Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Nhân Khóa Nam

Phiên bản Dịch · 1779 chữ

Ặc!

Đau mắt quá!

Lý Tao cảm thấy ngay cả đôi mắt hợp kim titan của mình cũng đang bị ánh sáng kia làm cho mù lòa.

Thật sự là một người đàn ông! Người này ăn mặc âu phục chỉnh tề, bề ngoài nhìn rất lịch sự nhưng làn da lại ngăm đen xù xì, hiển nhiên đây là một người làm công việc thể lực.

- Thế nào rồi? Tao Thần, tôi không lừa cậu đúng không! Thầy Chu đang hẹn hò với một người đàn ông! Đây là một tin tức cực lớn đó.

Liễu Tử Lãng suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng, hắn cố kìm nén tâm tình kích động rồi bắt đầu suy đoán lung tung:

- Khó trách tại sao thầy Chu lại tốt với cô Cát như vậy, nhất định là thầy ấy cố tình giả vờ. Ngoài mặt là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, nhưng thực tế… Thầy ấy lại là gay...

- Vậy ý cậu là… Thầy Chu cùng với cô giáo Cát là giả cưới sao?

Trong lòng Lý Tao cũng cảm thấy hơi hồi hộp, xem ra thế giới này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

Hóa ra, hai người này ngoài mặt luôn tỏ ra ân ái ngọt ngào nhưng trên thực tế lại có một ẩn tình khác hoàn toàn.

- Cũng không chắc chắn lắm! Cậu nhìn thầy Chu diễn xuất tốt như vậy, nói không chừng ngay cả cô giáo Cát cũng không hay biết về chuyện này.

Trên mặt Liễu Tử Lãng hiện rõ vẻ “xem kịch vui”, nhưng Lý Tao thì cảm thấy sự việc này không có đơn giản như vậy.

- Anh Lãng, đừng vội kết luận nhanh như vậy! Hay là cứ đợi thêm một chút! Chúng ta bây giờ tiến lại gần đó nghe xem họ đang nói cái gì?

Nói xong, Lý Tao cùng với Liễu Tử Lãng cúi thấp người xuống để tránh bị thầy Chu phát hiện, rồi lặng lẽ tiến lên đến một vị trí gần hơn.

Đúng lúc này, Triệu Kiến Vũ cũng tiến lại nhập bọn với hai người Lý Tao.

Liễu Tử Lãng vui vẻ hỏi.

- Như thế nào rồi? Anh Kiến, cậu biết người đàn ông hẹn hò với thầy Chu là ai chưa, lý lịch thế nào? Chậc chậc chậc… Tôi cùng Tao Thần có tiên đoán như thế nào cũng không thể ngờ thầy Chu lại hẹn với một người đàn ông ở chỗ này.

Triệu Kiến Vũ lại bắt đầu nói một cách nồng nhiệt,

- Ban đầu tôi chỉ cho là thầy Chu hẹn tiểu tình nhân ở chỗ này, dù sao… Các cậu không biết, chỗ hoa hồng được chuẩn bị ở sau phòng ăn quả thực quá lãng mạn...

- Đúng thật là chuẩn bị lễ vật tỏ tình đó.

Lý Tao nhìn theo hướng mà Triệu Kiến Vũ chỉ, quả nhiên tại một chỗ trống trong phòng ăn có thể mơ hồ thấy được rất nhiều hoa hồng.

- Hì hì! Còn là không ít hoa! Một mảng lớn hoa như vậy chắc cũng phải mấy trăm đóa chứ không ít. Thầy Chu cũng chịu chi thật đó.

Nói tới đây, Liễu Tử Lãng lại hơi dừng lại một lát rồi nói:

- Nhưng mà, khi cùng đàn ông bày tỏ tình cảm cũng thích dùng hoa hồng sao?

- Anh Lãng, cậu nói đến điểm quan trọng rồi đấy. Người đàn ông này có quan hệ gì với thầy Chu thì còn cần phải quan sát thêm, nói không chừng… Sự thật cũng không phải như chúng ta phỏng đoán.

