽ thôi?" – thầy khoanh tay cười to làm tôi thấy tức quá đi mà.

"Em cũng không biết ạ." – nói rồi tôi quay lưng, đi về phía cửa ra vào. Biết làm sao được, dù có nhớ động tác và các bước nhảy nhưng có khi lại luống cuống chân tay cũng nên. Ôi, tôi chẳng có chút tự tin gì cả. Haizzz!

"À, chờ chút." – bất thình thình thầy kéo tôi lại

"Dạ, sao ạ?"

"Thầy hứa tập chạy cùng em nhỉ, ngày mai, sau tiết học chính, khi giờ học nhóm kết thúc thì qua phòng giáo viên nhé." – thầy Sanou cúi người nói với tôi, khuôn mặt thầy ở rất gần... Sao tự nhiên lại thẹn thùng nhỉ?

"Ớ, ngày mai, em không đến đâu ạ." – tôi cố giấu vẻ thẹn thùng, chỉ nói có thế rồi lóc cóc chạy ra ngoài.

Ôi trái tim tôi ơi, hãy giữ trật tự đi nào! – tôi tự nhủ với trái tim mình như vậy

Tôi chạy đuổi theo Remi và Ayumi, càng đến gần về phía 2 cô bạn, tôi chạy chậm dần lại.

"Chisa, sao thế? Mặt đỏ bừng kìa."

"Ế...?"

Tôi giật mình khi nghe thấy Ayumi nói vậy.

Tôi dạo này kì kì quá đi.

Cứ hễ ở gần thầy Sanou là mọi thứ cứ lộn tùng phèo hết lên á!

Chương 9-3: Ba người

Ngày hôm sau, lúc tan tầm, tôi....đang đứng ngay trước cửa phòng giáo viên. Đã khăng khăng bảo là không đến thế mà cuối cùng tôi lại có mặt ở đây. Nhưng mà nếu không chăm chỉ tập chạy tiếp sức thì tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của người chạy cuối cùng dc, gậy mà đến tay tôi thì rồi lại về bét cho coi. Một người ghét vận động như tôi mà tập chạy 1 mình thì thể nào cũng bỏ cuộc giữa chừng, thế nên cùng tập với thầy Sanou ắt hẳn là một quyết định đúng đắn. Nghĩ thầm trong bụng như thế, tôi mở cửa phòng.

"Em xin phép...." – sờ sờ ngay trc mắt tôi lúc này là thầy Sanou – đang được (hoặc bị) Hiwatari ôm cứng.

"Hai người đang làm gì vậy?" – tôi hạ giọng hỏi vì quá ngỡ ngàng

"Takamura, không phải như e nghĩ đâu." – thầy Sanou đẩy Hiwatari ra rồi hốt hoảng phân trần

"Takamura này, thế cũng được nhỉ!"

"Hả?"

Là sao? Tôi nghe thấy Hitawari nói vậy nhưng lại không hiểu đầu cuôi tai nheo thế nào.

"Thì hôm qua, sau tiết thể dục, hai người chẳng bảo tập chạy còn gì. Mình nghe thấy thế mà. Thế nên cho mình tập chạy với nhé. Trong cuộc thi chạy tiếp sức, mình ngay trước Takamura mà."

"À....ừ, được, được mà." – tôi bỗng thấy sôi máu khi thấy Hiwatari vẫn cứ bám dính lấy thầy dù đã bị thầy đẩy ra. Vừa kìm nén cơn giận trong lòng, tôi đáp lại như vậy. Xét cho cùng cả hai đều đang cố gắng vì thành tích lớp nên cũng chẳng có lý do gì mà từ chối.

"Được rồi. Thế thầy Sanou cũng giúp em nhé."

"Rồi, rồi. Hiểu rồi thì em biết đường buông tôi ra cái."

"Ớ, em thấy không sao mà."

"Vậy thì chúng ta ra sân chạy đi ạ." – tôi lạnh lùng nói rồi rảo bước quay đi.

Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng nói trò chuyện vui vẻ của 2 ng họ phía sau, tôi muốn lấy hai tay bịt tai lại ngay.

