Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm đá kê chân cho người khác

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Đi vào trong trang viên Mục thị, Mạc Phàm cũng không khéo nghe thấy lời mấy người Phì Thạch, Văn Kiệt và Thải Đường đàm luận về mình. Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc nếu bọn họ mà biết Phạm Mặc với Mạc Phàm mà họ vừa thảo luận là cùng một người, không biết họ sẽ có vẻ mặt gì.

Quên đi, vẫn nên suy nghĩ thật kỹ về trận quyết đấu ngày hôm nay trước đã.

Đi vào đến khu đại tiệc của Mục thị, quả nhiên nơi này đã bày ra vô số đồ ăn ngon miệng. Mạc Phàm đói bụng vừa định lao đi ăn, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn lãng tử râu tua tua đang bị mấy thiếu phụ vây quanh.

"Nhóc khá lắm, dám đến dự tiệc thật luôn!" Người đàn ông râu tua tủa trừng mắt lên nhìn Mạc Phàm.

"Huấn luyện viên trưởng, thầy cũng tới dự tiệc sao?" Mạc Phàm không ngờ là huấn luyện viên trưởng Trảm Không cũng ở đây.

"Khặc khặc, không ai rảnh như cậu đâu!" Trảm Không râu tua tủa thoát khỏi đám thiếu phụ kia, kéo Mạc Phàm sang một bên, nhướng mày hỏi: "Thế nào rồi? Sau khi tốt nghiệp đến bên quân đội bọn tôi đi, nếu em có thể đỗ vào một trường đại học ma pháp tốt, quân đội chúng tôi cũng có thể chống đỡ chi tiêu ở đại học cho em. Tôi biết em là một tên nhóc chuyên gây sự, có Chính phủ với bộ ngành chúng tôi chống lưng, nếu em bất mãn với con ông cháu cha nào thì cứ việc giẫm đạp người đó, chúng tôi sẽ lau đít cho em!"

Đây đã không phải là lần đầu tiên Trảm Không lôi kéo Mạc Phàm gia nhập quân đội của anh ấy, trong đó có một nguyên nhân là để bắt Mạc Phàm phải phun Liêm Cốt Thuẫn ra mà không nói được gì.

"Không được, cả ngày canh gác biên cương tẻ nhạt lắm. Em muốn đến thành phố lớn xem thử một chút." Mạc Phàm lại tiếp tục từ chối một lần nữa.

"Thành phố lớn có gì tốt chứ? Toàn là thép với xi măng, khí thải ô tô, nước thải tanh tưởi, sao có cảnh non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót giống như trạm dịch bọn tôi được? Hơn nữa nếu em không hài lòng về đồ ăn thì có thể đi ra bên ngoài săn mấy con yêu ma về nếm thử. Em thử nghĩ xem cuộc sống như vậy tự tại bao nhiêu?" Trảm Không cười híp mắt nói.

"Em không muốn nhập ngũ." Mạc Phàm khẳng định chắc chắn.

"Được, được, được, nhóc con có cốt khí lắm. Nếu hôm nay em đồng ý, lỡ sau đó xảy ra chuyện gì trong trận quyết đấu, huấn luyện viên tôi sẽ ra mặt giúp em. Nếu như em đã cứng đầu như vậy, thì dù em có bị cái người tên Vũ Ngang kia đánh gần chết thì tôi cũng mặc kệ!" Trảm Không tức giận mà không có chỗ trút giận.

Lấy danh tiếng của Trảm Không, có Ma pháp sư tuổi trẻ nào mà không bị anh ấy bắt được và quỳ cầu xin được tham gia vào làm quân đội của anh ấy chứ. Thằng nhóc này khá lắm, đã được mời rồi mà không thèm để ý tới lời đề nghị của anh ấy!

Mạc Phàm vừa định rời khỏi thì Trảm Không lại giơ một tay ấn vai Mạc Phàm lại.

"Huấn luyện viên trưởng, thầy có ý gì vậy? Em không vào đội của thầy thì thầy ép buộc em sao?" Mạc Phàm tỏ vẻ không rõ và nói.

Lúc này Trảm Không đã thu hồi dáng vẻ ông chú đẹp trai hèn mọn lại, giữa hai lông mày lộ ra một sự nghiêm túc, khẽ nói: "Không vào đội của tôi cũng được, giúp tôi một việc đã."