Loáng thoáng nghe được phía thầy giáo Chu bắt đầu nói chuyện, Lý Tao lập tức ra dấu im lặng:

- Suỵt! Im lặng! Chúng ta nghe xem bọn họ nói cái gì không phải là rõ chân tướng luôn rồi sao?

...

Phía bàn ăn gần góc tường bên này, Chu Trường Thanh có chút kích động, khóe mắt còn hiện lên giọt nước mắt.

Còn người đàn ông ngồi đối diện hắn tuy tuổi tác tương tự nhưng nhìn lại già hơn năm sáu tuổi.

Da tay ngăm đen là do dưới ánh mặt trời ảnh hưởng qua năm này tháng nọ.

Hai tay tràn đầy vết chai, to lớn mà rắn chắc.

Rất rõ ràng, người đàn ông này không hề có thói quen mặc âu phục, cà vạt màu đỏ thắt hơi chặt. Hắn thay đổi tư thế, điều chỉnh nhiều lần mà vẫn không tìm ra được tư thế thoải mái nhất để ngồi.

Là thầy Chu tới phòng ăn trước, tìm được vị trí hẹn trước rồi ngồi vào vị trí bên ngoài.

Khi người đàn ông này đến thì trực tiếp ngồi vào tận cùng bên trong, lẳng lặng ngồi đối diện thầy Chu.

Hai người cứ như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn nhau rất lâu mà chẳng hề nói một câu.

- Huyền Đồng, cậu… cậu tới rồi.

Sau khi trầm mặc rất lâu, thầy Chu là người mở miệng nói trước, giọng nói có chút nghẹn ngào.

- Hơi đen một chút nhưng khỏe mạnh.

Người đàn ông kia ngu ngơ cười một tiếng, nói chuyện đều rất ngắn gọn mà rõ ràng.

- Nhưng mà, cậu trước kia trắng như vậy. Da mịn thịt mềm, là một thư sinh yếu đuối, còn bây giờ...

Nói tới đây, thầy Chu đã không nói được nữa, che mặt khóc thút thít.

- Đừng nói như vậy! Trường Thanh, tôi bây giờ vẫn rất tốt. Thật sự!

Người đàn ông tên Huyền Đông vẫn ngu ngơ cười, rồi hắn đột nhiên tiến lên bắt lấy tay trái của thầy Chu.

Thầy Chu giật nảy mình, muốn nhanh rụt tay lại nhưng lại bị người đàn ông kia nắm rất chặt.

- Má ơi! Tao Thần, cậu mau nhìn… cảm xúc thật mạnh mẽ! Thời khắc cảm xúc mãnh liệt chúng ta không nên chớp mắt! Ngàn lần không nên chớp mắt…

Liễu Tử Thăng che kín miệng mình, từ chỗ ngồi đứng bật dậy.

Lý Tao cũng không nhịn được mà chậc chậc thán phục:

- Con mẹ nó! Đây chẳng lẽ là cường nhân khóa nam trong truyền thuyết sao?

- Lưu Huyền Đồng, cậu… Cậu đang làm gì thế?

Thầy Chu thấy mình không thoát được liền trừng mắt lên chất vấn người đàn ông này.

- Trường Thanh, cậu xem… Hiện giờ có phải sức lực của tôi lớn hơn rất nhiều không? Các cậu đã không thể gọi tôi là gà gầy nữa rồi.

Lưu Huyền vẫn khóa chặt tay thầy Chu rồi tiếp tục ngu ngơ cười nói:

- Cậu có biết trong nhiều năm như vậy, tôi luôn mong muốn gặp lại cậu rồi sau đó… Cùng cậu vật tay một lần sao?

- Vật tay? Không cần thiết như thế, cậu xem giờ tôi chỉ là một người dạy học mà thôi.

