Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gieo mình vào bóng đêm.

Tiểu thuyết gốc · 1723 chữ

Gió nổi, rít lên tựa như con thú đang gào thét ai oán.

Thiên Huyền không vội trở về nhà, cước bộ rảo bước đi trên lòng lề đường lang thang không mục đích.

Cuối cùng dừng lại trước một sạp quán từ lậu đã bị hắn bỏ quên "Tiệm Net Hoàng Long".

Khoé môi Thiên Huyền không tự chủ được cong lên nụ cười nhạt, nơi này đem lại không ít kỷ niệm cho hắn.

Đi vào bên trong, đây là một cái tiệm net nhỏ không hơn không kém, khách xá vắng toanh, Thiên Huyền có thể lựa chọn hàng chục cái "cyber net" hiện đại, nhưng hắn lại không làm thế.

Nơi đây tương đối có ý nghĩa với hắn từ thời học sinh.

Bao nhiêu điều vui vẻ, buồn tủi đều tập trung phần lớn vào chỗ này.

Đảo mắt xung quanh, Thiên Huyền nhìn thấy thằng nhóc nhỏ lạ mặt đang ngồi bàn máy chủ, hắn vội tiến đến hỏi:

- Ê cu, ông chủ đâu rồi?

- Dạ, cha con đi nước ngoài từ hai năm trước rồi, giờ con với mẹ ở nhà canh net ạ.

Nước ngoài? Thiên Huyền nhíu mày nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, đặt lên bàn tờ 50 kim tệ:

- Ừ, vậy mở cho chú một máy hai tiếng, không cần thối tiền thừa.

- Dạ con cảm ơn.

Thằng bé vui cười nhận lấy 50 kim tệ cất vào tủ, loay hoay điều khiển máy chủ mở máy.

Ngồi vào ghế công thái học, tai nghe được đeo vào, Thiên Huyền như biến thành một người khác.

Cảm giác mệt mỏi biến tan, chỉ còn sự hào hứng và lòng hào thắng sót lại.

- Xem nào, giờ nhiều game thật. Nhưng ta cũng chỉ biết mỗi tựa game bắn súng tên V.

Không nghĩ nhiều, Thiên Huyền bật game V mà hắn biết lên, bao nhiêu ký ức ùa về như chỉ mới đây.

Tài khoản của hắn từng đứng top 1 bảng xếp hạng, giờ đây đã bị lu mờ theo thời gian.

- Tìm trận, xả stress chút nào mấy con gà.

......

......

VICTORY!

VICTORY!

Bạn là người được MVP!

Hai tiếng thoắt cái đã trôi qua, tâm thần Thiên Huyền không những không mỏi mệt mà còn muốn chơi thêm.

Nhưng hắn buộc phải dừng lại thứ sở thích cá nhân lại, tháo tai nghe, bước ra khỏi ghế với chiếc nón hooddie trùm đầu.

Bầu trời vẫn nguyên vẹn như vậy, đồng tử Thiên Huyền mất đi hoàn toàn sức sống, vô định bước về căn chung cư tập thể.

Đi sắp đến, hắn bỗng dừng bước chân lại vì vài tiếng la ó hú hét phát ra từ nơi căn hộ của bản thân với vài người đứng chụm quanh trước cửa.

- MÀY MỞ CỬA RA!

- MAU ĐÓNG LÃI NGÂN HÀNG!!

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thiên Huyền vốn định xoay người bỏ chạy ngay lập tức, hắn thực sự khô túi.

- Tiền ở đâu? Vay không có, lương cũng không còn, lương làm 20 ngày cơ hồ không đủ lãi! Mượn ư.. đúng.. mượn..

Run rẩy móc điện thoại lướt dọc một đường danh bạ, chỉ tồn tại mỗi số của mẹ hắn và người bạn gái cũ.

Ngón để trước tên của bạn gái cũ, Thiên Huyền chợt ngưng lại.

Hắn vốn đã thảm hại, vậy thì cũng đừng trở nên thảm hại hơn nữa.

