Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giậu đổ bìm leo

Phiên bản Dịch · 1687 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Toàn bộ tảng tinh thể băng giống như một bức tranh sơn dầu pha lê xuất hiện từ không trung, Cổ Hoặc Ma Chu là tác phẩm điêu khắc tinh xảo nhất trong bức tranh sơn dầu, sự giận dữ trong cơ thể nó, sự kiêu ngạo của sinh vật cấp Chiến Tướng cấp cao của nó, sát khí không thể đỡ của nó, tất cả vẫn còn quanh quẩn xung quanh thân thể nó...

Nhưng nó lại yên lặng, ngay cả hơi thở sinh mệnh cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.

Một khu vực lớn xung quanh đều bị đóng băng, hồ nước hóa thành một mặt gương, cỏ hoang biến thành vật cứng dễ bị bẻ gãy, ngay cả hòn đá cũng biến thành tảng băng. Ánh sao lạnh lùng chiếu xuống, bên trong vẻ trong suốt lộ ra khí lạnh khiến vạn vật im lặng!

Mạc Phàm trợn tròn mắt, không dám tin tưởng uy lực của mũi tên này!

Mạc Phàm từng thấy Trảm ma cụ, phần lớn đều là hình thái trường kiếm, trảm đao, lúc sử dụng có thể giúp cho ma pháp sư có được ma pháp chém đặc thù trong nháy mắt, uy lực cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không kém một ma pháp trung giai thuộc loại hủy diệt.

Lần trước Mạc Phàm cũng từng nhìn thấy trong hội đấu giá, Trảm ma cụ thích hợp với hắn đều có giá từ hai chục triệu trở lên, một số Trảm ma cụ có hình thái đặc thù thì càng đắt hơn, không có năm mươi triệu nhân dân tệ thì không có tư cách tham gia đấu giá.

Mạc Phàm không thiếu thủ đoạn tấn công nên mới không quá quan tâm đến Trảm ma cụ.

Điều khiến hắn không ngờ được là, hôm nay mình lại tận mắt nhìn thấy một loại ma cụ hình thái cung vô cùng hiếm thấy!

Tinh thể băng tràn ngập không khí, bụi băng như kim cương bay đi. Sau khi mũi tên sắc bén rơi xuống, một khu vực rộng lớn lập tức đông cứng thành tảng băng, thậm chí nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

Uy lực kinh khủng của nó là thứ không cần nhiều lời, vấn đề là Mục Ninh Tuyết cũng chỉ là một ma pháp sư trung giai, nhưng mà ma cụ của cô cũng quá nghịch thiên. Nhớ lại thì nếu lúc so đấu trước đây mà cô lấy ma cụ hình cung này ra thì tất cả người của học viện Minh Châu sẽ bị hạ gục trong chớp mắt!

Huống chi, băng chủng mà cô phóng thích không phải là Bàn Băng trước đó, mà là một loại băng tinh có đẳng cấp cao hơn.

Tinh thể do băng chủng hoá thành rõ ràng đã vượt xa cấp độ băng chủng cấp Linh. Mạc Phàm hoàn toàn không lường được Mục Ninh Tuyết còn khống chế một loại băng chủng mạnh hơn.

Nhưng không thích hợp, nếu băng chủng của cô còn mạnh hơn thì trước đó cô không có lý do gì để giấu cả, vì nếu không lập tức diệt trừ Cổ Hoặc Ma Chu thì

các đội viên sẽ càng chết và bị thương nghiêm trọng hơn.

“Vù! ”

Mái tóc dài của Mục Ninh Tuyết một lần nữa bình tĩnh hạ xuống, có chút lộn xộn che khuất gương mặt nhưng lại có vẻ nhu nhược động lòng người khác.

Cô thở nặng nề, chấm đỏ giữa lông mày hoàn toàn biến mất, nhưng mới vừa rồi cô còn có khí chất mạnh mẽ của một nữ hoàng sắc bén, sau khi phóng ra mũi tên này, toàn thân cô như bị rút cạn năng lượng, có vẻ vô cùng mệt mỏi và yếu ớt.

Mạc Phàm vội vàng chạy đến bên người cô, thấy cô đứng cũng không vững, vội vàng đỡ lấy cô.

“Vẫn không thể hoàn toàn khống chế...” Mục Ninh Tuyết nói đứt quãng, hoàn toàn là đang lẩm bẩm một mình.

“Sao cậu lại có ma cụ mạnh như vậy?” Mạc Phàm nói.

Băng Tinh Sát Cung này tuyệt đối không phải thứ mà ma pháp sư trung giai có thể sử dụng, theo lý thuyết nếu cưỡng ép ký kết ma cụ cấp bậc cao như vậy thì linh hồn sẽ không thừa nhận nổi mà phải chịu mọi tra tấn đau đớn.

Tu vi của Mục Ninh Tuyết tuyệt đối không đạt nổi mức có thể sử dụng ma cụ này, Mạc Phàm không khỏi lo lắng cho linh hồn của Mục Ninh Tuyết.

Minh tu chủ yếu là tu về linh hồn, căn cứ tu vi khác nhau có thể ký kế số lượng ma cụ và độ mạnh yếu cũng khác nhau. Ma pháp sư trung giai như bọn họ có thể dấu ấn ma cụ có giới hạn cấp bậc, không thể thừa nhận nổi những Trảm ma cụ có uy lực tương đương với ma pháp cao giai.

