Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vai phụ tối nay

Phiên bản Dịch · 2013 chữ

Edit: Cơ Hoàng

...

Mạc Phàm đi hết một vòng, biết được khá nhiều tin tức từ miệng của những người khác.

Mà nói cũng lạ, nếu chỉ hai người trẻ tuổi bọn hắn quyết đấu thì đâu cần phải gióng trống khua chiêng như vậy? Hóa ra nguyên nhân chính vẫn là sự tranh đấu của các thế lực ở Bác thành.

Đối với hắn thì trận chiến này cũng không phải là chuyện xấu, nếu biểu hiện tốt, dùng mấy chữ “một trận chiến thành danh” để hình dung cũng không quá đáng!

"Chu Mẫn, Trương Tiểu Hầu, Hà Vũ, Trương Anh Lộ, Hứa Chiêu Đình, Vương Tam Bàn... Sao các cậu cũng tới đây?" Mạc Phàm chợt phát hiện bóng dáng của một đám người trẻ tuổi, hóa ra là bạn cùng lớp của hắn.

"Trường học có một vài vị trí khách mời, còn lại do Mục Bạch đưa mọi người đến. Khó có dịp người xuất sắc nhất trường chúng ta quyết đấu với đệ tử của một thế gia, sao chúng tôi lại không đến xem được?" Hứa Chiêu Đình nói mang theo vài phần chua xót.

Hứa Chiêu Đình là một pháp sư Lôi hệ, vốn dĩ tiêu chuẩn này là của cậu cuối, cuối cùng lại bị Mạc Phàm đoạt mất.

Nhưng sau khi trải qua lần rèn luyện kia, sự bất mãn của Hứa Chiêu Đình đối với Mạc Phàm còn lâu mới mãnh liệt như trước đây, dù sao thì cái mạng nhỏ của mọi người đều do Mạc Phàm cứu. Thực ra bọn họ vẫn rất hi vọng Mạc Phàm sẽ thể hiện xuất sắc một chút trong trận quyết đấu này, giữ lấy chút thể diện cho trường học ma pháp của họ.

"Phàm ca, vừa nãy em nhìn thấy chú Mạc Gia Hưng cũng có trong danh sách khách mời đấy. Chuyện này chắc chắn là do lão già Mục Hạ kia làm ra." Trương Tiểu Hầu nói.

"Đây là chuyện tốt."

"Mạc Phàm, cậu phải cố gắng lên nha." Chu Mẫn nở nụ cười thuần khiết và nói.

Mạc Phàm gật đầu.

Hai năm trước, Mạc Phàm thật sự không ngờ trận quyết đấu do hắn gây nên lại diễn biến thành trận quyết đấu được cả thành phố bàn tán sôi nổi như vậy.

Cũng được thôi, cho dù hắn chỉ được trải nghiệm cảm giác được vạn người chú ý một lần, vẫn còn hơn sống hết đời trong một góc âm u không có ai hỏi thăm!

...

"Thưa tất cả các vị, hôm nay tôi rất vinh dự vì được mọi người đến dự chúc mừng con trai tôi thành niên. Thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc mà chúng ta cũng sẽ già đến nỗi không hoàn thành nổi một ma pháp, tương lai của cả Bác thành này rồi cũng sẽ được truyền lại cho những thế hệ trẻ tuổi tài giỏi hơn nhiều so với chúng ta. Nên nếu mọi người cảm thấy tôi mời mọi người đến đây chỉ là vì chúc mừng lễ thành niên của một đứa con trai là hoàn toàn sai lầm, từ trước tới nay tôi vẫn luôn tin vào câu nói trò giỏi hơn thầy, thế nên Mục Trác Vân tôi chỉ có thể làm một việc vì tương lai của Bác Thành, đó là đào tạo ra các Ma pháp sư xuất sắc và nhân tài kiệt xuất để duy trì hiện trạng của thành phố này. Nhưng tôi tin là tương lai mười mấy hai mươi năm sau, dưới sự điều hành của những người trẻ tuổi ấy, Bác thành sẽ càng trở nên phồn vinh hơn, nghênh đón được càng nhiều người tài hơn, tuyệt đối có thể trở thành một thành phố ma pháp hưng thịnh. Chính vì vậy, mọi người cảm thấy tôi có nên cử hành một yến hội long trọng để mọi người cùng nhau chứng kiến không?" Mục Trác Vân ngồi ở ghế chủ tịch trên cao, tay giơ ly rượu đỏ cao cổ, mặt đỏ lừ lừ quay sang ra hiệu với các khách khứa có mặt ở đây.

