Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Logic của mẹ!

Phiên bản Dịch · 2366 chữ

Chế độ trực tiếp nhiều người nghe!

Lý Tao nhìn quanh bốn phía một chút, quả nhiên bây giờ chín ông chú trung niên phát tướng này chính là những người nghe.

Bọn họ lắng nghe một cách rất chăm chú, khóe miệng còn không tự chủ lộ ra nụ cười mà tất cả đàn ông đều hiểu.

Két! Két!

Chiếc giường trên lầu vẫn còn đang lay động!

Thời gian cũng sắp đến một giờ rồi! điều này quả thực làm cho mấy ông chú phía dưới kinh sợ.

- Quá mạnh!

- Một giờ rồi đó, có khoa trương như vậy không!

- Ngay cả thời gian nghỉ ngơi giữa hiệp cũng không có?

- Chuyện này… Có thể xảy ra án mạng hay không?

...

Mà lúc này, tại căn phòng 205 trên lầu.

Thời điểm lão Tiêu bị vợ kéo vào trong phòng thì bất thình lình đại triển hùng phong. Hắn cảm giác bản thân giống như trở về thời kỳ trưởng thành hơn ba mươi năm trước vậy.

- Vợ!

Đưa ra một cái ôm thật chặt, lão Tiêu cùng Tiêu mẫu ngã xuống giường.

- Lão Tiêu, ông…

Tiêu mẫu cũng không nghĩ tới căn phòng này lại có hiệu quả nhanh chóng và mãnh liệt như vậy.

Làm cho nàng không kịp chuẩn bị!

Cả căn phòng vì thế mà phải chấn động!

Bốn mặt tường dường như bởi vì nghênh đón những động tác và hình ảnh không thể miêu tả được nên rối rít rơi xuống những hạt bụi trắng như tuyết!

Két! Két!

Mười giờ!

Mười một giờ!

Rạng sáng!

Lúc đó… Các ông chú dưới lầu dưới đều ngã trái ngã phải, khi nghe thấy những âm thanh và rung động có tiết tấu này thì đều không nhịn được phải nhíu mí mắt lại, không chịu thua kém nhau lần lượt vang lên tiếng ngáy.

- Làm sao vẫn chưa kết thúc vậy? Chuyện này… Chẳng lẽ lại muốn quyết chiến đến khi trời sáng sao?

Lý Tao thường xuyên thức đêm nên có thể chịu được, hắn nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ rồi mà những âm thanh phía trên vẫn còn không có ngừng lại.

- Chờ một chút! Hiệu quả của chế độ này hình như là… Nếu còn người nghe thì nó vẫn sẽ tiếp tục mãi. Thế thì… Chỉ cần mình ngủ thiếp đi là nó sẽ ngừng lại?

Lý Tao vẫn đang gắng gượng chống đỡ, nhưng khi nhớ lại phần nhắc nhở của hệ thống thì mới hiểu.

Lúc này mí mắt đã không mở nổi nữa, hắn bổ nhào đầu lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Mãi đến lúc người cuối cùng là Lý Tao ngủ say thì những âm thanh đỏ mặt tía tai trên lầu mới dần dần ngừng lại.

Sau chuyện này, lão Tiêu dựa vào trên bệ cửa sổ hút thuốc, phía dưới hai chân của hắn đang không ngừng run rẩy.

Ngửa mặt nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ với một góc bốn mươi lăm độ, khóe mắt lão Tiêu có giọt lệ lướt qua.

Đã bao lâu rồi!

Đã bao nhiêu năm rồi!

Chưa từng được làm đàn ông như vậy!

Lão Tiêu quả thật là không thể tin được, chuyện này chẳng lẽ là trong mơ sao?

Dài đến mấy giờ đó!

Đã từng bị vợ cười nhạo vì năm phút, bây giờ tính là cái gì chứ?