"Nào, đầu tiên hai e tập duỗi chân để khởi động trước." – vừa ra đến sân chạy thầy Sanou đã ra chỉ thị ngay. Nếu không tập duỗi chân nghiêm chỉnh trước thì khi chạy đôi khi sẽ gặp trục trặc. Biết thế nên chúng tôi bắt đầu vươn vai, duỗi chân theo như thầy bảo. Sau khi tập duỗi chân xong thì vận động nhẹ nhàng, tiếp đến bắt đầu tập chạy chính thức.

Dùng hết sức mình chạy 1 vòng sân. Xen giữa các vòng là nghỉ ngắn rồi lại chạy tiếp. Cứ lặp đi lặp lại như thế. Mới vòng thứ 2 mà tôi đã thấy đuối sức, thật đúng không ra sao mà. Nhìn lướt qua Hiwatari đang chạy ngay bên, tôi thấy ghẹn tị với khuôn mặt rất thản nhiên của bạn ấy. Hiwatari mà là người chạy cuối có phải tốt hơn không. Nhìn cái cách bạn ấy chạy là biết ngay bạn í đã quen việc chạy lắm rồi, có khi bạn ấy là người đã có kinh nghiệm chạy điền kinh cũng nên. Tôi cứ miên man như vậy thì..."Óa...." – chân vấp phải chân rồi tôi ngã lăn ra.

"Cậu có sao k?" – Hiwatari ngay lập tức dừng chạy và hỏi tôi

"Em k sao chứ?"- thầy Sanou đang dõi theo từ xa cũng chạy lại phía tôi

Tôi ngồi dậy, đáp lại "Vâng k sao ạ." Thế nhưng phần đầu gối lại ri rỉ máu, tôi đau đến xót ơi là xót.

"Đừng cố gượng. Đến phòng y tế nào." – thầy Sanou đỡ tôi đứng dậy

"Em đi một mình được thầy ạ, thầy và Hiwatari cứ tập chạy tiếp đi ạ."

"Ngốc! Tôi k bỏ mặc e 1 mình được!" – thầy Sanou hét lên

"... Vâng em xin lỗi ạ." – tôi hốt hoảng dựa vào vai thầy

"Không, thầy xin lỗi vì đã hét lên như thế. Đi nào." – thầy Sanou đỡ tôi đi

Còn Hiwatari cứ như thế đứng đó mãi. Thấy lạ khi bạn ấy chẳng nói gì, tôi ngoái lại nhìn thì bắt gặp đôi mắt giận dữ như có lửa bên trong.

Đáng sợ quá!

Bạn ấy – người luôn tìm mọi cách chen vào giữa tôi và thầy sanou – giờ đây lại nung nấu ngọn lửa giận dữ trong im lặng.

Điều đó quả nhiên rất đáng sợ!

Bạn ấy đang suy nghĩ gì nhỉ? Bạn ấy đã nói là thích thầy Sanou. Thế nên phải chăng bạn ấy sẽ không tha thứ cho một đứa lúc nào cũng làm vướng bận thầy như tôi?

Trong lòng tràn ngập nỗi bất an, cuối cùng tôi cũng đến được phòng y tế.

"Á, đau...." – đau quá đỗi, tôi bất giác rên lên

"Chịu khó tí nào! Em là con gái nên không muốn để lại sẹo chứ!" – thầy Sanou nói thế rồi đắp ngay miếng bông gòn có thấm dung dịch khử trùng vào miệng vết thương 1 cách không khoan nhượng. Thầy Sanou trị thương cho tôi trong lúc thầy giáo phụ trách phòng y tế đang bận chạy ra ngoài.

"Rồi, xong. Có đi lại được không?"

"Vâng.... Em không sao ạ." – tôi nói rồi định đứng dậy nhưng ngay lập tức nhăn mặt

"Đau à?" – thầy Sanou nhận ra ngay tôi có gì lạ nên nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Tôi bám vào tay thầy rồi gật đầu:

"Nhưng mà chỉ chị trầy da thôi ạ, không sao đâu ạ. Chỉ là e thấy ngạc nhiên vì chân đau hơn em tưởng." – tôi cố gượng cười, đẩy thầy Sanou ra và bước đi.

Đau lắm ấy chứ, thật sự là rất đau! Không phải đầu gối mà là cổ chân cơ T_T!

Bạn đang đọc Tôi không bắt em gọi tôi là thầy - Ageha 先生なんて言わせない của Ageha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mongdayseo
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.