Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong lực, Phong Quỹ!

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

Dịch: Hoangforever

Khối không khí nóng vượt qua dãy núi non trùng điệp, cuốn sạch đi mùa xuân ảm đạm trên mảnh đất Phương Nam này. Thay vào đó là một mùa hè mát mẻ, mây trắng lượn quanh trên đỉnh núi.

Theo sau khối không khí nóng này chính là những trận mưa rào,không có chút nào gọi là báo trước, ầm ầm rơi xuống. Lá rụng, hoa rơi khắp nơi, biến nơi đây thành một mảnh điêu tàn!

Bắc Thành mặc dù được xem là một tòa thành thị có mùa. Nhưng nó cũng cực kỳ tùy hứng.

Buổi sáng, bầu trời đang còn nắng chói chang, không một gợn mây. Vừa mới ngủ trưa một giấc xong, gió đã thổi vù vù, mây đen giăng kín trời rồi. Tới ban đêm, mưa đã xối xả, gió thét gào, lạnh thấu xương. Quả thực, tiết trời không khác gì hắn xuyên không tới một nơi khác vậy!

"Chẳng lẽ bão lại muốn tới nữa, cái thời tiết quái quỷ này.... Thật sự một năm có 4 mùa, nghĩ đến mùa nào, liền có ngay mùa đó. Cái con mẹ nó chứ! Cũng quá là tùy tiện đi! "

Bên trong căn phòng ký túc, Trương Tiểu Hầu tức giận mắng.

" Trương Tiểu Hầu, ngươi không phải là Phong hệ sao. Vậy thì đi đi. Nhanh đi ra chỗ có gió to ở bên ngoài kia đi. Đi ra đó xem thử có phóng thích ra được kỹ năng Sơ cấp - Phong Quỹ hay không?"

Lục Tiểu Bân cùng phòng nói.

" Cái con mẹ mày chứ, tên Thủy hệ này. Sao tao không thấy mày nhảy xuống sông bao giờ?? Đường đường là Thủy hệ Ma pháp sư, ra ngoài trời mưa còn mở ô, nói ra không sợ mất mặt sao?"

Mạc Phàm gõ lên đầu Lục Tiểu Bân một cái, sau đó mắng cho một trận.

Lục Tiểu Bân nghe thấy vậy, khuôn mặt liền tái nhợt, lúc trắng lúc xanh.

Đúng vậy a. Giữa trời mưa to, Thủy hệ Ma pháp sư không khác gì một chiếc áo mưa cả. Cho dù mưa có to như thế nào đi chăng nữa. Thì Thủy hệ Ma pháp sư vẫn có thể ngạo nghễ bước dưới mưa mà không dính lấy một giọt nước mưa nào.

Vấn đề là, sắp tới kiểm tra hằng năm rồi. Nhưng Lục Tiểu Bân hắn cũng mới chỉ khống chế được 4 hạt sao mà thôi. Khoảng cách tới phóng thích ra kỹ năng Thủy Hệ - Thủy Ngự vẫn còn rất xa!

" Trương Tiểu Hầu, người thật có thể sử dụng được Phong Quỹ rồi sao. Biểu diễn cho ca xem một chút đi. Nói thật, chúng ta ngoài trừ nhìn thấy cô nàng Chu Mẫn đầy bạo lực kia phóng thích ra được Hỏa Tư ra. Còn chưa thấy ai ở trong lớp có thể phóng thích ra được ma pháp cả."

Lão đại bỏ học suốt ngày có những lời lẽ dâm dục đối với lão sư Đường Nguyệt, ở cùng phòng nói.

" Không được đâu. Em cũng không phải lúc nào cũng làm được thành công 100% cả."

Trương Tiểu Hầu hơi xấu hổ nói.

" Hầu Tử, làm thử một cái đi. Anh cũng muốn nhìn xem kỹ năng Phong hệ nó có hình dạng như thế nào."

Ánh mắt Mạc Phàm sáng lên, liền thả cuốn sách đang đọc xuống giường, nói.

" Không gian quá nhỏ."