Hiện giờ lão Tiêu của chúng ta là một người đàn ông dùng bằng đơn vị "Giờ" rồi!

Từ nay về sau, coi như cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, đường đường chính chính làm một người đàn ông rồi!

...

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lý Tao tỉnh lại trong vòng vây của mấy ông chú…

Chỉ sợ đây là một buổi sáng đáng sợ nhất mà hắn trải qua từ khi sinh ra đến nay!

- Chuyện kia ra sao rồi? Ngày hôm qua bọn họ tiến hành đến mấy giờ mới dừng thế?

- Tôi nhớ rõ trước khi tôi ngủ hình như là mười một giờ!

- Ít nhất cũng phải đến mười hai giờ! Lúc đó tôi còn cố ý nhìn qua đồng hồ một chút…

- Tôi đã ngủ từ sớm rồi…

...

Các ông chú ở đó làm thống kê một cách rất khoa học, Lý Tao ở bên cạnh đứng lên rồi báo ra một mốc thời gian chính xác.

- Hai giờ sáng!

- Má nó! Tám giờ ba mươi chín phút tối đến hai giờ sáng! Hơn ba giờ đó?

- Lão Chu, ông có phải đã lú lẫn hay không! Rõ ràng là hơn năm giờ mà.

- Năm giờ! Họ có phải là con người nữa không?

- Ông chủ nhỏ, không phải cậu nói… Cái phòng bền bỉ này chỉ có thể tăng hiệu quả lên gấp năm lần sao? Chẳng lẽ thời gian ban đầu của bọn họ đã hơn một tiếng?

- Đúng vậy! Hơn một tiếng mà còn cần phải tới nơi này của cậu sao?

...

Đối mặt với sự nghi ngờ cùng thán phục của các ông chú, Lý Tao sờ cằm một cái rồi tiếp tục nói:

- Phòng bền bỉ đúng là sẽ tăng là gấp năm lần nhưng tôi chưa nói qua sao? Ý của nó chính là ít nhất sẽ tăng lên gấp năm lần, cũng có thể sẽ là năm mươi lần hoặc năm trăm lần! Tôi nói gấp năm lần là cho mọi người chút không gian để tưởng tượng thôi!

- Ồ! Lợi hại như vậy sao? Ông chủ nhỏ, tối hôm nay tôi muốn căn phòng này!

- Lão Chu, ông định cướp cái gì đó! Kiểu gì cũng phải là tôi được trước!

- Đừng ồn ào nữa, phòng chỉ có một cái nên phải dựa theo tuổi tác, mà ở nơi này tôi lớn tuổi nhất! Nên phải để cho tôi trước…

...

Đúng vậy!

Một khi xác nhận phòng bền bỉ có hiệu quả thì chín ông chú này lại bắt đầu cãi vã.

Vì "Tình phúc" của mình nên không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!

(Tình Phúc: Hạnh phúc tình dục :v)

- Mọi người cứ từ từ thương lượng nhé. Khi nào thương lượng xong thì đi thẳng đến quầy lễ tân tìm chị Xảo đăng ký là được.

Hiện giờ danh tiếng phòng bền bỉ đã lan ra, Lý Tao cũng không cần lo lắng không có người ở nữa nên hắn trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Duỗi người một cái, hắn chuẩn bị đến quầy hàng của anh Triệu ở bên kia đường để mua bữa sáng.

Nhưng mà, Lý Tao vừa mới ra khỏi nhà khách thì lại nhìn thấy "Thích nghe ngóng" đánh con trai.

Hôm nay là thứ sáu, vừa vặn đến lượt của Vương Mẫu, lúc này nàng cũng không có đánh sai.

Lý Tao vốn cũng không muốn nhìn thấy thời khắc trầy da sứt thịt của Vương Tiểu Nhị, nhưng mà hệ thống thao tác tao lại đột nhiên nhắc nhở.

