Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi và đến nhà (1)

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

Phường thị Thanh Lâm.

Phương Tinh nấu xong bữa tối, thưởng thức một mình.

Tuy rằng tay nghề của đầu bếp ở tinh cầu Ưng Non rất tốt, nhưng nguyên liệu lại kém xa nơi này.

Vì võ học của bản thân, hắn vẫn cố gắng chọn ăn cơm ở phường thị Thanh Lâm.

Chỉ thỉnh thoảng mới gọi đồ ăn mang về ở tinh cầu Ưng Non để đổi vị.

Đương nhiên, để che mắt người khác, thỉnh thoảng, hắn còn phải dự trữ một ít nhu yếu phẩm ở căn hộ bên tinh cầu Ưng Non, rồi mới mang tất cả đến đây để tiêu hủy.

Hắn đang bưng bát cơm lớn ăn ngon lành thì bỗng có một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai, hương thơm thoang thoảng ùa đến, Hoa Phi Nguyệt chậm rãi đi đến, nói:

- Công tử...

Nàng ta mặc một bộ váy hồng được cắt may khéo léo, khoe ra bộ ngực đầy đặn và vòng ba căng tròn như quả đào, nhưng nét mặt lại vô cùng đoan trang, tạo cho người ta cảm giác như một người phụ nữ đoan chính.

Nhưng kết hợp với thân hình yêu kiều, lại tạo nên một khí chất mâu thuẫn.

Nói một cách đơn giản, chính là khiến người ta muốn “phạm tội”!

Bên cạnh, người hàng xóm Dư Hạ, một người chuyên bắt yêu, đang định ra ngoài, nhìn thấy cảnh này, mắt cũng hơi sáng lên.

- Cô nương đến rồi à... Ở đây không có cơm cho cô nương đâu, mang linh thạch đến chưa?

Phương Tinh nhanh chóng ăn hết bát cơm linh mễ, lên tiếng hỏi.

- Mang đến rồi.

Hoa Phi Nguyệt cười duyên một tiếng, chậm rãi đi vào trong nhà, còn tiện tay đóng cửa lại.

- Hít...

Bên ngoài, Dư Hạ thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi:

- Phương huynh đệ quả nhiên không phải người thường, vậy mà lại có thể khiến mỹ nhân như vậy cam tâm tình nguyện theo đuổi?

Nghĩ đến bản thân, mình cũng coi như là tuấn tú lịch sự, cao to vạm vỡ, tướng mạo oai hùng, sao lại không có nữ tu nào để ý đến vậy nè?

Quả thực là người so với người, tức chết người!

Y thở dài một hơi, chuẩn bị đến Thính Vũ lâu để giải sầu cho đã thèm.

...

- Công tử, ba quả xà lan, một củ sâm kim long, ba đóa hoa thuý cốt... đều đã được bán hết, tổng cộng thu được mười ba khối linh thạch, còn dư tám viên linh sa... Ngoài ra, còn mười ba cây “chu long thảo” bị ế, phường thị vốn vẫn luôn thu mua chu long thảo với giá cao, nhưng bây giờ dường như cơn sốt đã qua, có nên giảm giá không?

Hoa Phi Nguyệt ngồi ngay ngắn, bắt đầu báo cáo.

- Chu long thảo giảm giá rồi sao?

Phương Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng loại chuyện này chỉ cần hỏi thăm vài nơi là biết, Hoa Phi Nguyệt không cần phải lừa hắn.

- Có lẽ là một thế lực nào đó đang nghiên cứu phương thuốc mới, hoặc phát hiện ra công dụng khác của chu long thảo trong việc nuôi dưỡng yêu thú nên cần một lượng lớn chu long thảo để thử nghiệm, nhưng cuối cùng đã thất bại rồi ư?

Hoa Phi Nguyệt vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, loại chuyện này thực ra rất phổ biến.

- Được rồi...

Phương Tinh trầm ngâm một lúc, lấy ra một khối linh thạch hạ phẩm và bốn viên linh sa từ trong đống linh thạch mà Hoa Phi Nguyệt đưa cho, rồi đưa lại cho nàng ta:

- Đây là phần của cô nương...

Mặc dù phải trả cho Hoa Phi Nguyệt chút ít hoa hồng, nhưng có người thay hắn chạy vặt, hơn nữa, so với việc bán hết cho cửa hàng, Phương Tinh đương nhiên sẵn lòng.

- Tạ ơn công tử!

Hoa Phi Nguyệt nghịch khối linh thạch hạ phẩm to bằng một viên xúc xắc bình thường, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết.

Đối với võ giả, việc kiếm linh thạch ở phường thị thực sự rất khó khăn, huống chi là trường hợp của nàng ta.

