Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới với thân phận tài xế.

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Có những người, đôi lúc tỉnh dậy sau giấc ngủ mới là lúc cơn ác mộng thật sự ập đến.

Thiên Huyền mở mắt nhìn lấy trần nhà cao vút được bài trí đầy nội thất xa hoa, mùi hương thơm ngát dễ chịu phảng phất qua cánh mũi khiến hắn bất giác không tự chủ được ngửa đầu về phía mùi thơm phát ra.

Nhìn toàn cảnh liền có thể biết hắn đang không phải ở bệnh viện, mà là ở một phòng ốc sang chảnh nào đó.

Đến bây giờ hắn mới chú ý đến phần thân dưới bị áp lực đè lên nặng trĩu. Dưới thân hắn có một người với mái tóc đen nhánh xoã dài đang gối đầu nằm lên đùi hắn yên giấc.

Thiên Huyền không vội đánh thức nàng, yên lặng ngóng qua ô cửa sổ nhìn xuống thành phố bận rộn trên độ cao mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua.

- Mm..

Hồng Anh dường như nhận ra dị động của bệnh nhân, lim dim mở mắt ngó lên quan sát Thiên Huyền.

Nam nhân kia cũng nhận ra được cô tỉnh giấc, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi:

- Tỉnh rồi à?

- Câu đó.. nên là em hỏi mới đúng.

Hai bên má nàng đỏ hây hây, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh vốn có mà hỏi hắn:

- Vậy, có thể kể cho em chuyện gì xảy ra được chứ?

- Cũng không có gì nhiều.

Phần quan tâm nàng đưa cho hắn cứu hắn một mạng, Thiên Huyền cũng là người biết đạo lý, thái độ đối nàng tương đối hoà hoãn:

- Nôm na là anh bị mất nhà, mất việc, thân còn mang nợ đen, lạc lối trong chính tư tưởng của mình.

Nói xong, hắn không tự chủ được thở dài:

- Tiêu cực đầy đầu, dễ dàng nghĩ quẩn.

- Chỉ có vậy?

Chỉ có vậy? Thiên Huyền chau mày định nổi đoá, lại nghĩ đến cô thiên nga chưa thấu nhân tâm rõ ràng này liền dịu đi một ít:

- Ừ, chỉ có vậy. Em không trong tình cảnh của anh, khó mà hiểu được.

- Không, không phải.

Hồng Anh nhận thức bản thân dùng sai từ ngữ, vội vàng giảo biện:

- Ý là.. anh cũng có thể mượn của em..

- Quan hệ chúng mình không thân thiết đến thế.

Thiên Huyền cởi bỏ chăn nệm, phần đầu lại phát nhức, có vẻ như là dư chấn từ vụ đập đầu vào thành cầu.

- Ách..

- Đồ ngốc, nằm yên tĩnh dưỡng đi. Trước khi khỏi thì đừng có lại đi đâu.

Hồng Anh lo lắng nắm chặt tay hắn lại, như sợ Thiên Huyền sẽ rời đi lần nữa.

Nàng có hơi đau đầu với tên nam nhân ngu muội tự tôn không đúng lúc trước mắt này.

- Anh không có việc, vậy thì làm cho em, thế nào? Bao ăn, bao ở, đãi ngộ hậu hĩnh.

- ...

Thiên Huyền yên lặng nhìn nàng hồi lâu, lắc đầu đáp:

- Anh không đáng để em bỏ ra nhiều đến vậy.

Hắn nợ nàng quá nhiều, không muốn lại tiếp tục mang nợ.

- Ngốc như anh thì biết cái gì?

Hồng Anh tiếp tục nói:

- Không cần phải đau đầu vì lập trình hay khuân vác, làm tài xế cho em đi. Lương 5 vạn, làm giờ hành chính, nghỉ hai ngày cuối tuần. Sao nào?

Típ típ..

- Thứ lỗi, em ra ngoài một chút, là đối tác.

Điện thoại Hồng Anh bỗng kêu lên, nàng vội ra ngoài to nhỏ bàn chuyện công việc với đối tác thông qua điện thoại.

Nhìn bóng lưng của nàng, hắn chỉ biết lẳng lặng ngắm nhìn.

Nàng sinh ra là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, hắn sinh ra với số mệnh trái ngược hoàn toàn trên vai.

Cuộc tình éo le của hắn cũng kết thúc vì bốn chữ thân phận chênh lệch. Hắn, không xứng có được nàng.

