Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tinh trần Ma khí

Phiên bản Dịch · 1880 chữ

Dịch: Hoangforever

" Đúng vậy. Ngày hôm nay đối với trường trung học cơ sở ma pháp Thiên Lan mà nói là một ngày vô cùng quan trọng. Vừa khéo, Mục Ninh Tuyết nói rằng, nàng được nghỉ hè, nên sẽ từ học phủ Đế Đô trở về. Ta cùng tộc trưởng sau một hồi bàn bạc, quyết định để nàng - một người tiêu biểu trong thế hệ các người, tới trường trung học cơ sở ma pháp Thiên Lan giảng giải cho các ngươi một chút. Tiện thể mang nàng tới xem kiểm tra hằng năm của chúng ta, để nàng đánh giá, nhận xét chất lượng học sinh lần này một chút."

Mục Hạ nói.

Mục Hạ nhìn thấy thần thái sáng lạng của Mục Bạch. Đương nhiên, biết Mục Bạch đang suy nghĩ điều gì trong đầu. Mục Hạ cười "ha ha" một tiếng, sau đó vỗ bả vai Mục Bạch nói:

" Con yên tâm đi. Khi con lên kiểm tra, ta sẽ dẫn nàng tới xem. Nàng sẽ đến xem, tộc trưởng cũng sẽ đến xem. Tộc trưởng nếu như nhìn thấy con nỗ lực học tập như vậy, chắc chắn sẽ phân phát một chút tài nguyên cho nhà các con. Con cũng biết, tộc chúng ta cũng không thiếu đệ tử xuất sắc. Đệ tử xuất sắc còn nhiều hơn lông trâu nữa. Con nếu như có thể được tộc trưởng coi trọng, hơn quá nửa sẽ được tộc trưởng phân phát cho sử dụng Tinh Trần Ma khí 3 tháng. Đối với con mà nói, đây chính là lợi ích không nhỏ à nha!"

" Tinh.... tinh trần ma khí. Có thật như vậy không? Con mà cũng có cơ hội nhận được phân phát Tinh Trần ma khí sao??"

Ánh mắt Mục Bạch liền hiện ra tinh quang.

" Đó là điều đương nhiên. Con nghĩ đi, chúng ta vì sao lại khác xa đám Ma pháp sư bình dân kia? Vì chúng ta có gien ưu việt hơn bọn họ? Vì chúng ta được thế gia hun đúc? Những thứ này, cho dù có khá hơn đi chăng nữa, cũng không thể nào bằng được Tinh Trần ma khí! Con nếu như có thể trở thành đệ tử quan trọng trong gia tộc. Đương nhiên, con sẽ được gia tộc phân phát cho sử dụng Tinh Trần ma khí rồi. Khi đó tu vi của con chắc chắn sẽ bỏ xa đám bạn cùng trang lứa ở trong trường mấy cây số!"

Mục Hạ nói.

" Thúc thúc, con.... con chắc chắn sẽ biểu hiện ra tốt nhất!"

Tu vi bỏ xa đám bạn cùng trang lứa ở trong trường mấy cây số!!

Mục Bạch nghe thấy như vậy, cả người liền sôi trào lên. Khó trách, các đệ tử trong gia tộc lại điên cuồng tu luyện như vậy. Thì ra, nguyên nhân chính là vì tranh giành cái Tinh Trần ma khí này.

Mỗi một Ma pháp sư đều có thời gian tu luyện giới hạn. Giống như đám học đồ bọn họ, trên căn bản mỗi ngày, bọn họ cũng chỉ minh tu được 5 giờ mà thôi. 5 giờ chính là cực hạn của họ. Thời gian còn lại , bọn họ cũng chỉ có thể học tập lý thuyết và các kiến thức căn bản khác.

Mà Tinh Trần Ma khí lại chính là dụng cụ tẩm bổ được các Ma pháp sư tu luyện hằng mơ ước nhất.

