Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Theo dõi và đến nhà (2)

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

...

Một tu sĩ gầy gò với ngũ quan bình thường, lẫn vào đám đông cũng không ai nhận ra được, nhìn Hoa Phi Nguyệt trở về nhà, lập tức gật đầu:

- Chỉ qua lại với những người này thôi sao?

Gã quay người rời đi, nhưng lại không phát hiện ra một chiếc máy bay không người lái nhỏ bằng con muỗi đang bay theo gió, bám theo sau gã...

Trên mái nhà tranh, một con linh điểu với đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào nơi ở của Hoa Phi Nguyệt, sau đó, nó lại nghi ngờ liếc nhìn sang bên cạnh.

Trên mái hiên, không biết từ lúc nào đã có sự xuất hiện của một con chim sẻ.

Không biết tại sao, khi con linh điểu này nhìn thấy đôi mắt vô hồn của con chim sẻ, nó đột nhiên rùng mình một cái, vội vàng vỗ cánh bay lên cao.

Con chim sẻ nghiêng đầu, cũng bay lên, đuổi theo con linh điểu nọ.

...

“Ba nhóm người... Một nhóm không có kỹ thuật gì, hẳn là một bang phái nào đó ở khu ổ chuột...”

Trong khu ổ chuột, các bang phái hoành hành, mỗi bang phái đều mơ ước trở thành một thế lực lớn như Hắc Hổ bang, nhưng kết quả thường là bị tiêu diệt sau vài tháng.

Sau đó, càng có nhiều bang phái lại xuất hiện như gián, không thể diệt trừ hết được.

“Trong loại bang phái nhỏ này, có một bang chủ Luyện Khí hậu kỳ là giỏi lắm rồi...”

“Đây mới là những kẻ có khả năng nhắm vào công việc của mình.”

Phương Tinh sờ cằm, rồi nhìn sang nhóm người thứ hai:

“Hắc Hổ bang? Một trong ba thế lực lớn của phường thị Thanh Lâm, vậy mà cũng coi trọng việc làm ăn nhỏ nhoi này của mình sao? Không... Hắc Hổ bang rất lớn, chỉ riêng tu sĩ Luyện Khí viên mãn đã có vài người, có lẽ đây chỉ là việc riêng của một vị chấp sự hoặc trưởng lão nào đó? Hoặc là... vì lý do khác mà bọn họ đang theo dõi Hoa Phi Nguyệt chăng?”

Thật ra, lúc đầu, Phương Tinh cho rằng Trần Nghi chỉ đắc tội với một mình Phục Thanh, nhưng bây giờ, hắn không dám chắc chắn nữa.

Phục Thanh chỉ là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, không thể điều động nhiều người của Hắc Hổ Bang đến vậy!

“Quả nhiên có ẩn tình! Tiếc là, rất nhiều lúc, camera giám sát mà mình thả ra chỉ có thể quan sát từ xa, không thể ghi lại chi tiết từng câu nói, từng cử chỉ nhỏ nhặt của bọn họ... Nếu không, mình chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.”

Hắn hơi tiếc nuối, rồi nhìn con chim sẻ đang đuổi theo con linh điểu kia từ từ đáp xuống một căn nhà tranh.

Không lâu sau, cửa căn nhà tranh đối diện đột nhiên mở ra, một tu sĩ trung niên bước ra.

Con linh điểu kia đậu trên vai gã ta, kêu chíp chíp.

Tu sĩ trung niên này lấy ra mấy viên đan dược từ trong ngực, cho linh sủng của mình ăn, nét mặt không khỏi hiện lên vẻ trầm tư.

Sau đó, lão ta vậy mà lại đi về phía khu vực chữ Đinh.

Nhà tranh số 57.

- Đến rồi.

Phương Tinh bước ra khỏi phòng giám sát dưới lòng đất, đi đến phòng khách với vẻ trầm ngâm.

Hắn vừa đi lên thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa thong thả, cho thấy người đến vô cùng tự tin.

- Ai vậy?

Phương Tinh cố ý hỏi.

- Người quen đến thăm, mong đạo hữu ra mặt!

Tu sĩ trung niên lên tiếng, giọng nói vậy mà lại rất già nua, hơn nữa, còn khá quen thuộc.

Phương Tinh mở cửa, tu sĩ trung niên kia lập tức lách người vào trong.

- Ngươi là ai?

Phương Tinh giả vờ nghi ngờ, nhưng không hề lo lắng.

Hắn chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn quy tắc của phường thị, vì vậy, khi ở đây, hắn luôn mặc bộ giáp nano trên người.

Hơn nữa, một tu tiên giả và một võ giả cận chiến, người nên lo lắng chưa bao giờ là người ở vế sau.

Tu sĩ trung niên nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay lên mặt.

Một luồng ánh sáng xanh lóe lên.

Trong nháy mắt, khuôn mặt của lão ta biến đổi, cuối cùng dừng lại ở một gương mặt già nua.

- Là ông, Trần Nghi?!

Phương Tinh giả vờ kinh ngạc:

- Trần đạo hữu và ta chỉ gặp nhau một lần, tại sao lại tìm ta?

- Ôi... Lúc trước, ở Ngũ Hạt cốc, lão phu nhất thời hồ đồ, đã trở nên xa cách với mấy huynh đệ kết nghĩa... Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất hối hận.

Trần Nghi vẻ mặt đau khổ:

- Chỉ là lão phu có nỗi khổ tâm riêng, trước đây, nghe nói đạo hữu đã cứu giúp gia đình cô nhi quả phụ của ngũ muội, sau đó lại cưu mang nhị muội, lão phu đặc biệt đến đây để cảm tạ...

“Cảm tạ? Không phải là đến để giết người diệt khẩu sao?”

Phương Tinh chửi thầm trong bụng.

Tuy nhiên, hắn nhạy cảm nhận thấy Trần Nghi này dường như còn nguy hiểm hơn lúc trước.

Hắn không phải tu tiên giả, không có thuật xem tướng để mà có thể nhìn rõ ràng cảnh giới tu luyện của đối phương, nên chỉ có thể nhờ vào trực giác của võ giả!

Và hắn tin tưởng vào trực giác của mình!

“Trần Nghi này không phải là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ ư? Ngay cả tu sĩ Luyện Khí tầng sáu cũng không thể khiến mình cảm thấy nguy hiểm... Trừ phi, gần đây, lão đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ rồi?”

Phương Tinh chợt nghĩ, đây là một chuyện rất khó tin.

Dù sao, tu tiên giả ở phường thị đa số đều có tư chất linh căn kém cỏi, thậm chí, có người còn bị kẹt ở bình cảnh cả đời.

Trần Nghi trước đây đã bị kẹt nửa đời người, chỉ có thể kết giao với võ giả Tiên Thiên, xưng huynh gọi đệ, điều này cho thấy, lão ta không chỉ tư chất kém, mà cơ duyên cũng không tốt, có thể đến lúc chết cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ!

Thiên tài tu tiên thực sự, sao có thể bằng lòng kết giao với võ giả?

Nhưng trên đời này, không có gì là tuyệt đối!

Ở độ tuổi này, vậy mà vẫn có thể đột phá bình cảnh từ Luyện Khí trung kỳ đến hậu kỳ, hiển nhiên, lão đã gặp được một “cơ duyên lớn”!

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.