Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao phong (1)

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

Là nàng sao?

Hình như là thật rồi!

Không thể nào?

Rõ ràng người ngồi ở trước mặt mình là Vũ Đình Đình mà!

Nhất định là ảo giác rồi!

Lúc Lý Tao muốn trợn to hai mắt để nhìn rõ hơn một chút thì bóng người kia lại nhanh chóng bước tới, đưa tay véo lỗ tai của hắn.

Tiêu Tác Thu cười lạnh nói:

- Lý Tao, nghe nói em đang ở nơi này hẹn hò cùng nữ thần!

Má nó!

Ngàn cái má nó!

Lý Tao làm sao cũng không nghĩ ra, tại lúc hắn đang thích ý tán gái thì Tiêu Tác Thu lại xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay.

Nàng lại còn thay quần áo khác!

Nhưng mà vẫn đeo đôi giày cao gót màu đỏ như cũ.

Vậy chân của nàng đã hết đau sao? Hình như vẫn còn có chút sưng đỏ.

Nhưng chút thương thế đó đối với người tập võ thì sợ rằng… Cũng coi như chuyện cơm bữa bình thường thôi!

Mang theo đôi chân bị thương đi bắt kẻ thông dâm?

Có chút nghiêm trọng rồi.

Vũ Đình Đình ở một bên cũng hơi sững sờ.

Chuyện đang êm đẹp, làm sao cô Tiêu lại xuất hiện ở nơi này chứ?

Nàng có cảm giác giống như thời hai người vẫn đang học cao trung, đang nói chuyện yêu thương nam nữ thì bị chủ nhiệm lớp bắt được.

Nhưng Lý Tao là ai đây!

Tao Thần ở chỗ này nên cứ bình tĩnh!

Lý Tao khẽ mỉm cười rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, ngửa đầu chào hỏi:

- Chào cô Tiêu! Cô khỏe chứ ạ?

- Cô Tiêu không khỏe.

Tiêu Tác Thu nhìn chằm chằm vào Lý Tao rồi vỗ bàn một cái. Sau đó nàng bắt chéo hai tay trước ngực, trận thế giống như đang thẩm vấn phạm nhân.

Hôm nay lúc nhìn thấy Lý Tao liều mạng cõng chính mình ở sau lưng chạy như điên thì trong lòng của Tiêu Tác Thu còn có chút cảm động.

Nhưng ai biết, vừa quay đầu lại thì tên này đã chạy đi tán gái rồi.

Quả nhiên tất cả đàn ông đều không phải là thứ tốt.

Ở trên diễn đàn nhìn thấy bài post mà Lý Tao phát ra, Tiêu Tác Thu cũng không để ý đến việc chân mình vẫn chưa hết sưng, liền thở phì phò chạy từ phòng y tế đến phòng ăn.

Hừ!

Xem ra phải cố gắng dạy dỗ tên Lý Tao này một chút.

Hắn thật sự cho rằng một người đàn ông đã kết hôn cũng có thể đi khắp nơi để trêu hoa ghẹo nguyệt sao!

- Cô Tiêu, cô làm như thế ở chỗ này cũng không tốt đâu?

Lý Tao bình tĩnh vừa ăn, vừa đáp lại.

Mặc dù tình thế hình như có chút khẩn trương, nhưng mà... Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ!

- Tâm tình không tốt!

Ngôn ngữ của Tiêu Tác Thu vẫn tinh luyện như cũ, đồng thời nàng còn hơi nghiêng đầu liếc nhìn Vũ Đình Đình.

- Cô Tiêu, cô hiểu lầm rồi. Em với Lý Tao cũng không phải đang nói yêu đương. Hơn nữa…

Vũ Đình Đình cũng không phải là một nữ sinh mềm yếu, cười nói,

- Hơn nữa, coi như bọn em đang nói chuyện yêu đương thì cũng không gì liên quan đến ngài chứ? Bọn em bây giờ cũng đã là sinh viên đại học rồi nên việc nói yêu thương cùng ai là hoàn toàn tự do.