Mặc dù, Mục Bạch không biết Tinh Trần ma khí hoạt động như thế nào. Nhưng hắn biết, Tinh Trần ma khí có thể khiến cho người tu luyện nhanh chóng khôi phục lại tinh thần lực sau khi mệt mỏi. Khiến cho thời gian mệt mỏi được rút ngắn đi.

Thông thường, sau một ngày Minh tu 5 giờ xong. Còn dư lại 19 giờ, trên căn bản, bọn họ cũng chỉ có thể làm những việc khác.

Mà 19 giờ này, thuộc về chu kỳ mệt mỏi sau khi Minh Tu. Bọn họ cũng chỉ thông qua làm công việc khác, hoặc là dứt khoát đi ngủ. Lúc đó, chu kỳ mệt mỏi này mới kết thúc..

Đối với nhiều học sinh muốn tiến bộ nhanh hơn mà nói. Chu kỳ 19 giờ mệt mỏi này quả thật quá là dài đi. Nhưng họ cũng đành chịu, không biết làm cách nào. Bất kỳ một Ma pháp sư nào, sau khi tập trung tinh thần cao độ xong, cũng cần phải có thời gian để thả lỏng tinh thần. Nếu không tinh thần sẽ hỏng mất.

Mà Tinh Trần ma khí lại là một món thần khí có thể rút ngắn chu kỳ mệt mỏi trong tu luyện.

Rút ngắn chu kỳ mệt mỏi Minh Tu, chẳng khác nào thời gian Minh tu mỗi ngày được tăng dài thêm ra hay sao!

Một ngày, hai ngày, có thể không có hiệu quả bao nhiêu. Nhưng nếu như một tháng, hai tháng, đối với những người tu luyện không có sử dụng Tinh trần ma khí mà nói sẽ bị kéo dãn ra một khoảng cách dài. Nếu như là hai tháng, ba tháng, vẫn còn được sử dụng Tinh Trần ma khí.... đó không phải là bỏ xa đám bạn cùng trang lứa một khoảng cách dài mấy cây số hay sao!

Hiệu suất Minh Tu tùy theo từng người, có nhanh, có chậm. Tạm thời không đáng nhắc tới. Nếu như có được Tinh Trần ma khí, coi như là người có hiệu suất thấp nhất đi. Bọn họ cũng có thể vượt lên, chạy ở phía trước. Thiên phú tốt kèm thêm sự cố gắng, không phải sẽ là làm ít, hiệu quả nhiều hay sao!

" Thúc thúc, lúc trước thúc có nói với con rằng, học sinh lớp dẫn đầu có cơ hội được phân phát Tinh Trần ma khí, đây có phải là sự thật không?"

Mục Bạch có chút kích động nói.

" Đúng vậy. Đã là trường học, đương nhiên nhà trường cũng có một chút tài nguyên tu luyện rồi. Nhưng tư chất nguyên của nhà trường vô cùng có hạn. Mà nhà trường lại có nhiều học sinh như vậy. Cho mỗi người dùng một ngày, chẳng khác gì không dùng. Vì vậy, mới sinh ra kiểm tra hằng năm. Mới sinh ra lớp dẫn đầu. Học sinh vào được lớp dẫn đầu mới có tư cách được phân phối tới Tinh Trần Ma khí. Và được sử dụng nó trong một khoảng thời gian nhất định. Dựa vào thành tích của con, vào được lớp dẫn đầu có lẽ không thành vấn đề đi. Đến lúc đó, ta dùng một chút mưu, khiến cho con giữ lại Tinh Trần ma khí lâu hơn một chút. Đối với con mà nói, lợi ích cũng không nhỏ đâu. Dù sao, trường học là một nơi công bằng, ta cũng không thể động tay động chân quá nhiều vào nó được. Đây là tư chất nguyên mà cả đời những Ma pháp sư bình dân kia không thể nào đạt được. Cho nên, con phải hảo hảo quý trọng nó."

Mục Hạ nói rất là sâu xa đối với Mục Bạch.

" Thúc thúc, yên tâm đi, con tuyệt đối không để thúc thúc thất vọng đâu."

