Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đội ngũ sụp đổ

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Khi trở lại chỗ giáo đường, hai người phát hiện cả một khu vực lớn xung quanh giáo đường đã hoàn toàn biến đổi, khắp nơi lồi lõm gồ ghề, tràn ngập hơi thở nguyên tố hỗn loạn.

Nhưng trận chém giết lẫn nhau đã kết thúc, cũng không biết đám người bọn họ đã đi đâu cả rồi.

“Ninh Tuyết, cậu không sao chứ?” Lục Chính Hà xuất hiện đầu tiên, gã vội vàng đi lên đón, nhưng khi nhìn thấy Mạc Phàm đang vỗ về đôi vai ngọc ngà nhu nhược của cô, ánh mắt gã lập tức trở nên cực kỳ bất thiện, lạnh lùng nói với Mạc Phàm, “Để tao là được.”

Mục Ninh Tuyết không thèm để ý hai người kia, tự mình ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.

Quả nhiên Lục Chính Hà bắt đầu lượn lờ xung quanh cô như một con ruồi bọ, khác biệt một trời một vực với lúc chỉ huy đội ngũ , xem ra những lời nói kia của Liêu Minh Hiên cũng không sai.

Mạc Phàm đi tìm những người khác, không biết Mục Nô Kiều gợi cảm xinh đẹp của hắn thế nào rồi, dù sao cô ấy cũng là người cùng phòng của hắn, hắn cũng phải có trách nhiệm với cô ấy.

Đi một vòng, không tìm được Mục Nô Kiều nhưng lại tìm thấy La Tống mập mạp.

Mạc Phàm bắt được vạt áo của La béo trong phút mốt, còn chưa mở miệng, La béo đã trưng vẻ mặt khóc tang ra: “Tao gọi mày là đại ca được chưa, tao suýt thì bị cô ta giết chết, cô ta đang ở bên kia, hẳn là đã thanh tỉnh, cứ lẩm bẩm một mình...”

La Tống thật sự đang mặt xám mày tro, xem trạng thái tinh thần của gã thì phỏng chừng ngay cả ma cụ áp đáy hòm cũng dùng hết rồi. Bàn về tu vi, Mục Nô Kiều nắm giữ ma pháp trung giai cấp hai đúng là mạnh hơn La Tống rất nhiều.

Mạc Phàm nhanh chóng tìm được Mục Nô Kiều đang đứng một mình giữa bụi thực vật, đám thực vật này chính là kiệt tác của cô, có vẻ đang hoảng hốt, ánh mắt hơi dại ra, cũng may là chấm đỏ giữa lông mày đã hoàn toàn biến mất, trở lại vẻ cao quý thánh khiết thường ngày.

“Kiều Kiều, cậu ổn chứ?” Mạc Phàm đi tới bên người cô, lấy dây chuyền trên cổ xuống đeo lên cổ Mục Ninh Kiều đang hồn phi phách tán.

Đôi mắt xinh đẹp của Mục Nô Kiều dần có cảm xúc, đây là một loại cảm xúc sợ hãi giống như vừa tỉnh lại từ ác mộng, vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng đó, nghĩ mà sợ hãi không thôi.

“Không cần sợ, không cần sợ, có tôi ở đây rồi.” Mạc Phàm nhẹ nhàng kéo thân thể ôn nhu mềm mại của Mục Nô Kiều vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng, thử dùng nhiệt độ cơ thể của mình xoa dịu tâm linh bị tổn thương của cô.

Mục Nô Kiều bị Mạc Phàm ôm như vậy nhưng không có phản ứng gì, nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn đã dâng cao khí thể rồi.

“Tôi... Tôi bị sao vậy?” Mục Nô Kiều ngơ ngác hỏi.

Cô không bị ảnh hưởng nhiều vì hành vi của mình, cô chỉ nhớ rõ La Tống chê bai nhà họ Mục của mình, nói ra tất cả những điều xấu xa trông thật nhưng là giả trong quá khứ, điều này làm cho Mục Nô Kiều rất tức giận, sau đó cô không nhớ rõ nữa.

“Tinh thần bị khống chế, nhưng bây giờ không sao rồi, ôm một cái là ổn, ôm chặt một chút.” Mạc Phàm nói.

Cuối cùng Mục Nô Kiều cũng ngẩng đầu lên, cặp mắt xinh đẹp từ sợ hãi lúc đầu biến thành vài phần nghi ngờ.

Sau cùng Mục Nô Kiều đã tỉnh ngộ ra gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp khiến Mạc Phàm nhìn mà ngây dại.

Gần gũi như vậy, còn có mùi thơm say đắm động lòng người, Mạc Phàm cảm thấy mình cũng bị mê hoặc, mất hết sức lực. Hắn nhịn không được muốn hôn lên gương mặt phấn ngọc với đôi môi gợi cảm kia.

“Lưu manh.” Mục Nô Kiều tức giận đẩy tên nhân lúc cháy nhà đến hôi của này ra.

Có lẽ tâm trạng của cô lúc này cũng giống như Mục Ninh Tuyết, nếu còn một ít sức lực thì cô chắc chắn sẽ treo tên này lên đánh một trận, không có một chút phong độ lịch sự nào.

