Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh!

Phiên bản Dịch · 1938 chữ

Vũ trụ là một mớ hỗn độn.

Thượng đế chưa bao giờ ném xúc xắc, nhưng mặc kệ xúc xắc xoay như thế nào, cuối cùng nó đều sẽ xoay sang “666” nó muốn.

Đêm, thật sự rất yên tĩnh.

Lý Tao làm xong tất cả chuyện này thì thông qua hệ thống thao tác tao, biết rằng bản thân đã làm thay đổi hướng đi tương lai đã rời khỏi quỹ tích vốn có.

Trong tương lai, thế giới không có khả năng lại xuất hiện xạ tuyến Mã Hựu Trùng.

Tuy nhiên, có một chút khiến Lý Tao nghi hoặc khó hiểu, thực giống như mệnh đề nổi tiếng "nghịch lý bà ngoại (1)".

Giả sử một người quay trở về quá khứ và giết chết bà ngoại của mình, vậy thì… hắn ta đến từ đâu? Nếu như nói không có hắn ta thì ai sẽ là người giết bà ngoại của hắn ta?

Đây là một nghịch lý không gian thời gian không thể phá vỡ được, miễn là tồn tại thời gian lữ hành, miễn là có sự thay đổi về thời gian, nghịch lý này… chính là một cái bug cực lớn trên logic không có cách nào tránh khỏi.

Sau khi trở lại Tao Xá, Lý Tao vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu như...

Không có hệ thống thao tác tao xuyên qua thời không mà đến, thì mình… tuyệt đối sẽ không có khả năng đi trung tâm dạy kèm Văn Khúc Tinh kia, cũng không có khả năng tìm Vương Tiểu Nhị tới rút thăm trúng thưởng. Tên nhóc này cũng sẽ không có khả năng nhận được giải nhất, càng thêm không có khả năng phát sinh những chuyện sau đó…

- Chẳng lẽ nói, dù cho mình không có hệ thống thao tác tao, hôm nay Vương Tiểu Nhị vẫn có thể vô tình bị kéo đi rút thăm trúng thưởng và sau đó nhận giải nhất?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Tao cảm thấy rất có thể là nguyên nhân này.

Đơn giản giải thích là: Bạn vì tránh để cho một người nào đó đi làm việc A, mà làm cho A một cái tiền đề tất nhiên là B và bạn cũng không biết về B.

Nếu không có sự can thiệp của bạn thì người nào đó nhất định phải làm B trước khi họ có thể làm A.

Bởi vì bạn vượt qua thời gian và không gian xuất hiện, về bản chất là vì ngăn chặn người nào đó đi làm việc A, nhưng không biết tiền đề lớn B này, ngược lại bởi vì một số thao tác nào đó của bạn, cũng như thế khiến cho người nào đó đã làm việc B này.

Tuy nhiên, lúc anh ta muốn tiến hành việc A trước, đã bị bạn sớm ngăn cản.

- Đúng! Sự kiện hẳn là xảy ra như vậy, nếu như mình không can thiệp, Vương Tiểu Nhị khẳng định cũng sẽ như cũ rút trúng giải nhất, sau đó… trở thành học bá! Sau đó nữa… phát minh ra xạ tuyến Mã Hựu Trùng. Sau đó nữa thì… nhân loại xong đời!

- Bây giờ… Mặc dù mình không ngăn Vương Tiểu Nhị trúng thưởng, nhưng mình đã thiêu hủy hết tất cả sách bài tập, chẳng phải Vương Tiểu Nhị không có biện pháp trở thành học bá sao?

Lý Tao suy nghĩ cũng có chút đau đầu, trên đại khái chiếu theo logic nói như vậy cũng làm cho mình phục rồi.

Dường như hắn tựa hồ đã hiểu được rõ ràng toàn bộ hướng đi và sự thay đổi của thời gian và lịch sử, nhưng càng nghĩ như vậy, nội tâm Lý Tao càng dâng lên thêm mấy phần sợ hãi.

Rốt cuộc… Toàn bộ thời không vũ trụ, là đã sớm định trước xong đâu vào đấy hết rồi?

Hay nó thực sự có thể thay đổi tùy ý như thế?