A? Mắt hắn đảo quan sát căn phòng, dừng lại ở chiếc capsule VR đang nổi bừng bừng trên mạng xã hội hiện nay.

- Kháo.. ẻm mê game luôn à?

Két..

Hồng Anh nhanh chóng quay trở lại phòng, mỉm cười nhìn hắn dò hỏi:

- Sao rồi?

- Em có chơi mấy cái game thực tế ảo luôn à?

Thiên Huyền không vội trả lời, hỏi ngược lại.

- C-cũng có.. xem tên nào dẫn em vào con đường này nói kìa..

- Cảm giác thế nào? Anh chưa thử bao giờ.

Đôi mắt Thiên Huyền dấy lên đầy vẻ tò mò, trái với sự u ám thường thấy trên gương mặt hắn.

Điều này làm Hồng Anh không khỏi vui vẻ, nàng ngồi cạnh hắn từ tốn đáp:

- Rất chân thực, như đang sống bên trong thế giới ảo vậy. Cảm giác đau cũng được tối ưu tối đa cho giống với thực tại. Nhưng em chỉ chơi dạng game nuôi trồng thôi, không có mấy loại tranh hạng anh thích đâu.

- Như một thế giới khác, nhỉ? À, khụ khụ, ngại quá.

Thiên Huyền lộ ra vẻ thất thố, ho khan ngượng ngùng.

Hắn hỏi vậy, nhưng cũng chẳng có thời gian và tiền bạc để đầu tư vào trong game. Bù lại, lời mời của Hồng Anh phần nào đã làm hắn do dự.

- Này, anh hỏi chút, cái thứ đó.. có kiếm tiền được không?

Hồng Anh dường như biết được khúc mắc của hắn, bí hiểm cười:

- Được chứ, nhiều người thành đạt vì nó lắm đấy. Nói vậy là chốt với em rồi nhé? Phòng của anh nằm ở tầng 32 của chung cư Nhị Thế Tổ.

- N-Nhị Thế Tổ? K-khoan, anh không có tiền trả!?

Lời này vào tai Thiên Huyền như sét đánh ngang tai. Nên biết rằng, Nhị Thế Tổ là một chung cư lớn sang trọng chỉ dành cho người có thân phận, một tháng thuê ít gì cũng phải 20 vạn, chứ nói đến quyền sở hữu thì khả năng quá xa vời.

- Hả? Sao đâu, của em mà.

Thường thức Thiên Huyền thoáng chốc bị phá vỡ, con mẹ nó, nàng ta giàu còn hơn ta nghĩ ư?

Hình tượng trai tráng trụ cột của Thiên Huyền bỗng bị phá vỡ, để hắn liên tưởng đến bộ dạng mặt trắng ôm đùi.

Thật vô sỉ a.

Nàng kéo hắn lại về thực tại bằng chiếc thẻ phòng:

- Nay là thứ bảy, ngày nghỉ nên không cần làm. Anh khoẻ rồi thì cứ sang đó kiểm tra, đồ toàn bộ đều là của anh.

- Còn về vấn đề nợ đen..

Thiên Huyền lập tức chen ngang:

- Để anh lo, em làm vậy là anh biết ơn quá rồi. Thật lòng, cảm ơn em.

Hồng Anh nhoẻn miệng nhỏ lộ ra chiếc má lúm đồng tiền bên má phải cười phì:

- Được, em tin anh lo được, chàng tài xế ạ.

- Ừm.

Hắn hiếm khi nở ra nụ cười mỉm thực lòng đối với người khác.

Cả hai người cứ vậy mà bình lặng bên nhau cả ngày. Tuy không chung đôi, nhưng hành động không khác gì một cặp tình nhân đang chớm nở sắc xuân vị tình.

.....

.....

- Bác tài ơi, hú, con ở đây.

Thiên Huyền bên ngoài đường lớn nhộn nhịp vẫy tay đón xe, một chiếc xe bay dịch vụ nhanh chóng ghé lại gần hắn.

- Em trai muốn đi đâu?

- Dạ, đón em đến chung cư Nhị Thế Tổ ạ.

Bác tài nhìn hắn một cách kì dị nhưng vẫn gật đầu gọi hắn lên xe:

- Đùa nhau à? Thôi, lên.

Thiên Huyền cảm thấy kì lạ nhưng cũng không để ý nhiều, hoà ái dùng thái độ tích cực đối với bác tài:

- Cảm ơn ạ, tầm bao phút là tới nhỉ bác tài?