"Hay! Vì tương lai của Bác thành chúng ta, mọi người cùng nâng ly đi!" Dương Tác Hà là người đầu tiên đứng lên kính Mục Trác Vân một ly.

"Tất cả những người đang ngồi ở đây đều có tư cách đàm luận về tương lai của Bác thành chúng ta. Những người có đủ khả năng nhìn thấy tương lai Bác thành sao có thể thiếu Mục Trác Vân lão gia được chứ, tôi xin phép uống cạn ly này!"

Tất cả khách khứa đều đứng lên, cụng ly uống rượu.

Quan sát khắp thính phòng, Mạc Phàm phát hiện một chuyện khá thú vị. Có vẻ như cô Đường Nguyệt cũng đến tham gia yến hội đang khó chịu về lời nói vừa rồi của Mục Trác Vân, lúc uống rượu mà mắt cô ấy cứ trợn trắng lên.

Không biết cô Đường Nguyệt có thành kiến với Mục Trác Vân từ khi nào.

Sau khi lời tuyên bố về kế hoạch lớn, sục sôi, vĩ đại kia kết thúc, cả sơn trang Mục thị đều như sắp tỏa ra kim quang chào đón màn kịch quan trọng nhất trong buổi tối nay ở Bác Thành, đó là quyết đấu ma pháp!

Rất nhiều người không phải tới để nghe cái luận điệu sáo rỗng của Mục Trác Vân, bọn họ chỉ muốn biết năm nay Địa Thánh Tuyền sẽ rơi vào nhà ai mà thôi.

Toàn bộ Bác thành có không biết bao nhiêu Ma pháp sư cứ mãi quanh quẩn ở sơ giai, lĩnh vực mà cả đời họ chỉ có thể triển khai một kỹ năng ma pháp đã dùng đến nỗi chai cả tay. Chứ thật sự thì có mấy ai có thể chân chính bước vào lĩnh vực pháp sư trung giai đây?

Tinh Trần thần bí khó lường như vậy, có một vài người ngay từ đầu đã thể hiện ra thiên phú xuất sắc nhưng cuối cùng vẫn không thể bước ra khỏi lằn ranh kia, cả đời chỉ có thể làm một pháp sư sơ giai mà chúng ta có thể gặp ở bất cứ nơi đâu. Thế nên tài nguyên có thể tăng lớn tỷ lệ tiếp cận cấp bậc trung giai cho các Ma pháp sư như Địa Thánh Tuyền đúng là thiên tài địa bảo, thánh vật mà mọi người tha thiết mong muốn có được...

Đáng tiếc là thứ này chỉ có thể cung cấp cho những Ma pháp sư trẻ tuổi tràn đầy triển vọng kia mà thôi. Hơn nữa, mỗi một năm chỉ có một người đạt được cơ hội này, nhưng đa số là không ai có thể tranh được với con cháu thế gia.

Lúc còn là học sinh, Mạc Phàm cũng không biết Bác thành có một thiên tài địa bảo như vậy, lại càng không biết sự lỗ mãng khi đó đã giúp mình được chạm vào cơ hội tu luyện mà vô số người ở Bác thành đều điên cuồng khát vọng có được này.

Giống như khi tòng quân vậy, nếu không liều một phen, chúng ta sẽ không biết tiềm lực của mình lớn bao nhiêu.

Rốt cuộc cũng đến phần quyết đấu ma pháp, Mạc Phàm đã chờ đợi ở trong sàn quyết đấu ma pháp theo sự sắp xếp của Mục Trác Vân từ sớm.

Sàn quyết đấu có hình tròn, lớn hơn nhiều so với sân huấn luyện của trường học, to gần bằng một thao trường cỡ nhỏ.

Hai bên có bố trí chỗ ngồi đủ để chứa được tất cả khách khứa ở Bác Thành được mời đến dự tiệc ngày hôm nay.

