Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật thí nghiệm tốt nhất

Phiên bản Dịch · 1670 chữ

Edit: Cơ Hoàng

“Nếu như vậy thì tôi không cần mạng của em trai ông đổi cho ai sống sót, tôi chỉ muốn chết một cách rõ ràng. Nếu ông nói cho tôi biết nguyên nhân của hành vi vô nhân tính như Hắc giáo Đình của các người lần này là vì cái gì, tôi sẽ thả em trai của ông! Ít nhất là bí mật của ông có thể hoàn toàn giấu kín ở thành hoang này...” Mạc Phàm mở miệng nói.

Lục Niên có chút bất ngờ.

Không phải gã bất ngờ vì nhóc con này đột nhiên thay đổi quyết định như vậy, mà bất ngờ vì rõ ràng nhóc con này rất tham sống sợ chết, tại sao khi biết rõ mình chắc chắn phải chết lại không có một chút bất an nào. Đổi lại là người bình thường thì đã quỳ xuống đất cầu xin tha mạng rồi.

“Chẳng lẽ nó đang kéo dài thời gian?” Lục Niên nói thầm.

Bằng kinh nghiệm phong phú của mình, Lục Niên đã nhận định Mạc Phàm đang muốn kéo dài thời gian. Vấn đề là gã không hiểu nhóc con này kéo dài thời gian có ý nghĩa gì? Ở nơi rừng núi hoang vắng này không thể có người tới cứu bọn họ được, đầu tiên là chưa chắc đã đối phó được cấp dưới của gã, lại có ma pháp sư cao giai như gã toạ trấn, đừng ai mơ sống sót thoát khỏi đây.

Do dự một hồi, cuối cùng Lục Niên vẫn đồng ý với Mạc Phàm.

Dùng một đống lời nói đổi lấy mạng sống của em trai mình, tính thế nào cũng thấy đáng giá. Lục Niên tin nếu ép buộc những sinh viên này quá, nhất định bọn họ sẽ để khiến em trai gã chôn cùng bọn họ. Gã hiểu rất rõ tâm lý trả thù đáng thương và tự tôn của những người nhỏ yếu trước khi chết!

“Có một hạng mục thí nghiệm...” Lục Niên đứng ở nơi đó, giọng điệu bình thản tự thuật: “Thí nghiệm này có thể thay đổi cách cục lừa mình dối người của loài người.”

“Tạo phúc cho toàn nhân loại sao? Thật là vĩ đại. Nhưng những thứ đó liên quan gì tới một đám sinh viên đi rèn luyện như bọn tôi? Chẳng lẽ chúng tôi lỡ nhìn thấy hành vi dơ bẩn, vô liêm sỉ nào đó của các người nên nhất định phải diệt khẩu? Vấn đề là chúng tôi chẳng nhìn thấy cái gì!” Mạc Phàm nói.

“Dơ bẩn?” Lục Niên hút một hơi thuốc, cười nói: “Không dơ bẩn chút nào. Bất kỳ quyết sách vĩ đại nào đều không tránh được cảnh máu chảy thành sông! Đã có rất nhiều người chết vì thí nghiệm này, tính thêm các cô cậu cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng sau khi thí nghiệm thành công thì ý nghĩa của nó hoàn toàn khác biệt, tất cả mọi người không cần dưới gót sắt của yêu ma, thậm chí có thể giết tới hang ổ của yêu ma…”

“Thì cứ làm việc vĩ đại của các người đi, chạy tới đây tàn sát bọn tôi làm gì?” Mạc Phàm trào phúng.

“Hành vi giết người của các người có khác gì đám súc sinh Hắc Giáo Đình đâu, còn nói mình cao thượng như vậy.” Bành Lượng cũng lấy hết can đảm mắng.

“Hừ, đám sinh viên sống trong trường học an nhàn như các cô cậu thì biết cái gì? Những giáo viên ma pháp đó lúc nào cũng tuyên dương ý nghĩa thắng lợi của chiến tranh, trước giờ đều chưa từng nói loài người trong nhiều trận chiến tranh với yêu ma như vậy, rốt cuộc đã huỷ diệt bao nhiêu người, mất đi bao nhiêu thành phố… Loài người có vẻ là chúa tể của thế giới này, không ngừng chiến thắng trở về, anh hùng không ngừng xuất hiện, dưới sự bảo vệ mạnh mẽ, loài người sinh sống an nhàn như thế nào… Vớ vẩn, nực cười!

Các người chưa bao giờ trải qua chiến tranh thì làm sao hiểu được, chẳng qua loài người chỉ đang kéo dài hơi tàn trong mấy đô thị nho nhỏ, sinh sản một cách chẳng hề có ý nghĩa, không biết là chờ tới khi con người sinh sản đủ nhiều sẽ là lúc yêu ma mở tiệc ăn mừng. Bọn chúng sẽ tận tình hưởng dụng con người, nhưng trong lúc ăn thịt sẽ tiết chế một chút. Bọn chúng sẽ không ăn sạch toàn bộ loài người, vì nếu ăn sạch thì con người không thể sinh sản nữa, lần sau lấy gì mà ăn. Cái gì gọi là chiến tranh? Đơn giản chỉ là yêu ma đói bụng còn loài người đã sinh sản đủ nhiều mà thôi.” Lục Niên nói.

Lúc Lục Niên nói ra lời này không hề cười, cả gương mặt đen có vẻ nghiêm túc, lòng đầy căm phẫn.