- Cậu muốn đi đường tắt hay đường chính?

- Dĩ nhiên là tắt!

Bác tài dùng giọng chắc nịch cùng lời lẽ đanh thép:

- 3 phút! Chỉ 3 phút là đến!

Mẹ nó? Không đùa chứ? Lão này tưởng lão đóng phim chắc?

- Vậy nhờ cả vào bác ạ.

Tuy trong lòng nghĩ xấu, song Thiên Huyền vẫn gượng cười ủng hộ.

Rình rình..

Bác tài khởi động xe, chiếc xe phát ra tiếng động cơ bắt đầu lơ lửng lên cao, vèo một cái với tốc độ chóng mặt bắt đầu hành trình.

Tròn ba phút trôi qua.

Bác tài ngừng xe, để Thiên Huyền thật sự kinh ngạc phải thốt lên:

- Bác thật sự lái ba phút!? Có vi phạm luật giao thông không?

- Của cậu là 20 kim tệ, nhanh.

Thiên Huyền loay hoay dùng điện thoại quét mã thanh toán, 20 tệ nhanh chóng bay khỏi ví điện tử của hắn.

Bước xuống xe, chiếc xe công nghệ cũng vọt đi với tốc độ chóng mặt như đang tháo chạy.

Thiên Huyền ngây ngốc gãi má:

- Ta hình như không có cướp của ông ấy đâu?

Chợt, hắn nhận ra điều dị thường, địa điểm hắn đứng có chút quen thuộc.

- Kháo, con em nó, chỗ này là chỗ ban nãy lão đón ta mà!?

Thiên Huyền xoay người quan sát, trố mắt nhìn lên toà chung cư to tổ bố ban nãy hắn vừa bước ra.

Vì độ cao quá cao, ba chữ Nhị Thế Tổ đều bị mây trắng kèm sương mù che mất, Thiên Huyền khó lòng nhận ra vị trí chính xác đây là đâu.

- Không thể dùng điện thoại, ta mở lên sẽ phát ra định vị cho lũ nợ đen tìm tới.

Não hải loạn động, Thiên Huyền đi đến một chốt bảo vệ đang ngồi bên trong canh cổng chung cư to lớn gõ cửa:

- Chú bảo vệ, này là chung cư gì thế?

- Cái gì? Dĩ nhiên là Nhị Thế Tổ.

...

Nàng ấy không nói với ta!? Mẹ nó, ta ngu a.

Khoé môi hắn co giật, trình ra thẻ phòng cho bảo vệ rồi bước lại vào bên trong chung cư to lớn.

Dùng thang máy dừng ở tầng ba.

- 31.. 32.. đây rồi.

Thiên Huyền dừng chân ở trước phòng số 32, lại cảm giác nơi này có chút quen thuộc lần nữa.

Lại tới rồi.. khoan, chẳng lẽ..

Hắn không vội vào phòng mà bước đến số phòng 31 bấm chuông.

Ting..

Qua một phút sau, bên trong có giọng nói truyền ra:

- Tới đây, ai đấy?

Cửa hé ra một ít cùng chốt an toàn giữ lại, bên trong là một nam thanh niên khá điển trai, một bên tay được cấy cánh tay máy vào người tựa như người máy cyborg.

Phù, lòng Thiên Huyền thầm thở phào, lập tức đáp:

- Tôi tên Thiên Huyền, mới chuyển đến bên cạnh, sang đây chào hỏi một chút. Sau này mạo muội làm phiền.

Người bên trong nghe vậy bèn khách khí đáp lại:

- Ngươi thuê được phòng 32? Lạ đấy, ta gọi Vưu Tiên Sinh, hân hạnh làm quen.

Rít.. Vưu Tiên Sinh nghe tiếng động bên trong phát ra vội tá hoả hét lên:

- Khoan, dịp sau gặp lại, aaaa, cháy bếp.

Rầm!

Cửa lớn đóng lại, để Thiên Huyền cạn ngôn khó hiểu trở về với phòng mình.

- A? Anh chưa vào nữa à?

Lúc này phòng 33 lại vang lên một giọng nói quen thuộc, lòng Thiên Huyền bấy giờ thật sự sụp đổ.

- Kháo, em ở bên cạnh luôn à Hồng Anh!?

Bạn đang đọc Toàn Cầu Trò Chơi: Vạn Giới Vấn Đỉnh. sáng tác bởi kisaragishunn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kisaragishunn
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.