Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Tớ thấy ổn “

Tiểu thuyết gốc · 523 chữ

Thấy Minh Thiện xác nhận Trần Linh cảm thấy mũi cay cay nên mỉm cười sau đấy quấn khăn đi vào nhà tắm. Minh Thiện nhìn theo bóng lưng cô tầm mắt lại di chuyển xuống chiếc giường, một màu đỏ chói mắt.

Anh nhanh chóng định thần xuống bếp nấu ăn. Minh Thiện bị bệnh dạ dày cũng biết hôm qua mình đã hành bạn thân ra sao nên nấu vài món đơn giản để dễ tiêu hoá.

Trần Linh trong phòng tắm nước mắt tuôn rơi, trái tim như vỡ vụn khi biết Minh Thiện đã có người mình thích cô lại ngây ngô mà trao đi “lần đầu” của mình còn tưởng bỡ rằng anh yêu cô. Cố gắng gạt nước mắt đi ra ngoài thì mùi thức ăn thơm phức, kích thích vị giác lẫn khứu giác của một người nhịn đói tối qua đến giờ. Đúng vậy tối qua khi chuẩn bị ăn thì cô nghe tin Minh Thiện đang say nên bỏ dỡ sau đấy lại bị anh hành cho “sức cùng lực kiệt”.

Ngồi vào bàn Trần Linh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nhưng phản phức đôi chút buồn sầu. Minh Thiện nhìn cô lại không ăn nên cô mở lời trước:”Sao cậu không ăn đi?Hay là đau dạ dày nữa rồi?Đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện” nói xong cô đứng dậy nhưng anh nhanh chóng đáp trả : ” Không phải, chỉ là nhìn cậu rất giống Linh Phương”.

Trần Linh khựng lại nhưng sau đấy lại bảo : ” Đừng nói cậu thích tớ nên thấy một người giống tớ là lập tức yêu đấy nhé !” nói ra câu này cô biết người tổn thương sẽ là mình nhưng không hiểu sao cô lại muốn nghe câu trả lời trực tiếp. Minh Thiện phì cười :

”Cậu chưa tỉnh ngủ đấy à?” dừng một chút anh nói tiếp : ” Trần Linh tớ... chịu trách nhiệm với cậu nhé “ cô đứng hình nhưng không lâu sau lại nói:” Cậu chịu thế nào?.Từ bỏ cô gái kia kết hôn với mình?Từ bỏ hạnh phúc của bản thân hay cậu thực lòng muốn bên cạnh mình với một tư cách mới?”.

Minh Thiện trầm mặc, giọng nói dịu ngọt ấy cất lên thêm lần nữa : ”Thực ra tớ thấy vui nhất là khi thấy cậu cười, thấy cậu hạnh phúc nên không sao cả cứ coi như đây là một “sai lầm kĩ thuật” đi, tớ...thấy ổn mà”.

Minh Thiện nghe thế từng đợt sóng trong lòng đột nhiên không còn dữ dội nữa, thấy sắp tới giờ đi làm cô thúc dục anh đi nhanh, anh cũng thuận theo mà đứng dậy, tới cửa anh quay đầu lại nhìn thấy Trần Linh vẫn vẩy tay chào thì anh thì thầm : ”Cậu uống thuốc tránh thai được không” sau đấy quay người bước đi.

Từng câu từng chữ anh nói cô nghe rõ một một trái tim cô nhức nhối, cả người run lên vì buồn và mệt, cơ thể ê ẩm khó chịu, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi.

Bạn đang đọc Tớ... cần cậu ...! sáng tác bởi Bthx.09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bthx.09
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.