" Hành lang, ra ngoài hành lang."

" Được.... được rồi. Em thử một chút. Nhưng mà em nói trước, em chưa luyện được thành thục đâu nha."

Trương Tiểu Hầu gật đầu nói.

Chưa hết học kỳ mà tên tiểu tử Trương Tiểu Hầu này đã có thể phóng thích ra được ma pháp rồi. Điều đó cho thấy, hắn cũng rất là có thiên phú đối với ma pháp đấy chứ. Hắn là một trong số ít những người ở trong lớp khống chế được 7 hạt sao.

Mọi người đối với kỹ năng ma pháp của các hệ khác cảm thấy rất là tò mò. Cho nên, khi mọi người biết Trương Tiểu Hầu có thể thi triển ra được ma pháp. Bọn họ cũng muốn nhìn xem kỹ năng này nó như thế nào một chút.

Trương Tiểu Hầu nhắm hai mắt lại. Hắn bắt đầu tiến vào trạng thái phóng thích.

Khâu chuẩn bị của hắn phải nói là vô cùng chậm chạp. Hiển nhiên, hắn khống chế hạt sao cũng chưa được thành thạo cho lắm.

Hắn vẫn duy trì tiết tấu hô hấp của mình. Mỗi một lần hắn hô hấp là mọi người có thể nghe được hơi thở của hắn.

" Vù Vù Vù ~~~~~~"

Đột nhiên, sách trên bàn bay lên.

Cánh cửa cũ kỹ trong căn phòng cũng "kẽo kẹt" kêu lên hưởng ứng theo.

Bụi trên mặt đất bốc lên.

Ngay tới cả chiếc quần sịp bẩn thỉu, bốc mùi, giấu dưới gầm giường cũng bị gió cuốn lên không trung. Lão đại trong phòng nhìn thấy như vậy liền định bắt lấy nó. Thế nhưng, chiếc quần sịp nho nhỏ này lại giống như có mắt vậy. Nó tiêu sái tránh né, lượn qua cánh tay của lão đại. Cứ như vậy ở trong gió tung bay, tung bay!

" Phong Quỹ - Tật hành!"

Khí chất trên người Trương Tiểu Hầu liền thay đổi. Con mắt của hắn hiện ra màu xanh. Vạt áo thì bay lên phấp phới.

Theo giọng hắn đọc to lên. Trong thoáng chốc, nào là bàn chải đánh răng, nào là bát, đũa ở trong phòng kia, liền loảng xoảng va chạm vào nhau. Toàn bộ bọn nó di chuyển theo một cái quỹ tích về phía Trương Tiểu Hầu.

Mạc Phàm vội vàng tập trung tinh thần, đưa mắt nhìn lại. Từ trong đống bụi kết hợp với đống đồ đạc lộn xộn kia, Mạc Phàm kinh ngạc phát hiện ra, có một đạo khí lưu rất là đặc biệt xuất hiện ở trong phòng. Đạo khí lưu này bắt nguồn từ vị trí Trương Tiểu Hầu đang đứng, chạy dọc theo hành lang, cho tới nhà vệ sinh công cộng ở cuối dãy hành lang này!

"Sưu! !"

Đột nhiên, thân ảnh Trương Tiểu Hầu lóe lên, rồi sau đó biến mất.

Trương Tiểu Hầu đang còn đứng im trong dãy hành lang túc xá. Đột nhiên biến mất, giống như hắn thi triển ra Lăng Ba Vi Bộ vậy. Hắn thi triển ra một tốc độ điên cuồng, chạy dọc theo con đường gió đặc biệt như ẩn như hiện vừa mới tạo ra kia. Rất nhanh hắn đã xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng cuối dãy hành lang rồi!

" Quá đỉnh!!"

Lục Tiểu Bân hét to lên một tiếng.

Mọi ngươi trong phòng thấy như vậy liền vội vàng chạy ra cửa đuổi theo. Nhìn về phía Trương Tiểu Hầu.