Mạc Phàm trưng ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, tâm trạng rất tốt, bởi vì được động chạm với tận hai nữ thần. Thân thể của Mục Ninh Tuyết thì rất trơn nhẵn, cực kỳ mềm mại, cảm giác khi sờ vào rất không tồi. Hai vai của Mục Nô Kiều thì no đủ hơn một chút, mùi thơm cơ thể quanh quẩn, quyến rũ khiến người ta muốn thất thủ.

“Những người khác đâu rồi?” Mục Nô Kiều đổi đề tài, tránh để bầu không khí trở nên xấu hổ.

“Không biết, tôi lười quan tâm đến sự sống chết của bọn họ.” Mạc Phàm nói với vẻ không thèm để ý chút nào.

“Sao cậu có thể như vậy.” Mục Nô Kiều lườm hắn một cái.

“Đây, trả lại cho cậu, lúc nãy giết Cổ Hoặc Ma Chu khá nguy hiểm, nhưng tôi tiếc không dám sử dụng lá bùa hộ mạng này.” Mạc Phàm trả quả cầu kia lại cho Mục Nô Kiều.

Mục Nô Kiều cũng trả dây chuyền Ngưng Thần cho Mạc Phàm, nhưng vừa nghe Mạc Phàm nhẹ nhàng sâu kín nói một câu trao đổi tín vật đính ước gì gì đó, rặng mây đỏ trên mặt vừa mới rút đi lại hiện lên. Mục Nô Kiều vội vàng bỏ đi, không muốn nói thêm nửa lời với tên vô liêm sỉ này nữa.

Hiện giờ tâm trạng của cô vẫn đang hoảng hốt, cảm giác bị tên Mạc Phàm kia trêu chọc như vậy, trong lòng rất kỳ quái.

...

Sau đó, Mạc Phàm và Mục Nô Kiều tìm được Triệu Mãn Duyên cùng với Bạch Đình Đình.

Hai người bọn họ đều bình an vô sự, nhưng Trịnh Băng Hiểu lại bị thương nặng, bị trúng một ma pháp Hoả hệ trung giai của Triệu Minh Nguyệt, cả người đều sắp bị đốt thành than cốc.

Bạch Đình Đình đang không ngừng chữa trị cho Trịnh Băng Hiểu, nhưng không biết cậu ta có thể cầm cự được bao lâu.

Không bị yêu ma giết chết, kết quả lại bị đồng bạn thiêu thành nửa chết nửa sống, cho dù Trịnh Băng Hiểu có thể sống lại cũng sẽ nản lòng thoái chí.

Sau trận giết hại lẫn nhau này, người thì bị thương người thì mỏi mệt, nghiêm trọng nhất là các thành viên trong đội đã không còn sự tín nhiệm lẫn nhau nữa. Nhìn Tống Hà vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, lại nhìn sang Trịnh Băng Hiểu bị bỏng nặng cả người, cùng với Hứa Đại Long bị cắn đứt một cánh tay…

Đội ngũ tàn bại, mỗi người đều như lúc bị mê hoặc, bầu không khí quái dị len lỏi giữa mỗi người

“Trở về đi, sáng mai chúng ta trở về.” Triệu Mãn Duyên mở miệng nói.

“Tao cũng không ở nổi nữa.” La Tống nói.

“Nhiệm vụ thăm dò của chúng ta còn chưa hoàn thành, sao có thể rời đi...” Lục Chính Hà lập tức hoảng loạn, dường như rất sợ mọi người bỏ đi.

“Sắp mất mạng rồi, còn thăm dò cái rắm gì, tóm lại là tao không muốn ở lại nơi này nữa.” Hứa Đại Long có chút tức giận nói.

Cánh tay của hắn là bị U Văn Bạo Lang của Lục Chính Hà cắn đứt.

Cho dù là do bản thân bị trúng tà, nhưng Hứa Đại Long vẫn cảm thấy Lục Chính Hà ra tay quá độc ác.

Còn hai người trúng tà sâu nhất là Minh Thông và Liêu Minh Hiên thì Minh Thông đã mất tích, ngược lại thì Liêu Minh Hiên vẫn ổn, chỉ là cứ ngồi xổm một mình, vẻ mặt vô cùng quái lạ.

Từ khi bắt đầu thanh tỉnh, Liêu Minh Hiên vẫn luôn có dáng vẻ quái dị đó, quả thực còn đáng sợ hơn so với lúc bị mê hoặc.

Còn về Minh Thông đã mất tích, hiện tại mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, căn bản là không biết phải tìm gã ở đâu, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai đi tìm quanh đây một phen, nếu vẫn không không tìm được, vậy thì hết cách.

Bây giờ mọi người còn khó bảo vệ được bản thân, thật sự không muốn bận tâm đến người khác.

Ai mà ngờ được ở đây lại xuất hiện một con Cổ Hoặc Ma Chu biết mê hoặc lòng người, ai có thể nghĩ được một đội ngũ tinh anh đang ổn định lại suy sụp thành như vậy chỉ sau một đêm.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.