Bản thân cứ như vậy đã cải biến lịch sử lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, căn cứ “Hiệu ứng bươm bướm”, bất kỳ thay đổi nhỏ nào cũng có thể gây ra phản ứng dây chuyền không thể đo lường và cuối cùng là hậu quả thảm khốc.

- Ôi! Không nghĩ nữa, đầu óc không đủ dùng, dù sao ... Thế giới hòa bình! Không phải là tốt rồi sao? Chỉ cần thế giới không hủy diệt, mình có hệ thống thao tác tao trong tay, nào rảnh quản nhiều như vậy?

Lắc lắc đầu, cơn buồn ngủ kéo đến, Lý Tao dần dần chìm vào mộng đẹp.

Đồng thời, toàn bộ Tao Xá cũng bắt đầu phát huy ra hiệu quả độc đáo của nó dưới tác dụng đặc biệt của thuộc tính phụ mới “không nhiễm một hạt bụi”.

Lầu gác kiểu cũ với mái ngói cổ xưa, bụi bặm tất nhiên sẽ không thiếu.

Thậm chí, mỗi ngày chị Xảo đều quét tước rất nhiều lần nhưng vẫn như cũ, thường xuyên thấy được vụn gạch và tro bụi từ nóc nhà rơi xuống.

Cứ thế này sao có thể làm cho việc kinh doanh của Tao Xá là tốt đẹp lên được cơ chứ?

Bởi vì vấn đề vệ sinh này, trên cơ bản là không thể giải quyết được, dù cho chị Xảo có siêng năng cần mẫn đến mấy thì vấn đề duy nhất của căn nhà cũ này cũng sẽ không biến mất.

Nhưng ...

Dưới tính năng “không nhiễm một hạt bụi”, Tao Xá như thể được một cơn gió lành thổi qua làm bừng tỉnh mà đổi mới hoàn toàn. Trong ngoài Tao Xá, mặc kệ là đại sảnh quầy tiếp tân tầng trệt, hay là các hàng hiên hành lang, thậm chí là nơi khó quét tước nhất và cũng dễ dàng tích tụ bụi bặm nhất là mấy góc thang lầu,… hết thảy đều trở nên sạch sẽ như mới, không nhiễm một hạt bụi.

Đây là loại sạch sẽ tinh khiết làm cho người nhìn thực sự cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Bất cứ ai chỉ cần nhìn thoáng qua đều sẽ có cảm giác thư thái khoái hoạt không nói ra được.

Ngay cả khi ngôi nhà có hơi cũ kỹ và tồi tàn, thế nhưng vẫn luôn ngăn nắp gọn gàng, cho dù là người mắc bệnh sạch sẽ cũng không thể tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Ngược lại, những người mắc bệnh sạch sẽ đến đây sợ rằng cũng sẽ hoàn toàn yêu thích nơi này.

- Ồ? Chuyện gì thế này? Sao mà có cảm giác... nhà khách hôm nay đột nhiên trở nên sạch sẽ như vậy?

Đang trực đêm, chị Xảo vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, thế nhưng bất thình lình mở bừng mắt, cảm thấy toàn bộ nhà khách đều đã thay đổi.

Đây vẫn là Tao Xá cũ kỹ tồi tàn sao?

Đây vẫn còn là nhà khách lúc trước thường bị đa số khách hàng vừa bước vào cửa đã lập tức phất tay bỏ đi sao?

- Hôm nay mình cũng chưa quét dọn gì mà! Sao lại trông sạch sẽ như vậy?

Chị Xảo bối rối không hiểu ra sao, không phải là bản thân đang nằm mơ chứ?

Tại một nơi khác, Tiêu gia vào lúc 0h đêm.

Hoàn toàn khác hẳn so với trước đây, dù sao ngày hôm nay cũng phải quyết định đại sự có nên tăng nhân khẩu cho Tiêu gia hay không.

- Sao rồi? Tiêu Diệu Võ, ông đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Rốt cuộc là sinh hay không sinh?

Trong ngôi nhà này, Tiêu mẫu chính là Từ Hi Thái Hậu, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha ăn nho, nhìn xem lão Tiêu ở đó mặt ủ mày chau.