Nhưng khi mọi người chạy ra được tới cửa rồi. Thì Trương Tiểu Hầu đã chạy tới cuối hành lang rồi.

Cũng quá nhanh đi!

Cái gì mà người chạy nhanh nhất trong chạy nước rút 100m chứ. Đem đi so với tốc độ này cũng không khác gì rùa bò!

Mạc Phàm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nội tâm liền rung động. Kỹ năng sơ cấp Phong hệ này cũng quá ngầu đi. Nếu như hắn có thể giẫm lên con đường gió như ẩn như hiện kia chạy, cảm giác có lẽ rất là sảng khoái đi.

"A a a a a. . . . . . Cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."

"Ầm! ! ! ! !"

Đột nhiên, từ trong hành lang liền phát ra một âm thanh hỗn loạn. Mạc Phàm vừa mới cảm khái Trương Tiểu Hầu xong. Thì hắn đã đâm đầu vào cánh cửa nhà vệ sinh công cộng ở cuối dãy hành lang kia rồi!

" Xì xì xì xì ~~~~~~~~~~~"

Vòi nước bị đụng trúng, nước bắn ra tung tóe. Cửa nhà vệ sinh thì bị hư hỏng. Một cỗ hôi thối nồng nặc, không có gì ngăn cản lại, liền theo gió phiêu tán hết dãy tầng ký túc xá này. Trong thoáng chốc, tiếng chửi rủa liền ào ào vang lên.

Rốt cuộc, con đường gió cũng tiêu tán. Trương Tiểu Hầu thì ngã trên mặt đất. Từ lỗ mũi hắn từng giọt máu chảy ra, chảy ra.

Bộ dạng của hắn lúc này cũng quá thảm rồi. Ai mà ngờ được, chiếc quần sịp đang còn phiêu động trong gió kia đột nhiên lúc này rơi xuống. Rơi đâu không rơi, lại rơi trúng ngay mặt của hắn. Khiến cho hắn càng thêm xấu hổ, không biết rúc mặt vào đâu cho hết.

Lục Tiểu Bân và lão đại bỏ trường vội vàng đem Trương Tiểu Hầu kéo về phòng của mình.

Lão đại nhanh chóng lấy lại chiếc quần sịp của mình. Vừa mới mở ra, một vũng máu to đùng chình ình ngay trước mặt

" Lão đại, há há há , người mà cũng tới kinh nguyệt sao, há há há"

Lục Tiểu Bân ở nơi đó cười lớn lên.

"Cút sang một bên."

Lão đại cũng không muốn đem cái quần sịp hắn yêu thích này ném vào thùng rác.

Mạc Phàm yên lặng thu lại suy nghĩ của mình. Sau khi lão sư quản lý ký túc xá gầm thét một tràng, liền bò lên giường, đắp chăn ngủ. Xem như mọi chuyện vừa mới xảy ra, không có liên quan gì tới mình.

Kỹ năng Phong hệ cũng không phải là quá tệ. Tốc độ di chuyển này, nếu như so sánh với tốc độ chạy của ôtô, cũng không chậm hơn là bao. Chỉ là, tên tiểu tử Trương Tiểu Hầu học môn này không được đến nơi đến chốn cho lắm. Cho nên, không biết cách nào để dừng lại.

" Bọn nhóc con các ngươi, sắp tới kiểm tra hàng năm rồi còn không lo Minh Tu cho đàng hoàng đi, còn ở đó mà gây chuyện. Lần sau, nếu như để ta bắt gặp thêm lần nữa, ta liền lột da các ngươi!"

Quản lý học viên gầm lên. Trong cơn mưa to gió lớn, mà âm thanh của hắn vẫn vang vọng hết cả dãy tầng ký túc xá này.

.................

Rốt cuộc kiểm tra hằng năm cũng đến. Đối với nhiều người mà nói, ngày hôm nay không khác gì một cơn ác mộng. Bởi vì, rất có thể , ngày hôm nay, bọn họ sẽ bị nhà trường đuổi học ra khỏi trường. Thật ra nhóm người này, xem ngày hôm nay là ngày bị kịch nhất. Nếu như họ bị đuổi học, họ không còn mặt mũi nào để quay về gặp bố mẹ nữa.