Thầy giáo Chu cười ngượng một tiếng sau đó lại thở dài nói:

- Nếu cậu không nói thì tôi cũng sắp quên trước đây cậu còn có cái ngoại hiệu “gà gầy” đấy! Đáng tiếc mọi người lớp chúng ta hiện chỉ sợ là…

Nói tới chỗ này, thầy Chu càng là không nhịn được rơi lệ đầy mặt.

- Bọn họ… Bọn họ hiện tại đang ở đâu?

Lưu Huyền Đông lại hướng về bốn phía nhìn một chút, kỳ quái hỏi:

- Không phải cậu nói là hôm nay có cả người khác đến sao?

- Huyền Đông, cậu không biết gì sao? Ban đầu sau khi chúng ta rời đi chiếc xe buýt đấy đã xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả bọn họ đều gặp nạn rồi. Chỉ có tôi cùng Hân Di bởi vì xuống nửa đường mà thoát nạn.

Nhắc đến chuyện đã qua, thầy Chu càng không kìm nén được nước mắt.

Nhưng mà, Lưu Huyền Đồng nghe được hai chữ “Hân Di” thì như chạm phải điện từ chỗ ngồi đứng ngay lên.

- Hân Di đâu? Chẳng lẽ hôm nay nàng cũng tới?

Lưu Huyền Đồng nhìn chung quanh, bộ dáng như tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

- Huyền Đồng, cậu không cần phải sốt sắng như thế. Hân Di không ở đây, chẳng qua là… Cậu không biết là qua từng ấy năm cô ấy đều một lòng chờ đợi cậu sao?

Thầy Chu thở dài một cái, tiếp tục nói.

- Chờ tôi? Tôi giờ là một lão già, có cái gì để chờ đâu, đều là chuyện lúc còn trẻ. Tốt nhất chính là cả đời cũng không gặp lại nữa! Đừng gặp mặt nữa! Ngược lại đều đã ba mươi năm rồi, gặp lại cũng không có ý nghĩa gì!

Lưu Huyền đồng vốn một mực ít nói, đột nhiên lại nói nhiều hơn.

- Nhưng mà, Hân Di cô ấy vẫn còn nhớ. Cậu đã nói, muốn dẫn nàng đến nhà hàng tây ăn một bữa cơm tây chính tông, còn phải đưa lễ vật là hoa hồng để bày tỏ. Giống như trong cuốn sổ của hai người…

Thầy Chu cắn môi nói ra những lời ấy.

- Chu Trường Thanh, đây chính là nguyên nhân để cậu hẹn tôi đến nhà hàng tây này sao?

Nghe đến đó, Lưu Huyền Đồng đã cảm thấy có cái gì không đúng rồi.

- Đúng! Ở phía sau kia, tôi đã giúp cậu chuẩn bị chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, lát nữa Hân Di hẳn sẽ thích món quà nhỏ đó. Buổi tối, tôi đã ước hẹn Hân Di đến cái này phòng ăn tối…

Thầy Chu chỉ phía sau nói.

- Cậu muốn tôi bày tỏ với Cát Hân Di ở chỗ này sao? Chu Trường Thanh, cậu có phải điên rồi hay không? Tôi là tới gặp cậu, không phải là tới gặp cô ấy. Nếu như cậu muốn như vậy, tôi chỉ có thể cáo từ…

Vừa nói, Lưu Huyền Đồng liền bước đi ra phía bên ngoài.

- Tao, Lãng, Tiện, ba người các cậu nhanh ngăn hắn lại, không thể để hắn đi ra ngoài…

Tuồng kịch đến lúc này chính là lúc ba người Lý Tao ra sức, Thầy Chu gầm lên một tiếng.

Chầm chậm...

Ba người Tao Lãng Tiện xông tới, không nói một lời muốn khóa chặt Lưu Huyền Đồng lại.

Một người ôm chân, một người bắt lấy cánh tay, một người khóa eo.

Đây mới thật sự là "Cường nhân khóa nam"!

Mà ngay tại lúc này, vợ của thầy Chu là Cát Hân Di nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào…

-----------------

Dịch: Tuấn An

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.