"Có chuyện gì gấp vậy ạ?" Mạc Phàm không hiểu.

"Lúc em quyết đấu với tên nhóc Vũ Ngang kia thì cố để ý một chút."

"Để ý cái gì ạ?"

"Bảo vậy thì cứ để ý đi."

"Nghe không hiểu." Mạc Phàm vừa định truy hỏi đã thấy có mấy vị nam nữ trung niên trông có vẻ địa vị không thấp đi tới.

Hiển nhiên bọn họ là người quen cũ của Trảm Không, Trảm Không nhanh chóng cười ha ha đón tiếp bọn họ.

Mạc Phàm cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không biết rốt cuộc là Trảm Không đang muốn hắn làm gì.

...

Không lâu sau hiệu trưởng Chu, Đặng Khải, Dương Tác Hà và một số nhân vật khá là quan trọng ở Bác thành đều xuất hiện. Mấy vị này đều do Mục Trác Vân dẫn theo Vũ Ngang tự mình đón tiếp.

Hiệu trưởng Chu đại diện cho trường học ma pháp đứng đầu của Bác Thành.

Đặng Khải là người của Liên Minh Thợ Săn, địa vị khá cao.

Dương Tác Hà là đại biểu của Hiệp Hội Ma Pháp, quyền lực chỉ đứng dưới hai người.

Bên Quân đội thì đại diện là Trảm Không, có thể nói vị huấn luyện viên trưởng này là Ma pháp sư có thực lực mạnh nhất trong đám người kia, Chiến Thần bảo vệ chân chính của cả Bác thành này!

Mục Trác Vân càng không cần phải nói, ông ta là tộc trưởng của gia tộc lớn nhất Bác thành.

Mạc Phàm cảm thấy khá bất ngờ khi hắn đã từng được gặp tất cả mấy vị nhân vật lớn này rồi, điều này đang chứng minh rằng hắn cũng được coi là một nhân vật lớn sao?

Thực ra Mạc Phàm cũng biết mình kém mấy người họ rất xa, vì hắn có thân phận học sinh tài năng xuất chúng này nên mới dễ dàng gây sự chú ý tới người đứng đầu của các thế lực kia. Chờ khi hắn ra ngoài xã hội, sau khi bị xã hội vùi dập chìm xuống, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ bị bọn họ lãng quên.

Ba vị huấn luyện viên của Mạc Phàm là La Vân Ba, Phan Lệ Quân, Bạch Dương cũng tới dự họp. Theo lời của mấy tay già đời ở trạm dịch, Mạc Phàm mới biết thực lực của ba người họ còn mạnh hơn đội trưởng Từ Đại Hoang của đội Săn Yêu Thành Phố một chút, khá gần với cấp bậc pháp sư trung giai.

Thực tế thì ở Bác thành, Ma pháp sư nào tới được cấp bậc trung giai cũng đã ghê gớm lắm rồi. Bất cứ một thế lực nào cũng đều sẽ đồng ý hứa hẹn một chức vị cao để lôi kéo các pháp sư trung giai về phe của mình.

Nói thẳng ra nếu Mạc Phàm có thể đạt đến cấp bậc pháp sư trung giai, có cho tiền thì Mục Trác Vân cũng không dám gây sự với hắn. Trong toàn bộ Bác thành, số lượng pháp sư trung giai có thể đếm được trên đầu ngón tay.

...

"Lần này Mục Trác Vân ra tay hào phóng quá, mời nhiều người như vậy, có vẻ như tất cả mấy người có chút uy vọng ở Bác thành đều nhận được thiệp mời, cũng đều nể mặt đến trình diện với lão Trác Vân." Trong tiệc rượu đã bắt đầu có người xì xào bàn tán.

“Chứ còn gì nữa, Mục thị có một Mục Ninh Tuyết, địa vị trong tương lai chắc chắn không chỉ ở tầng này. Ai mà chẳng biết Trác Vân lão gia sắp một tay che trời rồi. Hôm nay Mục Trác Vân muốn giới thiệu chủ nhà nhỏ ở Bác Thành của ông ta, những người muốn có chỗ đặt chân tại Bác thành dám không đến sao? Đã được mời mà còn không đến, có lẽ sẽ bị kéo vào danh sách đen của Mục thị ngay lập tức." Một người đàn ông trông có vẻ là người của Hiệp Hội Ma Pháp nhỏ giọng nói.