Nhưng học tập ma pháp cũng không phải là trò đùa. Bất kỳ một trường trung học cơ sở ma pháp nào đó cũng có ra một qui định riêng. Người nào không thích hợp để học ma pháp. Đương nhiên, nhà trường có quyền mời họ ra khỏi trường. Dù sao làm như vậy, để cho đám người này còn kiếm con đường khác mà làm ăn sinh sống, cũng không thể tuyệt đường con nhà người ta được. Chứ không, nếu như nhà trường lưu đám người này lại trong trường, không phải là lãng phí thời gian, cuộc sống của bọn họ sao.

Còn đối với những học sinh khắc khổ tu luyện, không ngừng cố gắng kia mà nói. Ngày hôm nay, chính là ngày bọn họ sẽ chứng minh bản thân mình. Nhất là đối với những học sinh chăm chỉ, có thể thi triển ra được kỹ năng mà nói, ngày hôm nay, chính là ngày họ mong chờ nhất!

Cơn giông tố, bão bùng rốt cuộc cũng trôi qua. Buổi sáng, tiết trời liền trở nên trong lành, trời xanh mây trắng.

Trong trang viên Mục Thị.

Mục Bạch cố tình mặc cho mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, có đính cành Hàn Mai. Kết hợp với một chiếc quần dài. Cả người hắn liền hiện ra khí chất điềm đạm, không thích khoe khoang và gia thế tốt của mình.

Dựa vào ngoại hình đẹp trai cùng với sự giả bộ nho nhã của hắn. Hắn đã khiến cho tim của rất nhiều thiếu nữ phải thổn thức vì hắn.

Nhưng hắn đường đường là một thành viên chính thống của Mục Thị thế gia. Cho nên hắn không thể xem trọng mấy nữ nhân phàm phu tục tử này được. Mà mục tiêu của hắn chính là Thiên Chi Kiêu Nữ Mục Ninh Tuyết kia kìa... Dĩ nhiên, nếu như lão sư Đường Nguyệt nguyện ý hầu hạ hắn, thì hắn cũng rất là sẵn lòng.

" Mục Bạch, hôm nay con cố gắng biểu hiện cho tốt nha. Con phải nhớ rằng, hằng năm, Mục Thị thế gia nhà chúng ta sẽ phân phối một ít tài nguyên tu luyện cho những đệ tử trẻ tuổi. Những tài nguyên được phân phối này dựa theo sự cống hiến ít nhiều đối với gia tộc. Mặt khác, còn dựa vào thành tích tu luyện của những người trẻ tuổi nữa. Vì vậy, đối với một thành viên thuộc tiểu gia tộc nho nhỏ, sắp bị Mục Thị thế gia quên lãng như con mà nói, con cần phải cố gắng hết sức, cố gắng cho bản thân mình nghe chưa."

Sáng sớm, trên một chiếc xe ô tô màu đen, Mục Hạ đích thân đưa Mục Bạch tới trường.

Mục Hạ chính là chủ tịch của trường trung học cơ sở ma pháp Thiên Lan. Kiểm tra hằng năm ngày hôm nay chính là do hắn tự mình chủ trì.

Dù sao, nói như thế nào thì nói, Mục Bạch vẫn là cháu hắn. Mục Hạ hi vọng ngày hôm nay, Mục Bạch có thể mang lại cho hắn một chút vẻ vang, sỉ diện trước các vị chủ tịch khác.

" Thúc thúc, thúc yên tâm đi!"

Mục Bạch tràn đầy tự tin nói,

Nói xong câu đó, Mục Bạch như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt lay chuyển, nhỏ giọng hỏi:

" Thúc thúc, con nghe nói, ngày hôm nay Mục Ninh Tuyết sẽ tới trường trung học cơ sở ma pháp Thiên Lan, đúng không?"

Đã sửa: 12/03/2019

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hoangforever
Lượt thích 18
Lượt đọc 917

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.