" Nói với ta cũng vô dụng. Con phải ở trước mặt Mục Ninh Tuyết và tộc trưởng biểu hiện cho thật tốt vào!"

Mục Hạ vỗ vỗ bả vai Mục Bạch nói.

Mục Bạch gật đầu cái rụp. Trong lòng không khỏi nở ra một nụ cười lạnh: Hứa Chiêu Đình, ngươi lúc này tu vi ngang ngửa với ta thì thế nào. Ngươi có Lôi hệ thì sao. Ngươi có biết rằng, sau lưng ta chính là một con quái vật Mục Thị thế gia hay không? Cho dù người dùng cả đời cũng không thể nào chống lại được ta!

" Đúng rồi, cái tên tiểu tử Mạc Phàm kia, hiện tại như thế nào rồi?"

Trong lúc vô tình, đột nhiên Mục Hạ như nhớ ra điều gì. Giống như kiểu nhớ tới một lão ăn mày ở ven đường, hắn lỡ tay cho tiền vậy. Chính là trong lúc rãnh rỗi, tiện thể hỏi tới.

" Phế vật mà thôi. Chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi trường."

Lúc này, Mục Bạch trên căn bản không cần thiết phải che dấu sự xem thường của mình đối với.... tên Mạc Phàm cặn bã kia.

Mục Bạch vô cùng chán ghét Mạc Phàm.

Mặc dù, hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ. Nhưng tên Mạc Phàm này đi tới chỗ nào, chỗ đó liền có một đám người vây quanh. Quả thực không khác gì vua khỉ. Mà có một chuyện, khiến cho Mục Bạch vô cùng khó hiểu. Đó là một người vô cùng tôn quý như Mục Ninh Tuyết, tại sao có thể đi theo đám người này chơi đùa được. Mà quan hệ của bọn họ, nhìn như có vẻ vô cùng thân cận vậy.

Cái tên cặn bã này, cũng có ra làm sao đâu. Suốt ngày chạy rong ruổi ngoài đường, khắp con phố không khác gì một con khỉ. Cái khí chất vô lại, đê tiện kia được hắn thể hiện ra không sót một chút gì.

Hắn làm sao có thể hiểu được, quyền lực chân chính là như thế nào. Cái gì gọi là địa vị thân phận. Làm sao hiểu được cái gì gọi là cả đời nghèo túng bị người khác xem thường?

Con của người ở, chính là ti tiện. Chính là không có kiến thức. Căn bản không biết cái gì gọi là nhìn xa trông rộng. Không biết cái gì gọi là dã tâm. Cũng chỉ biết ở trong khu ổ chuột, thối tha bẩn thỉu kia thích thú chơi đùa mà thôi.

" Được, ta sẽ loại bỏ hắn. Đối với Mạc Gia Hưng ở bên kia, ta cũng có câu trả lời chính đáng dành cho hắn. Không phải là ta không muốn giúp hắn. Mà là do hắn có một đứa con ngu ngốc, bất tài. Ta đã cho hắn cơ hội thức tỉnh rồi. Mà hắn lại không biết cách trở thành một vị ma pháp sư. Ai, sao có nhiều người không biết thức thời vậy nhỉ. Tại sao có thể lãng phí tiền của để đi thử một việc không bao giờ thành công được nhỉ. Vấn đề là lão đã là một người không có tiền đồ rồi. Tại sao lão lại có thể trông cậy vào thằng con, tin tưởng rằng hắn có thể cá chép vượt Vũ Môn được cơ chứ? Nghèo và bất lực là hai thứ luôn đi xong hành với nhau trong cái thời đại này."

Mục Hạ rút ra một điếu thuốc, chậm rãi nói.

Lúc này, hắn híp hai con mắt lại, trông không khác gì một con hồ ly cao quý mà ưu nhã vậy. Từ trên người hắn toát ra sự xem thường và cười nhạo đối với con chồn hôi. Một loài sinh vật đê tiện, thấp hèn kia.

Đã sửa: 12/03/2019

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hoangforever
Lượt thích 10
Lượt đọc 914

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.