Thời hạn không giờ vừa đến, Tiêu mẫu gấp gáp không thể chờ đợi thêm liền ép hỏi lão Tiêu.

- Mẹ! Mẹ chung quy cũng nên để cha suy nghĩ thật rõ ràng, con cảm thấy... nhanh như vậy, chắc chắn là cha không đủ thời gian cân nhắc kỹ lưỡng, hay là để cho cha suy nghĩ thêm?

Tiêu Tác Thu thấy cha đầy vẻ khó xử, không nhịn được mà giúp ông cầu tình.

Thế nhưng, Tiêu mẫu còn chưa nói gì thì Tiêu phụ lại hít sâu một hơi, khoác tay áo một cái, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn, nói rằng:

- Tác Thu! Thực ra cha đã suy nghĩ rõ ràng. Cha quyết định, đứa nhỏ trong bụng mẹ con phải… sinh! Nhất định phải sinh ra! Không những thế còn phải bình an mà sinh ra…

- Thật sự sinh? Cha, cha điên rồi sao? Mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi?

Tiêu Tác Thu nhất thời cũng không ngờ tới, theo sự hiểu biết của nàng về cha, tám phần là cha sẽ không để cho mẹ làm sản phụ cao tuổi, đây là một việc vô cùng mạo hiểm.

Tuy nhiên, sau khi Tiêu mẫu nghe câu trả lời của Tiêu phụ, cũng không hỏi nguyên nhân, càng không có phản đối mà chỉ trực tiếp gật đầu, vỗ một cái vào đầu gối:

- Được! Vậy tôi sẽ sinh!

- Mẹ! Mẹ cũng điên rồi sao? Mẹ đã gần năm mươi tuổi rồi còn muốn sinh lần hai? Con hỏi cha mẹ, hai người rốt cuộc làm sao vậy?

Tiêu Tác Thu càng thêm không hiểu nổi.

- Chúng ta sinh đứa thứ hai vì cái gì?

Nhìn thấy khuôn mặt của con gái mình đầy vẻ sốt ruột, Tiêu mẫu ngược lại rất vui vẻ, nói với Tiêu Tác Thu:

- Mấy người trẻ tuổi các con chơi game, không phải cũng thường xuyên vứt bỏ nhân vật cấp lớn, sau đó lại một lần nữa luyện lại nhân vật cấp nhỏ hay sao? Con nói xem mẹ sinh đứa con gái như con có ích lợi gì, kết hôn rồi ngay cả chồng cũng không mang về cho cha mẹ nhìn xem, mẹ đây đành phải lại sinh thêm một đứa con gái coi như…

- Mẹ! Đây… đây là đang cưỡng từ đoạt lý, cố ý muốn bức con sao? Mẹ cứ chờ thêm, qua vài ngày nữa con nhất định sẽ bắt hắn mang về cho mẹ.

Tiêu Tác Thu tức giận đến mức lập tức quay về phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

- Mẹ tụi nhỏ à! Sao lại dùng chuyện này đến chọc giận con gái chứ? Huệ Mỹ, bà không phải là không biết, tôi đồng ý để bà sinh đứa trẻ trong bụng là vì… hoàn thành lời hứa trước đây còn chưa kịp thực hiện với cha vợ …

Tiêu phụ cười khổ một tiếng nói.

- Lần trước thất bại! Lần này chúng ta thật sự còn muốn lại một lần nữa sao?

Nói tới đây, sắc mặt Tiêu mẫu cũng ngưng trọng lên.

- Đây chỉ sợ không phải vấn đề chúng ta có nguyện ý hay không, sự xuất hiện của đứa bé này, e là do trời cao đã sắp xếp sẵn rồi chăng?

Tiêu phụ yên lặng thở dài một hơi, nhìn về phía bức tranh được treo ngay ngắn trên tường phòng ăn, đây là một bức thủy mặc Trung Quốc vẽ vạn dặm non sông.

Chú Thích:

(1) Vốn được gọi là Nghịch lý ông nội – Grandfather Paradox: được dùng để diễn tả hiện tượng nghịch lý du hành thời gian.

--------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.