Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người quen (2)

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

“Thịt đùi này không tệ, về nhà có thể làm giăm bông...”

Phương Tinh là võ giả, mang vác trăm cân cũng nhẹ như không, lại đi dạo thêm hai vòng, hắn bèn chuẩn bị trở về căn nhà tranh của mình, ăn thịt tu luyện cho tốt, đồng thời chờ đợi buổi đấu giá.

Trên đường trở về, hắn đi ngang qua khu nhà tranh Ất tự.

Khi đi ngang qua, Phương Tinh thỉnh thoảng lại nhìn thấy mấy người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, nửa người dựa vào mép cửa, ánh mắt như có móc câu, nhìn chằm chằm vào mỗi người đi qua.

Thỉnh thoảng, lại có một hai tên võ giả tiến lên, sau khi thương lượng giá cả xong thì họ liền bước vào trong, đóng cửa lại.

“Mẹ kiếp, thật là lẳng lơ...”

Phương Tinh khinh thường nhổ một bãi nước bọt, không khỏi sờ sờ túi tiền: “Nơi này chỉ cần một hạt linh sa, đúng là rẻ hơn so với một viên linh thạch hạ phẩm ở Tình Vũ lâu... Nhưng mà không đúng, trong Tình Vũ lâu đều là tiên tử chân chính, còn tu luyện cả mị thuật đặc thù, còn ở đây đều là võ giả... Cơ hội để những tên võ giả như mình đè đầu cưỡi cổ tu sĩ thật sự là không nhiều a...”

Đang đi, một trận ồn ào đột nhiên truyền đến từ phía trước.

Bốp!

Một bóng người bị ném ra ngoài, ngã lăn quay trên đất.

May mà người ra tay cũng không muốn làm người khác bị thương, thế nên kẻ này chỉ lăn một vòng đã đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người:

- Con khốn... Không bán thì thôi, sao còn ra tay đánh người?

- Hừ hừ... Cũng không tự soi gương xem lại bản thân mình là cái thứ gì, vậy mà cũng muốn động vào ta! Cút về nhà uống nước rửa chân của mẹ ngươi đi!

Hoa Phi Nguyệt uể oải dựa vào cửa, cười mắng nhưng lại toát lên vẻ phong tình vạn chủng.

Nàng ta mặc một chiếc váy sen màu xanh lá cây, để lộ ra bộ ngực trắng nõn nà, đúng là da thịt như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Mà nàng lại còn ở nơi như thế này, khó trách khiến người ta hiểu lầm.

Nàng ta mắng xong tên kia, liếc mắt một cái, lại nhìn thấy Phương Tinh, bèn không khỏi cười duyên một tiếng:

- Nếu như ngươi mà cũng đẹp trai như tiểu ca ca này, tỷ tỷ đây cũng không phải là không thể suy nghĩ, còn tặng không cho ngươi nửa viên linh thạch nữa!

Tuy rằng ngũ quan của tên kia cũng không đến nỗi xấu xí, nhưng cũng chỉ có thể coi là bình thường, nghe vậy, gã hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tinh một cái, rõ ràng là ghi hận cả hắn, khiến cho Phương Tinh dở khóc dở cười.

Đây có tính là tai bay vạ gió không?

Hắn thầm oán thán một câu, nhưng vẫn mỉm cười nói:

- Hoa đạo hữu nói vậy là sai rồi...

- Ồ? Sai ở đâu?

Hoa Phi Nguyệt cười khanh khách.

- Tại hạ phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong... Ít nhất cũng đáng giá một viên linh thạch.

Phương Tinh thản nhiên đáp.

- Tốt, tốt lắm, đến đây, ta cho ngươi một viên linh thạch!

Hoa Phi Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay.

Phương Tinh lập tức bước vào trong, tung một cước đá văng cửa ra.

Tên kia chỉ có thể chửi ầm lên, mắng chửi hai người là gian phu dâm phụ, sau đó xám xịt bỏ đi trong ánh mắt khinh bỉ, chế giễu của những người xung quanh.

...

- Sao vậy... Tiểu đệ đệ thật sự muốn ủng hộ việc làm ăn của tỷ tỷ sao?

Nhìn thấy Phương Tinh đá văng cửa, ánh mắt của Hoa Phi Nguyệt lóe lên tia sáng khác thường, nàng cười hỏi.

- Hoa đạo hữu sao lại rơi vào tình cảnh này?

Phương Tinh đảo mắt nhìn bốn phía, bèn nhìn thấy trong bát sứ men xanh trên bếp còn một ít cơm, vậy mà lại chỉ là cơm thường.

- Ôi... đắc tội với Hắc Hổ bang, lại còn trở mặt với đại ca, ta nào dám ra ngoài săn bắn? Chỉ có thể ru rú trong phường thị, cầu mong tự bảo vệ mình... Số tích lũy trước kia, phần lớn đều đã bị ta tiêu hết, chút ít còn lại thì phải dùng để mua đan dược trị thương, ta chẳng phải chỉ có thể sống chật vật sao?

Giọng điệu của Hoa Phi Nguyệt có phần u oán, nàng nhìn chằm chằm vào đống thịt heo trong tay Phương Tinh:

- Tiểu đệ đệ sống thật là thoải mái... Vậy mà lại có thể ăn thịt yêu thú mỗi bữa!

- Ta chỉ làm chút buôn bán nhỏ, gần đây tình hình hơi khá khẩm một chút thôi.

Ban đầu, Phương Tinh chỉ định đến đây trò chuyện vài câu.

Nhưng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Hoa Phi Nguyệt, hắn lại có chút động lòng.

Nàng ta dù gì cũng là võ giả Tiên Thiên, chỉ là lúc trước đầu óc có chút không bình thường, thế mà lại đi kết giao huynh đệ với tu sĩ, hậu quả là thua đến thảm hại.

Kết quả là bây giờ, nàng lại sa sút đến mức phải thèm muốn... “thịt” của hắn.

- Có thể có một công việc làm ăn trong phường thị là mơ ước của biết bao nhiêu tu sĩ và võ giả... Đáng tiếc...

Hoa Phi Nguyệt không biết nghĩ đến điều gì, thật sự cảm thấy mất hết cả hứng.

Có lẽ, nàng cũng nên giống như ngũ muội, rời khỏi cái nơi đau lòng này?

Nếu không, tiếp tục sống như vậy, nói không chừng nàng thật sự sẽ phải đi bán thân.

- Hoa đạo hữu đừng nản chí, đây là mười cân thịt yêu thú, xin mời nhận cho.

Phương Tinh suy nghĩ một lát, quyết định cho nàng ta chút lợi ích trước.

Dù sao đây là lần đầu tiên đến nhà, ít nhiều gì hắn cũng phải mang theo quà, mà Hoa tỷ tỷ này hiện giờ không nơi nương tựa, lại khéo léo hoạt bát, nói không chừng sau này nàng sẽ là một ứng viên không tồi cho vị trí quản lý giúp hắn thì sao?

Cho dù sau này hai bên không hợp tác làm ăn, thì việc tặng một ít thịt yêu thú lúc này cũng không tính là gì, món quà này cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.

- Tiểu đệ đệ...

Hoa Phi Nguyệt thật sự hơi cảm động, đôi mắt đẹp long lanh, che miệng cười khẽ:

- Chẳng lẽ... tiểu đệ đệ có ý với tỷ tỷ sao? Đáng tiếc, tỷ tỷ không có linh thạch...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.