Nghĩ đến đây, ngón hắn chợt ngưng lại, đút điện thoại vào túi, cũng là lúc mà một bàn tay lớn vỗ nhẹ lên vai hắn:

- Thiên Huyền, đóng lãi ngân hàng.

- ... Có thể cho xin khất một ngày không?

Thiên Huyền nặng nề thở ra nói:

- Tôi rơi vào bế tắc, hiện tại không có, nếu là ngày mai..

Dễ dàng nhìn ra, nhân viên ngân hàng mặc vest là một bọn cùng lũ người ban nãy đập cửa, hắn lắc đầu trầm giọng:

- Không thể, điều khoản phải đóng đúng ngày đúng phí, còn không căn hộ này cũng sẽ bị bọn tôi lấy đi.

A? Hết thật rồi?

Kể khổ cũng không giúp ích được gì, một ngày mà biết bao chuyện xui rủi đổ lên đầu Thiên Huyền làm tâm trạng hắn tụt dốc không phanh.

Miếng mồi ngon làm suy nghĩ tiêu cực được cơ hội lại dâng lên.

- Đi chết thôi, chết giờ là khoẻ.

- Sống làm quái gì với cái cuộc đời bất hạnh này chứ? Mệt mỏi.

Nhân viên ngân hàng thấy Thiên Huyền không nói gì, lười mặc kệ hắn mà đi lướt ngang qua người Thiên Huyền gọi một cuộc gọi lấy đi tất cả mọi thứ của con nợ.

Chỉ một cuộc gọi, ổ ấm duy nhất của Thiên Huyền giờ hoàn toàn đã mất quyền sở hữu.

Tí tách..

Từng giọt mưa rào bắt đầu rơi xuống, sét rầm đáng vang trời.

Rì rào, rì rào..

Cơn mưa bắt đầu trở nên nặng hạt, rơi xuống ướt trũng thân ảnh đang hiu quạnh đứng trên lề đường.

Người trốn trong xe, người có dù tự động che chắn, người đầm ấm bên khung cửa sổ cùng gia đình.

- Tại sao.. lại là tao?

Mưa lớn đưa Thiên Huyền trở về với hiện thực, giờ hắn không còn nơi để về nữa, cũng chẳng còn mục đích để tiếp tục sống.

Mẹ già được an yên bên nước ngoài, nợ nần ngân hàng cũng tất toán xong xuôi, vậy thì, hắn còn việc gì nữa để bám víu đâu?

- Ừ, phải, mày nói đúng, tao nên đi gieo mình vào hố sâu bóng tối.

Thiên Huyền bỗng cười lớn điên cuồng, nụ cười chất chứa sự điên loạn, bất lực, buồn bã lẫn nuối tiếc bên trong.

Đôi chân vô thức ngã về trước tự động đi trong cơn mưa nặng hạt, không biết bao lâu đã dừng trước Cầu Thoái Nam, cây cầu lớn nhất được xây với độ cao cách mặt nước biển khoảng chừng 8000m.

Xe cộ chạy qua bóp kèn ting ting với tốc độ cao chẳng ai rỗi hơi để ý một người đi bộ đang ngắm cảnh giống Thiên Huyền.

Nhìn từ trên xuống chỉ thấy sương mù, hoàn toàn không thấy đáy.

Đứng trước thành cầu nhìn xuống, cảm giác sợ hãi sượt qua người nhưng nhanh chóng bị Thiên Huyền trút bỏ bằng một lý do ngụy biện trong đầu.

- Chậc..

Vài đoạn ký ức hiện ra trước mắt Thiên Huyền như một thước phim, đây là hiệu ứng thông thường của những người sắp ngã xuống.

Ý Thiên Huyền đã quyết, nên có thể nói não hắn đã tự động sản sinh ra điều này để níu giữ hắn lại.

- Mẹ, mọi người. Xin lỗi vì vô trách nhiệm, nhưng tôi mệt quá rồi..

Chân đứng lên lan can, hắn quả quyết ngã người về trước gieo mình rơi xuống bên dưới hố sâu tuyệt vọng.

