Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú chó bị dọa sợ đến nỗi đái bậy

Phiên bản Dịch · 1125 chữ

“Ting!”

Tiếng thang máy tinh tinh vang lên.

Đứng bên ngoài, Lâm Mặc kéo chiếc vali nặng nề đứng ngoài thang máy quan sát, có người, nói chính xác thì là một nữ sinh đang dắt con Golden, nhìn có vẻ đang định dắt chó đi dạo.

Anh ta vực lại tinh thần, tỏ vẻ tự nhiền rồi kéo vali vào trong thang máy.

“Cạch…”

Bước vào vừa đúng lúc cửa thang máy đóng lại, vốn dĩ con Golden kia vẫn đang ngồi ngoan ngoãn nhưng khi Lâm Mặc bước vào trong chớp mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc vali, đột nhiên xù hết lông lên rồi gầm gừ ư ử vài tiếng.

Tiếp đó mềm nhũn nằm dưới chân nữ sinh kia run cầm cập, cứ như đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, trong ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.

“Sao thế Mao Mao?”

Thấy chú chó Golden của mình tỏ ra sợ hãi, tỏ vẻ ngạc nhiên, muốn kéo Golden dậy, nhưng chú chó đã bị dọa sợ chết khiếp rồi chẳng dám động đậy chút nào, thậm chí còn bị dọa sợ đến đái bậy chảy ra một dòng nước.

Làm sao thế này?

Lâm Mặc tự nhiên cũng chú ý đến sự khác thường của con Golden kia, khi mà Lâm Mặc còn chưa kéo chiếc vali vào thang máy, con chó kia quả thực trông rất sáng sủa.

Nhưng khi anh kéo chiếc vali vào trong, con chó ngay tức khắc bị dọa thành như vậy.

Chẳng nhẽ con chó này có thể nhìn thấy gì đó?

Người ta nói, chó có thể nhìn thấy vài thứ mà mắt người không thấy được, tuy không biết lời này là thật hay giả, nhưng lúc này con chó lại có phản ứng như vậy, rõ ràng là rất sợ hãi chiếc vali trong tay anh.

Anh cúi đầu xem chiếc vali không phát hiện ra gì bất thường, sau đó lại nhìn con Golden.

Cô bé dắt con Golden nhìn thấy đôi mắt của Lâm Mặc, cho là anh khó chịu vì mùi nước tiểu của con Golden, vội vàng xin lỗi anh: “em xin lỗi, ngại quá, Mao Mao nhà em bình thường không đái bậy trong thang máy đâu, không hiểu hôm nay xảy ra chuyện gì đột nhiên lại như vậy, lát nữa em sẽ gọi dì giúp việc xuống quét dọn.”

“Không sao” Lâm Mặc lạnh nhạt đáp lời, điều anh quan tâm không phải cái này, mà là nếu như con Golder này thực sự phát hiện ra sự bất thường ở chiếc vali này, lại muốn thử đẩy chiếc vali trong tay anh.

“Rẹttttttttttttt…”

Anh đẩy một chút, con Golden kia phản ứng lại càng mãnh liệt, không ngừng sủa loạn lên, hai chân đào điên cuồng trên sàn, trốn một góc trong thang máy rồi run cầm cập giống như muốn chết đi vậy.

Quả nhiên mà!

Con chó này đã phát hiện ra sự bất thường của chiếc vali.

Kỳ lạ là tại sao con người lại không phát hiện ra sự kỳ lạ của chiếc vali?

Cả cô bé MC dẫn chương trình lúc trước cũng không hề có phản ứng gì, vậy mà con Golden này lại phản ứng?

Lâm Mặc suy nghĩ về vấn đề này.

Mà cô bé kia lại bị dáng vẻ sợ hãi của con Golden làm cho khó chịu, trong miệng lẩm bẩm: “Mao Mao, sao vậy, đừng dọa chị mà.”

Lúc này một tiếng “ting” vang lên.

Thang máy đã xuống tầng 1, cửa mở ra.

Lâm Mặc nhìn con Golden và cô bé kia cũng chẳng nói gì liền kéo chiếc vali ra khỏi thang máy, hiện tại chuyện quan trọng nhất của anh chính là váo đúng lúc 0:0 vận chuyển chiếc vali chứa thi thể cô gái này đến địa chỉ hoa viên Đông Ngự Uyển G6-2901, Tuấn Cảnh, Quảng Châu.

Khi anh ra khỏi thang máy, cô bé kia cũng muốn dắt con Golden ra.

Nhưng cô bé không thể nào lôi đi được, Golden bị dọa sợ đến đái bậy không dám cử động dù chỉ một chút, đến khi Lâm Mặc đi tới cửa lớn ở tầng một con Golden này mới trở lại bình thường, sợ hãi mà dựng thẳng tai với đuôi lên rồi được dắt ra ngoài.

Lúc này cô bé mới cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu xoa đầu Golden, “Lạ nhỉ, Mao Mao em sợ người vừa nãy hả?”

Nói rồi nhìn thwo bóng lưng đang rời đi của Lâm Mặc, hai mắt tràn đầy nghi ngờ, một chàng trai sáng lạn như vậy sao lại có thể dọa Mao Mao sợ đến mức này?

Cô bé không hề biết rằng Mao Mao căn bản là không hề sợ Lâm Mặc mà là bị chiếc vali nằm trong tay anh dọa chết khiếp.

Bên ngoài khu chung cư.

Lâm Mặc kéo chiếc vali ra khỏi chung cư, hoa viên Đông Ngự Uyển, Tuấn Cảnh, Quảng Châu cách chỗ anh khá xa, rõ ràng không thể kéo thế này đi được, nhưng nếu ngồi tàu điện thì chiếc vali trong tay chắc chắn sẽ bị quét qua cổng an ninh ở ga tàu cho nên cũng không thể ngồi tàu điện.

Trong lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, một chiếc taxi phía đối diện đi ngang qua, Lâm Mặc giơ tay vẫy chiếc taxi lại.

Ngồi taxi an toàn hơn nhiều.

Anh ta kéo chiếc vali gọi lớn, “Bác tài, mở cốp xe sau với.”

“Được!” tài xế xe taxi đồng ý.

Lâm Mặc đi về phía sau chiếc xe mở cốp, chuẩn bị cho chiếc vali vào cốp, vừa định mang chiếc vali ra tạy lại thấy nặng, nặng đến mức bất thường, một người không thể nào nâng nổi.

Đm, tại sao lại nặng như thế?

Về lý mà nói, yếu tố thể lực của anh hiện tại đã tăng lên, sức lực so với bình thường khỏe hơn rất nhiều, nhưng chiếc vali này vẫn khiến anh cảm thấy nặng quá mức như lúc đầu.

“Sao vậy chàng trai, không nâng được à?”

Bác tài xế xe taxi là một người trung niên, rất nhiệt tình bước tới, tỏ vẻ vô cùng thân thiết nói: “Cần bác giúp không?”

Lâm Mặc đang định từ chối, bác tài xế taxi đã qua giúp anh bê chiếc vali lên, không bê thì không biết, nhấc một cái liền giật mình, sao chiếc vali này lại nặng đến thế?

Bác tài xế taxi không kìm nổi hít một hơi hỏi: “Chàng trai à, trong chiếc vali này để cái gì vậy, tại sao lại nặng đến thế?”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.