Mạc Phàm đang đứng ở giữa sàn quyết đấu, thực ra thì hắn đã đứng ở đây được một lúc khá lâu rồi.

Vũ Ngang vẫn chưa chịu xuất hiện, hiển nhiên là Mục Trác Vân muốn cho hắn ta có một trận lên sàn thật là hoành tráng

Cái cảm giác này không tốt một chút nào.

Điều này làm Mạc Phàm cảm thấy như đang trong đấu trường bò tót, còn hắn chính là con bò bị thả trong đấu trường cho mọi người quan sát vậy. Đầu tiên là phải cho khán giả biết con bò này nặng bao nhiêu, có thân thể cường tráng như thế nào, có sừng sắc bén ra sao, sau đó thì nhân vật chính là dũng sĩ đấu bò anh tuấn tiêu sái kia sẽ có màn lên sàn chói lóa, được chào đón bằng các loại ánh đèn lấp loé, tiếng vỗ tay rít gào.

...

"Con trai của tôi! Đúng rồi, đó chính là con trai của tôi." Mạc Gia Hưng đúng là con người của trường phái lạc quan, ông đang hứng khởi giới thiệu con trai mình với một số công nhân viên kỳ cựu trong Mục thị.

"Không tồi nha lão Mạc, cũng coi như anh được vươn mình rồi." Một công nhân làm việc trong lâm viên nói.

"Chẳng phải đúng vậy sao? Nhưng cũng đừng để bị người ta đánh cho thương tích đầy mình. Tôi nghe nói bình thường khi huấn luyện cùng các con cháu trong tộc thì cái tên Vũ Ngang này đều ra tay vô cùng tàn nhẫn." Một công nhân phụ trách vệ sinh toàn bộ sơn trang lại nói.

"Người trẻ tuổi đấu với nhau một chút thì có thể ra tay tàn nhẫn được bao nhiêu?" Mạc Gia Hưng cười ha hả nói.

Theo cái nhìn của Mạc Gia Hưng, lần này cũng chỉ là một trận quyết đấu rất bình thường mà thôi. Ông cũng cảm thấy nhân vật lớn như Mục Trác Vân sẽ không đến nỗi chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy, nhưng thực tế thì có rất nhiều người đều biết Mục Trác Vân muốn hành cái tên Mạc Phàm không biết trời cao đất rộng này một trận tơi bời.

"Đặt cược đi, đặt cược đi, tôi cược tên nhóc Mạc Phàm kia bại ngay trong vòng một chiêu!"

"Mịa, dù gì người ta cũng là học sinh xuất sắc nhất của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan đấy, sao có thể bị đánh bại nhanh như vậy được?"

"Kệ, tôi cứ đánh cược như vậy, bản lĩnh của Vũ Ngang thế nào tôi cũng đã được nghe qua rồi."

Trong lúc mọi người không ngừng thảo luận, rốt cuộc Vũ Ngang cũng xuất hiện, trên người hắn ta mặc một trang phục được đặc chế khá đặc biệt.

Bộ trang phục kia vừa giống như được làm bằng da lại vừa giống như làm từ tơ lụa xa hoa vậy, ánh đèn chiếu rọi xuống trông cực kỳ lóng lánh. Ngoài ra trên người hắn có mang theo một ít trang sức trông rất đặc biệt, toàn thân giống như một vị vương tử đang đi vào cung điện của hắn ta vậy.

Có vẻ như Vũ Ngang đã tốn không ít công sức vào mặt tạo hình, điều này tạo nên một sự tương phản cực kỳ lớn so với hình tượng tùy tiện suýt thì đi xăng - đan đến của Mạc Phàm.

Sau khi Vũ Ngang thay một bộ quần áo cao cấp xịn xò đó, khí chất trên người hắn lập tức tăng lên. Lại thêm vóc người vốn cao gầy, khí chất thêm mấy phần âm nhu, có hút mất hồn một vài thiếu nữ cũng là điều rất bình thường.

Trên xiêm y trắng như tuyết kia có thêu biểu tượng của gia tộc dung hợp với Băng hệ Ma đồ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần ra trận này của Vũ Ngang cực kỳ lóe sáng. Trên miệng hắn nở nụ cười tự tin của một con cháu thế gia đã cho thấy ngày hôm nay hắn mới là nhân vật chính.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.