Cơ thể ngã về trước, gáy nón bỗng bị một lực nắm chặt lại để đầu hắn đập vào thành cầu kim loại.

Theo sau là một tiếng hét lớn đầy trách móc:

- Anh Huyền!! Anh nghĩ cái quái gì vậy?

A, giọng này là.. người hắn chưa bao giờ nghĩ đến trong lúc gieo mình, bạn gái cũ của hắn.

Thiên Huyền trầm mặc không đáp lời, để bản thân treo lơ lửng trên không trung.

- Kéo ảnh lên đi.

- Dạ tiểu thư.

Sức của vệ sĩ thông qua đào tạo nhanh chóng kéo được Thiên Huyền, đem hắn trở lại với cuộc sống lần nữa.

Thiên Huyền ngước nhìn bạn gái cũ Hồng Anh, ngoài ý muốn chất vấn:

- Sao em tới đây? Làm cách nào em biết?

- Cái đó ngược lại em hỏi anh mới đúng? Sao không cho em biết?

Hồng Anh nhướng mày tiến gần tát mạnh lên má Thiên Huyền rồi ôm chặt lấy hắn, giọng cô từ tức giận chuyển sang nức nở:

- Anh cũng có thể phụ thuộc vào em mà.. Đừng có tìm đường chết.

Hai vệ sĩ đi theo nhất thời tránh mặt đi ra chỗ khác sau khi để lại hai chiếc dù tự động che cho hai người ướt như chuột lột đang ôm nhau.

- Anh không thể làm phiền em hơn được nữa, chuyện mình.. kết thúc rồi.

Thiên Huyền giọng đắng chát nói, tâm tình của Hồng Anh quá lớn, bản thân tự nhận thức được hắn không xứng đáng với tình cảm mà cô mang đến.

Thuở nhỏ luôn gặp phải xui xẻo, bất hạnh, khiến tâm lí Thiên Huyền như một con cá mắc cạn. Những điều tốt đẹp là điều quá xa xỉ đối với hắn, nhận lấy khiến bản thân hắn có chút không quen lẫn không dám.

Đi đôi với những bất hạnh, hắn lại thấy như đó là điều bình thường.

Hồng Anh cô cũng hiểu đại khái phần nào tâm lí của đối phương, mặc cho Thiên Huyền từ chối, cô vẫn kiên quyết đáp:

- Không kết thúc, anh thậm chí còn chưa đọc tờ giấy ông chủ bán bánh bao đưa cho đúng không?

- Sao em..

Cổ họng Thiên Huyền nghẹn lời, não hải động loạn nhanh chóng tìm ra một vài suy đoán.

- Em là..

- Em luôn theo dõi, ngắm nhìn phía sau của anh.

Hồng Anh cắn môi cào lên lưng Thiên Huyền nói ra điều mà cô xấu hổ nhất.

Mỗi lần Thiên Huyền mua bánh bao, cô đều theo sau tiếp chuyện với ông chủ về Thiên Huyền. Không bao lâu đã hình thành mối quan hệ kì lạ giữa ba người với ông chủ là trung gian.

Cả cái máy VR cũng là cô định trao cho Thiên Huyền.

May mắn lần này có ông chủ báo trước, nên cô mới vội vã bỏ việc sang bên chạy đến đây cứu hắn.

- Trễ một chút, đã là âm dương cách biệt..

Thấy Thiên Huyền không động, Hồng Anh đẩy người hắn ra một ít, tay nhỏ run rẩy hét lên với đám vệ sĩ:

- Mau qua đây! Đưa ảnh đi bệnh viện, m-máu!!

- Tiểu thư!

Hai tên vệ sĩ đeo kính đen ập tới, chuyên nghiệp bế Thiên Huyền lên xe với Hồng Anh rồi tăng ga chạy nhanh vào sâu thành phố đầy bụi.

Bạn đang đọc Toàn Cầu Trò Chơi: Vạn Giới Vấn Đỉnh. sáng tác bởi kisaragishunn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kisaragishunn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.