Tiêu Tác Thu:

- …

Trong lúc nhất thời, Tiêu Tác Thu cũng không còn lời nào để nói.

Nàng có chút ngơ ngẩn.

Đúng vậy!

Mình dựa vào cái gì mà đứng ở chỗ này chất vấn Lý Tao cùng Vũ Đình Đình chứ?

Lấy thân phận gì đây?

Vợ trên mặt pháp luật sao?

Thân phận này không thể để lộ được!

Hay là cô giáo ở học viện?

Nhưng mà chuyện này cũng có nằm trong phạm vi quản lý đâu!

Sinh viên nói yêu thương là tự do của bọn họ!

Lý Tao ngược lại rất vui vẻ khi thấy Tiêu Tác Thu cứng họng. Xem ra Vũ Đình Đình cũng là một nhân tài, không đến nỗi chỉ là một cái bình hoa đẹp mắt!

Nhưng mà, là thuốc nổ thì vẫn sẽ nổ thôi.

Nơi này bây giờ đang rất nguy hiểm!

Nhất định phải chạy ra khỏi đây càng sớm càng tốt!

Kết quả là, Lý Tao khẽ mỉm cười rồi đứng dậy cầm lên đĩa thức ăn.

- Lý Tao, em dám đi sao?

Tiêu Tác Thu trợn mắt nói.

Lý Tao:

- Tất nhiên!

- Em muốn đi cũng được nhưng nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý cho tôi.

Hơi hơi ngẩng đầu lên, Tiêu Tác Thu híp mắt nhìn về phía Lý Tao. Nàng cũng muốn xem hắn sẽ cho chính mình... Không! Là cho em gái Tiêu Vãn Thu của mình một câu trả lời thỏa đáng.

Lý Tao phong tao sờ bụng một cái, nói:

- Bởi vì em đã ăn no rồi! Đang ở trong phòng ăn, khi ăn no thì tất nhiên phải rời chỗ. Nếu lỡ như không nhịn được lại ăn nhiều thêm một chút thì làm sao được?

Đi! Đi… Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?

Chạy trốn kiểu này thì nhất định phải chạy một cách có phong độ, có khí tiết.

Ngàn lần không thể vứt bỏ khí giới mũ giáp, chật vật mà chạy.

Càng không thể quay đầu lại nhìn lúc đang chạy, phải để lại cho đối phương thấy một bóng lưng đẹp trai tiêu sái ngày càng xa dần.

Lý Tao vừa đi thì Vũ Đình Đình cũng đứng dậy cầm lên đĩa thức ăn của mình.

- Em cũng muốn đi sao?

Tiêu Tác Thu xoay người hỏi.

- Vâng ạ! Em cũng ăn no rồi.

Vũ Đình Đình cũng không sợ chút nào, nói một câu đầy thâm ý,

- Cô Tiêu chắc bây giờ cũng chưa ăn chứ? Bình thường lúc đói bụng thì tâm trạng sẽ không quá tốt đâu.

- Em rất tốt, lại có thể không sợ cô?

Tiêu Tác Thu khen.

- Tại sao em phải sợ cô chứ?

Chậm rãi đứng lên, Vũ Đình Đình cũng rất tự nhiên cười nói,

- Em cũng không phải là sinh viên của học viện kinh tế. Cô Tiêu, gặp lại sau.

Tư thế hiên ngang!

Bóng lưng diêm dúa lòe loẹt, cặp mông tròn trịa hấp dẫn.

Tiêu Tác Thu siết chặt nắm đấm, sau đó ăn một hơi hết phần cơm dành cho ba người.

...

- Tao Thần! Cậu quá trâu!

- Tại sao cũng đều là loại sinh vật đàn ông nhưng cậu lại ưu tú như thế?

Vừa về tới ký túc xá, Lý Tao liền bị Liễu Tử Lãng cùng Triệu Kiến Vũ vây lại.

- Cô gái ở cùng cậu trong nhà vệ sinh nam là ai vậy?