- Cảnh cáo! Trong khoảng năm mét phía trước, ở hướng bắc tây bắc ba mươi độ so với ký chủ sắp xảy ra thao tác tao cấp ba sao! Ký chủ hãy làm tốt chuẩn bị để phản tao…

- Má nó! Có thao tác tao sắp xảy ra? Chẳng lẽ là... bên kia sao! Trên người của thím Vương lại có tới hai mươi hai điểm tao?

Sáng sớm, nghe được cái gợi ý này của hệ thống, Lý Tao nhất thời cũng tỉnh táo tinh thần. Hắn coi mình như một tên quần chúng đang ăn dưa, tập chung tinh thần nhìn sang.

...

- Chơi điện thoại di động này! Chơi điện thoại di động này! Ai cho mày chơi điện thoại di động hả, suốt ngày chỉ biết chơi điện thoại di động thôi. Mày nhìn con nhà người ta một chút xem, bọn chúng có chơi điện thoại di động không?

Vương Mẫu tức giận xách tai Vương Tiểu Nhị rồi đánh liên tục.

Vương Tiểu Nhị tất nhiên không phục, hắn cắn môi kêu oan:

- Mẹ! Ngài toàn nói linh tinh! Ngài làm sao biết con nhà người ta không chơi điện thoại di động chứ?

Vương Mẫu hơi dừng một chút, dường như định lấy đức phục con. Nàng cười lạnh một tiếng rồi hỏi:

- Vậy mẹ hỏi mày, Tiểu Cường của nhà bán thịt lợn trên phố đối diện có chơi điện thoại di động không?

Vương Tiểu Nhị thành thật trả lời:

- Hắn có chơi!

Vương Mẫu:

- Vậy thành tích của người ta có tốt hay không?

Vương Tiểu Nhị:

- Không tốt!

Nghe vậy, Vương Mẫu liền vỗ tay bồm bộp:

- Tiểu Cường chính là do chơi điện thoại di động nên thành tích mới kém, mày muốn giống như người ta sao?

Vương Tiểu Nhị:

- …

Vương Mẫu lại hỏi:

- Thế Tiểu Dũng nhà bà Tiền trên phố kia có chơi điện thoại di động không?

- Không có!

- Thành tích của người ta có tốt không?

- Có!

Hai tay Vương Mẫu chống hông, nói với giọng đương nhiên:

- Tiểu Dũng chính là do không chơi điện thoại di động nên thành tích mới tốt như vậy. Thấy thế mà mày còn dám chơi?

Nói xong, nàng lại vụt cho Vương Tiểu Nhị hai cái.

Bụm mặt, Vương Tiểu Nhị nhất thời có chút không phục nói:

- Tiểu Cương của cửa hàng may nhà dì Lưu cũng chơi điện thoại di động đó! Thành tích của hắn vẫn tốt như!

- Tiểu Cương có thành tích tốt nên mới chơi điện thoại di động, mày lại còn không thấy ngại mà so sánh với người ta sao?

Nói xong, Vương Mẫu lại vụt cho Vương Tiểu Nhị hai cái.

Bị đánh mấy cái, Vương Tiểu Nhị nhất thời mộng mị rồi, ý đồ dùng "Khống chế lượng biến đổi pháp" để chứng minh "Chơi điện thoại di động không có chút quan hệ nào với thành tích tốt cả”.

- Tiểu Trung của siêu thị nhỏ nhà bác Lưu, hắn không chơi điện thoại di động nhưng thành tích cũng không tốt mà?

Vương Mẫu lại vỗ cho hắn hai cái, lý lẽ rõ ràng nói:

- Người ta có thành tích không tốt nên không chơi điện thoại di động, mày còn không thấy ngại mà còn chơi sao?

Lại vỗ cho hai cái!

Nước mắt của Vương Tiểu Nhị liền chảy ra, mẹ hắn quá vô lý rồi!