Dù uy lực của chiếc ma cụ hình cung của Mục Ninh Tuyết còn chưa có đạt tới cao giai, nhưng có cảm giác không cách quá xa. Nếu liên kết ma cụ như vậy với linh hồn, linh hồn sẽ không chịu nổi gánh nặng.

“Tôi nghỉ ngơi một chút là ổn.” Mục Ninh Tuyết ngồi xuống, mặt không còn chút màu máu, cảm giác như cô có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Mạc Phàm không yên tâm canh giữ ở bên cạnh Mục Ninh Tuyết, nhìn cô gần như bị rút cạn ma năng, trong lòng hắn dâng lên vô số nghi ngờ.

Cây cung này có vẻ khác với hầu hế những ma cụ khác, nhưng mà khác ở chỗ nào thì loại người kiến thức thủng lỗ chỗ như Mạc Phàm không nói ra được.

Nhưng Mạc Phàm có một dự cảm rằng mấy năm gần đây Mục Ninh Tuyết thay đổi nhiều như vậy khả năng cao là có liên quan đến cây cung này.

Hơn nữa Băng chủng của Mục Ninh Tuyết không đơn giản chỉ là cấp Linh.

Nếu thuộc tính của ma cụ cùng hệ với bản thân thì uy lực của ma cụ sẽ mang thêm cả chủng của nguyên tố đó.

Mới vừa rồi Mục Ninh Tuyết thi triển ra một chủng tinh thể băng nào đó có uy lực còn mạnh hơn Bàn Băng, ngay cả Cổ Hoặc Ma Chu có thực lực tương đối mạnh bên trong cấp Chiến Tướng cũng bị hạ gục trong nháy mắt, có thể thấy uy lực của nó khủng bố đến mức nào.

Đây là át chủ bài cuối cùng của Mục Ninh Tuyết, nếu không vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không sử dụng, cứ nhìn trạng thái yếu ớt của cô sau khi sử dụng là biết, nhưng dường như cô còn ẩn giấu không ít bí mật.

...

Mục Ninh Tuyết nghỉ ngơi rất lâu vẫn không thấy cô có thể đứng lên, tạm thời Mạc Phàm không dám rời xa cô nửa bước.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn Mạc Phàm, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Vô luận như thế nào cô vẫn có thể nhìn thấy một bóng dáng mà ngày xưa mình đã từng thích trên gương mặt này, cảm giác giấu ở tận đáy lòng gần như đã bị quên lãng nhưng trong nháy mắt nào đó lại đột nhiên nhớ lại, ngay sau đó trái tim vốn đã đóng băng của cô chợt có gợn sóng nhẹ.

Hắn ở lại canh chừng cho mình, Mục Ninh Tuyết rất cảm kích.

Trên thực tế trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một phần cảm kích đối với Mạc Phàm.

Thời niên thiếu Mạc Phàm rất khác với những người khác, không sợ hãi gì cả, chẳng hề hành động theo lẽ thường.

Bọn trẻ con ở gần đó đều chỉ dám đứng nhìn cô từ xa, không dám lại gần, chỉ có Mạc Phàm chưa bao giờ để ý lời răn đe của người lớn hay sự khiển trách của người thế hệ trước, dùng bàn tay bẩn thỉu kéo cô đi khắp nơi giương oai, đuổi đi rất nhiều sự cô độc và sợ hãi thời thơ ấu.

Hắn cà lơ phất phơ, nói tục thành thơ, tính cách bất hảo, nhưng hắn cũng là người duy nhất có dũng khí ở ngồi bên cạnh mình nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác.

Trước kia Mục Ninh Tuyết thích hắn không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ vì Mạc Phàm là đứa con trai thân với mình nhất, mấy tên con trai khác không xa cách với cô thì cũng nịnh nọt kỳ quái, hoặc là giả bộ thanh cao, hoặc là ngượng ngùng đến nỗi không dám nói câu nào, hoặc là cố làm ra vẻ...

Lắc đầu, Mục Ninh Tuyết xua hết những chuyện trước kia ra khỏi đầu.

Có lẽ là do bị mê hoặc nên cô mới hồi tưởng lại những chuyện này.

“Đi thôi, tôi không sao.” Mục Ninh Tuyết đứng lên.

Mạc Phàm theo bản năng muốn dìu cô, Mục Ninh Tuyết lại không đỡ tay hắn, lúc trước thân mật như thế nào cũng chỉ là chuyện cũ, bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình, có sự kiêng kỵ của từng người nên không cần phải thế...

Mục Ninh Tuyết còn muốn giữ quan điểm nam nữ thụ thụ bất thân, kết quả Mạc Phàm vô cùng không theo lẽ thường, một vuốt sói thì nắm lấy bàn tay ngọc ngà, một tay khác thì đỡ lấy bờ vai mềm mại của cô.

Lúc này Mục Ninh Tuyết thật sự không còn chút sức lực nào, nếu không thì cô đã tung một cái Băng Toả treo tên khốn giậu đổ bìm leo này lên đánh bằng bất cứ giá nào rồi!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.