Gã từng trải qua chiến tranh giữa yêu ma và loài người, vì tự mình trải qua nên gã càng hiểu rõ chân tướng hơn đám sinh viên chỉ ở trong trường học nhàn nhã!

...

Cả trái tim Mạc Phàm như rơi xuống.

Những lời nói này quả đảo điên sự thật! Chỉ cần cực đoan thêm một chút là sẽ thành bài giảng tẩy não giáo đồ của Hắc Giáo Đình!

Nếu tai nạn ở Bác thành là một bản thu nhỏ của chiến tranh, vậy thì những lời Lục Niên nói đúng là sự thật.

Chỉ là Mạc Phàm không nghĩ tới trong miệng của Lục Niên, loài người lại hèn mọn như vậy. Nhất là câu: “Bọn chúng sẽ không ăn sạch toàn bộ loài người, vì nếu ăn sạch thì con người không thể sinh sản nữa, lần sau lấy gì mà ăn!”

Nói cách khác, loài người có thể tồn tại đến ngày nay không phải là vì các ma pháp sư bảo vệ tốt bao nhiêu, mà chỉ là chiến lược phát triển lâu dài của yêu ma. Chuyện này đáng buồn cỡ nào, đáng sợ cỡ nào?

Đây là sự thật sao?

Mạc Phàm cũng không biết.

“Năng lực sinh tồn, năng lực sáng tạo, năng lực sinh sản của loài người không chứng tỏ loài người vĩ đại bao nhiêu, mà chỉ chứng tỏ loài người thích hợp để chăn nuôi hơn so với dê, lợn mà thôi. Thậm chí còn chẳng cần thức ăn chăn nuôi, hoàn toàn là một vốn bốn lời!” Lục Niên cười dữ tợn.

Thật ra Lục Niên rất hưởng thụ sự phá hủy tâm lý này.

Nhớ trước đây lúc mới tham gia chiến tranh, gã cũng cho rằng ma pháp sư sẽ là lá chắn bảo vệ loài người, ngăn cản yêu ma xâm lấn, kết quả… Đứng trước tộc đàn yêu ma, bộ lạc yêu ma, thậm chí là đế quốc yêu ma, loài người thật sự không chịu nổi một đòn!

Thế giới quan tốt đẹp của gã đã bị phá hủy trong chiến tranh, bây giờ lại dùng nó để phá hủy đám sinh viên này, có cảm giác trả thù sảng khoái khó mà nói rõ!

“Ông nói bố cục liên quan đến loài người nhiều như vậy, nhưng liên quan gì đến bọn tôi?” Mạc Phàm kéo chủ đề về.

Hắn không thích nói tới những thứ to lớn đó, hắn chỉ muốn biết vì sao Lục Niên lại không buông tha cho mình.

Hắn chưa bao giờ gặp người này, càng không biết thí nghiệm gì.

“Thí nghiệm liên quan đến...” Lục Niên nói tới đây thì dừng lại suy nghĩ một chút, việc này cũng không tính là cơ mật gì, vì vậy nói tiếp: “Liên quan đến một hệ ma pháp mới!”

“Ông nói gì cơ?” Mục Nô Kiều và Triệu Mãn Duyên đều không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Khoé miệng Lục Niên khẽ cong lên, lặp lại một lần: “Hệ ma pháp mới. Nếu thành công, chúng ta chính là người khai sáng hệ ma pháp mới!”

“Ma pháp xuất hiện giúp chúng ta có vốn liếng để chống lại yêu ma, tiếc là đã mấy vạn năm trôi qua, số hệ ma pháp mà các ma pháp sư có thể thức tỉnh vẫn quá ít. Hệ ma pháp mới gần đây nhất là Quang hệ ra đời đã giúp loài người lấy lại một chút mặt mũi, nhưng như vậy vẫn còn lâu mới đủ, còn cần những hệ ma pháp mạnh hơn.”

Lục Niên nói đến đây, đôi mắt loé lên ánh sáng khó mà che giấu được.

Nếu như nói vừa nãy Lục Niên là một ma quỷ sát phạt quyết đoán và bình tĩnh, như vậy hiện tại gã chính là một kẻ điên đang đắm chìm trong một sự kiện nào đó.

Lục Niên cuồng nhiệt, điên cuồng, ngay cả em trai gã là Lục Chính Hà cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của gã. Sự điên cuồng của Lục Niên hoàn toàn bị che giấu bởi vẻ ngoài lạnh lùng của gã.

“Ông nói là mấy ông sắp sáng tạo ra một hệ ma pháp mới?” Triệu Mãn Duyên không thể tin được nói.

“Không sai, các cô cậu còn nghĩ tôi là một kẻ điên đầu óc toàn những điều không thực tế nữa không?” Lục Niên nở nụ cười.

“Chuyện này... Nhưng mà...” Triệu Mãn Duyên không biết nên nói gì nữa.

“Mạc Phàm, cậu chính là vật thí nghiệm tốt nhất của hệ ma pháp mới!” Lục Niên chỉ vào Mạc Phàm giống như là đang nhìn một vật phẩm vô cùng hoàn hảo, mang theo sự cuồng nhiệt được phóng thích sau nhiều năm bị dồn nén.

“Tôi?” Mạc Phàm chỉ vào mình.

“Chính là cậu, bởi vì cậu là trời sinh song hệ!”

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.