Lý Tao ở một bên nhìn cũng tấm tắc khen kỳ lạ.

Đây chính là logic của những người mẹ sao!

Thế mà lại đạt đến thao tác tao cấp ba sao!

Mặc kệ ngươi dùng điều kiện khách quan là gì thì nàng đều có thể mạnh mẽ đè ép lại.

Trải qua Lý Tao dùng logic quy nạp một cách kín đáo, bất kể đối mặt với con cái nhà người ta thế nào thì Vương Mẫu đều có thể nói ra được ý nghĩa giáo dục.

  1. Người có thành tích kém chơi điện thoại di động, mày muốn giống như bọn họ sao?

  2. Mày xem một chút đi, người ta có thành tích tốt mới chơi điện thoại di động.

  3. Mày xem một chút đi, người ta có thành tích tốt nhưng cũng không chơi điện thoại di động.

  4. Mày xem một chút đi, người ta dù có thành tích kém nhưng cũng không chơi.

Dùng bốn điểm này đánh cho 'Khống chế lượng biến đổi pháp' của Vương Tiểu Nhị thương tích đầy mình!

Vương Tiểu Nhị thật sự chịu đủ rồi, cha mẹ hắn luôn lấy con nhà người ta ra để giáo huấn.

Mỗi lần như vậy thì không cần quản mình làm chuyện tốt hay là chuyện xấu, há mồm ngậm miệng đều sẽ là con cái nhà người ta thế này thế kia...

Nhưng mà, đối mặt với bà mẹ dùng cường quyền cùng uy áp!

Hắn còn có thể làm được gì đây?

Có lẽ, chỉ còn cách làm cho khuôn mặt của mình thuận theo phương cái tát của mẹ thôi, làm như vậy thì lực đánh sẽ nhẹ đi một chút, bị đánh cũng không có đau như vậy!

- Vương Tiểu Nhị! Qua đây…

Ngay tại thời điểm Vương Tiểu Nhị muốn vứt bỏ vũ khí áo giáp, hoàn toàn buông tha chống cự để chuẩn bị ký kết điều ước bất bình đẳng nhục nước mất chủ quyền cùng mẹ, đảm bảo không bao giờ chơi điện thoại di động nữa thì Lý Tao lại dùng một nụ cười giống như thiên sứ rồi vẫy tay với hắn.

- Anh Tao, anh… Anh không phải là sẽ thấy chết mà không cứu sao?

Nhớ tới sự lạnh lùng vô tình ngày hôm qua của Lý Tao, Vương Tiểu Nhị liền làm mặt lạnh đối với hắn.

- Ngày hôm qua tâm tình của anh không tốt, nhưng hôm nay tâm tình lại rất tốt. Có muốn anh chỉ dạy cho một chiêu hay không, đảm bảo sau đó cha mẹ em sẽ không bao giờ há mồm ngậm miệng nói em như vậy nữa?

Lý Tao mang theo tao khí khắp người nói.

- Hay lắm! Nhưng mà, có khả năng này sao? Muốn mẹ em không suốt ngày dùng con nhà người ta để lải nhải nữa thì quả thật là còn khó hơn so với lên trời.

Nhiều năm chung sống như vậy, mẹ của chính mình ra sao thì trong lòng của Vương Tiểu Nhị chẳng lẽ sẽ không có lý giải sao? Cho nên hắn rất hoài nghi biện pháp của Lý Tao.

- Không tin sao? Hì hì! Lát nữa em qua đó rồi nói với mẹ em như này…

Lý Tao nhỏ giọng đem biện pháp nói cho Vương Tiểu Nhị, hai mắt người sau nhất thời sáng lên, sau đó bội phục sát đất đối với Lý Tao:

- Cao! Biện pháp này thật sự rất cao! Anh Tao, bắt đầu từ hôm nay anh chính là đại ca của em, dù bà em thì em cũng không phục mà chỉ phục anh thôi!

--------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.