- Cậu làm sao làm được như vậy? Chân trước vừa mới làm một phát trong nhà vệ sinh nam, chân sau đã hẹn hò với Vũ Đình Đình rồi?

- Hình như tôi vừa mới nghe được cậu bị nữ ma đầu bắt được tại phòng ăn à? Cậu không bị làm sao chứ? Nhìn qua thì khí quan trên người đều hoàn chỉnh hết mà?

...

Khoát tay một cái, Lý Tao rất bình tĩnh cười nói:

- Cũng không thể nói cho người khác biết được!

- Đối với hai chúng tôi mà còn phải bảo mật sao?

- Đúng vậy! Chúng ta đã cùng nhau trải qua hoạn nạn mà! Còn nữa, hôm nay thi môn toán cao cấp rất ổn. Tao Thần, chiêu này của cậu thật tao…

...

Không nói chuyện này còn tốt, khi vừa nhắc đến thì Lý Tao tức điên lên.

Bởi vì sự kiện lần này mà mình đã vội vã đồng ý sẽ về nhà cùng Tiêu Tác Thu.

Nhưng mà đúng lúc này, Liễu Tử Lãng chỉ màn hình máy vi tính rồi kinh hô:

- Tao Thần! Cậu mau đến đây xem đi, ông chú Hố Đen thầm mến cậu post trạng thái đờ đẫn kìa…

- Thầm mến em gái cậu! Cậu có cần ác tâm như vậy hay không! Ai muốn bị một ông chú như thế thầm mến chứ?

- Hì hì! Tôi nói sai rồi, không phải là thầm mến mà là yêu thích! Là cuồng yêu! Yêu cậu một cách cuồng phong bạo vũ!

Liễu Tử Lãng cười đểu.

Lý Tao làm một động tác nôn mửa, nhưng sau đó vẫn tò mò nhô đầu ra xem.

Trên thanh trạng thái mới nhất của Hố Đen có viết:

- Đàn ông, không có một ai là đồ tốt.

- Ơ! Cái ông chú Hố Đen này bị sao vậy? Chẳng lẽ… Hắn không coi bản thân mình là đàn ông sao?

- Có thể lần này hắn đang câu cá hay không? Chính là vì để cho Tao Thần hay Mộ Tử không nhịn được phải trả lời?

- Tôi cảm thấy rất có thể! Trước kia hắn luôn phát ra mấy câu hay lời nói rất trang bức, nhưng chúng đều ở thời điểm Tao Thần có mặt! Lần này... Đoán chừng là do rất lâu không liên lạc được với Tao Thần nên đổi sang sách lược mới?

- Tao Thần! Nếu không cậu… Trả lời hắn một chút đi!

- Đúng đúng đúng! Giờ cũng thi xong rồi nên rất nhàm chán. Cậu lại tiếp tục chơi đùa với ông chú biến thái này đi!

...

- Tôi thấy hai người các cậu mới là biến thái đó! Suốt ngày để cho tôi giả trang làm con gái đi gạt người?

Khoát tay chặn lại, Lý Tao kiên quyết từ chối.

- Cái gì gọi là giả trang con gái! Cái gì gọi là gạt người! Tao Thần, đây là sự giao lưu giữa linh hồn cùng linh hồn, nó không quan trọng giới tính. Vui đùa một chút thôi mà! Nếu cậu không trả lời thì tôi giúp cậu trả lời…

Nói đến đây, Liễu Tử Lãng tiện tay chỉ chuột lên tài khoản "Mộ Tử" của Lý Tao, sau đó dùng bàn phím đánh ra một câu.

[ Phụ nữ, cũng không có một ai là đồ tốt. ]

Liễu Tử Lãng đưa một câu nói này vào dòng trạng thái của "Mộ Tử".

Cùng lúc này, trong phòng ăn của trường học, Tiêu Tác Thu vừa mới đặt điện thoại di động xuống thì cả người nhất thời giống như bị điện giật.

- Mộ Tử lên mạng?

- Cô ấy còn đăng trạng thái?

- Cô ấy làm sao… Lại phát lên một câu như vậy chứ?

---------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Traslate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.