"Có cần khoa trương như vậy không?" Tên còn lại nói.

"Có, chắc chắn là có, anh cứ nghĩ thử xem, mấy người chúng ta phải bao nhiêu tuổi mới tu luyện tới cấp bậc pháp sư trung giai? Các anh lại nhìn Mục Ninh Tuyết đi, xem người ta mới bao nhiêu tuổi? Thế nên các anh có thể suy đoán xem tương lai Mục thị có thể không chế Bác thành đến mức nào."

"Chính vì vậy, trừ loại người cực kỳ phi thường như Trảm Không lão đại ra, không ai dám coi thường Trác Vân lão gia cả. Thật không hiểu trong đầu tên ngốc Mạc Phàm kia nghĩ cái gì, đám người cấp bậc như chúng ta gặp phải Trác Vân lão gia cũng phải khúm núm nhún nhường mấy phần, cậu ta lại dũng cảm quá... cậu ta không muốn sống ở Bác thành nữa rồi!"

"Ầy, chuyện này cũng khó mà nói chắc chắn được. Nghe nói là thực ra quan hệ của Mục Ninh Tuyết với Mục Trác Vân cũng không được tốt, nếu không thì khi Mục Ninh Tuyết xin thay cho Mạc Phàm, chắc chắn Mục Trác Vân cũng không đến nỗi làm việc quá đáng."

"Đúng đấy, hơn nữa tôi còn nghe nói cái tên nhóc Mạc Phàm kia chính là học sinh có thành tích tốt nhất của trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan, trong thời gian rèn luyện rất được Trảm Không lão đại yêu thích, ngay cả hiệu trưởng Chu, Đặng Khải cũng cực kỳ bảo vệ cậu học sinh này. Mà cho dù hai người họ không muốn đắc tội với Mục Trác Vân thì Trảm Không lão đại cũng không thèm bận tâm tới chuyện này. Từ trước tới nay Trảm Không lão đại chưa từng sợ bất kỳ một ai cả, ai dám động tới lính của anh ấy, anh ấy sẽ tập trung quân đội giết tới nhà bọn họ!"

Phì Thạch thấy đám người kia cũng đang thảo luận việc này, lập tức đi tới hòa mình cùng với đám người kia.

Không lâu sau Phì Thạch trở về, cô nàng Tiểu Khả cũng hơi ngạc nhiên hỏi Phì Thạch: "Anh Phì Thạch, tại sao mọi người đều đang thảo luận về Vũ Ngang với cái người tên Mạc Phàm kia vậy?"

"À, chuyện này anh cũng vừa được biết xong. Mạc Phàm có trình độ có thể đại biểu cho thế lực trường học ma pháp, thế nên cậu ta sẽ lấy thân phận của trường học ma pháp quyết đấu với con cháu thế gia Vũ Ngang. Người thắng sẽ nhận được cơ hội vô cùng quý giá là được tu luyện trong Địa Thánh Tuyền của Bác thành." Phì Thạch giải thích.

"Hóa ra là như vậy, em nghe nói đã rất nhiều năm học sinh của trường học ma pháp chưa được tiến vào Địa Thánh Tuyền rồi."

“Chuyện này cũng bình thường thôi, trường học là nơi đào tạo một số lượng học sinh khá lớn, tình cờ đào móc ra được một vài kỳ tài đã là thu hoạch tốt lắm rồi. Còn các con cháu thế gia thì số lượng lại không nhiều như trường học nhưng lại đều là tinh anh, hôm nay cậu nhóc Mạc Phàm kia biến thành đá kê chân cho người khác cũng không phải chuyện quá kỳ quái."

"Em thấy cậu ta đáng thương quá. Một học sinh xuất sắc phải vượt qua những một nghìn năm trăm người nhưng vẫn không bằng có một gia thế tốt." Tiểu Khả cười tươi rói và nói.

"Haiz, ai bảo đầu thai là công việc rất cần kỹ thuật và vận may cơ chứ."

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.