Có được một công việc như vậy, không biết bao nhiêu cao thủ Tiên Thiên phải ghen tị với nàng ta!

Càng như vậy, nàng ta càng không ngại để Phương Tinh chiếm một chút lợi ích, muốn nắm chắc công việc này trong tay.

- Ừm, ta thích giao dịch công bằng, chỉ cần cô nương thành thật kinh doanh, thì không cần phải lo lắng gì ở đây...

Phương Tinh lại dặn dò một câu, rồi quay về phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ:

- Đây là dược liệu lần này...

Mắt Hoa Phi Nguyệt sáng lên, nàng ta mở hộp gỗ ra, bắt đầu kiểm tra từng thứ một.

Phương Tinh rất thích điểm này ở người đàn bà này, biết điều, lại biết cách làm việc.

Nếu nàng ta nghĩ rằng chỉ cần quyến rũ hắn, cho hắn chút “phúc lợi” là có thể làm việc qua loa, thậm chí là giở trò, thì nàng ta đã quá coi thường hắn rồi.

Một lúc sau, Hoa Phi Nguyệt kiểm tra xong, nói:

- Số dược liệu này, hẳn là có thể bán được khoảng mười sáu khối linh thạch hạ phẩm...

Trong lòng, nàng ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, công tử này rốt cuộc nắm giữ kênh nào? Chẳng lẽ, phía sau hắn có một đội ngũ hái thuốc âm thầm ủng hộ sao? Bằng không, tại sao cứ cách ba, năm ngày, hắn lại có nhiều dược liệu tốt như vậy?

Tuy vậy, vẻ vui mừng trên mặt nàng ta dần biến mất, thay vào đó là nét thận trọng.

- Sao vậy? Có rắc rối gì à?

Phương Tinh thấy vậy, hỏi ngay.

Ba ngày mười mấy khối linh thạch hạ phẩm, một tháng cũng được trăm khối, lợi nhuận này quả thực hơi lớn.

Theo lẽ thường, tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ có thu nhập này rất nguy hiểm, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ tạm thời có thể giữ được, nhưng lâu dài thì không được.

Chỉ có cao thủ Luyện Khí hậu kỳ mới có thể thực sự giữ được!

Đây cũng là kết quả sau khi hắn âm thầm hạn chế sản lượng linh dược, không ngờ, vẫn gặp rắc rối.

- Chỉ là có một số người đang dòm ngó thôi, trong phường thị có đội chấp pháp của Thanh Huyền Tông trấn áp, không có vấn đề gì lớn... Ngược lại, công tử cần phải cẩn thận với kênh bên ngoài phường thị, đặc biệt là khi giao dịch.

Hoa Phi Nguyệt nhắc nhở.

- Ta biết rồi...

Phương Tinh gật đầu, biết rằng mình có lẽ đã thu hút sự chú ý của một số người, sau này, khi ra khỏi phường thị, hắn phải cẩn thận hơn.

“Những kẻ bị chút lợi ích nhỏ nhoi này thu hút, hẳn là không phải cao thủ gì...”

Trong lòng, hắn lại âm thầm cười gằn:

“Mình thậm chí còn không cần phải cải trang khi ra khỏi phường thị... Chỉ mong có người đến để mình thử kiếm!”

Còn về vấn đề bị lật tẩy?

Với ba bảo bối là gậy phóng điện, áo giáp bảo hộ và súng laser, ngay cả tu sĩ Luyện Khí viên mãn cũng khó có thể thực sự uy hiếp được hắn, nên đương nhiên là hắn không sợ hãi.

Thậm chí, Phương Tinh còn cố ý không dùng đến chúng, cố tình câu cá, để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến cho bản thân!

...

Sau khi Hoa Phi Nguyệt rời đi, Phương Tinh điều khiển camera giám sát, một nụ cười hiện lên trên mặt hắn:

- Quả nhiên có người theo dõi...

Xung quanh nhà hắn đương nhiên là khu vực được giám sát chặt chẽ, mức độ nghiêm ngặt còn hơn cả căn cứ tạm thời bên ngoài.

Có không ít máy bay không người lái mô phỏng chim nhỏ, bọ cánh cứng, thậm chí cả giun đất... cùng nhau tạo thành một mạng lưới giám sát chặt chẽ.

Chỉ cần người đến không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng thần thức theo dõi, thì cơ bản, những kẻ đó đều sẽ bị phát hiện sơ hở.

Lúc này, trên màn hình, vậy mà lại có ba nhóm người!

“Một công việc kiếm được trăm khối linh thạch một tháng, vậy mà lại thu hút nhiều người đến vậy sao?”

Phương Tinh liếc nhìn, không khỏi trầm tư, sau đó, hắn ra lệnh.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.