Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử dực hạt (2)

Phiên bản Dịch · 1296 chữ

Mạnh Dịch kéo con trai sang một bên, thằng nhóc này lúc đầu còn vô cùng nhát gan, nhưng từ sau khi ăn thịt nướng của người ta xong, ngày nào nó cũng muốn chạy sang nhà hàng xóm, thật là khiến người ta đau đầu.

Y nhìn Phương Tinh, áy náy cười cười.

Phương Tinh xem như không thấy, vận chuyển khí huyết toàn thân, mỗi chiêu mỗi thức đều như ẩn chứa sức mạnh hùng vĩ.

Khí huyết của hắn vận chuyển khắp toàn thân, dần dần từ da thịt đến gân cốt.

Đánh xong một lượt, hắn ta mới liếc nhìn bảng thuộc tính:

[Mười hai thức quyền pháp quân đội: 61/100 (Thông thạo)]

“Độ thành thạo lại tăng lên rồi, tốt lắm...”

Kể từ khi biết Quỷ Thần Đao khó lòng nhập môn, Phương Tinh dồn phần lớn tâm sức vào Quyền pháp quân đội.

Đến bây giờ, môn võ công này có thể nói là tiến bộ vượt bậc.

Có lẽ là do hắn đã đột phá đến võ đạo đệ nhị cảnh, rất nhiều chỗ khó hiểu của Quyền pháp quân đội, lúc này nhìn lại đều trở nên rõ ràng.

Cảnh giới càng cao, tu luyện võ công đương nhiên càng thêm dễ dàng.

Còn về việc bị người khác nhìn thấy sao?

Không nói đến việc võ giả ở đây không coi trọng võ công, nếu võ học của Liên bang Lam Tinh mà chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể lĩnh ngộ được, thì ông thầy Hạ Long đã sớm thất nghiệp rồi...

- Mạnh huynh!

Phương Tinh nhìn thấy Mạnh Dịch, lên tiếng hỏi thăm:

- Chuẩn bị ra ngoài sao?

- Không, chỉ là ra ngoài bày hàng thôi...

Mạnh Dịch xua tay, thản nhiên nói:

- Nội tử lo cho Tử Kim rồi, ta là nam nhi, phải ra ngoài kiếm chút linh sa chứ...

- Ra là vậy, chúc huynh buôn may bán đắt.

Phương Tinh thành tâm chúc phúc, ở trong lòng thì lại thầm mắng đối phương nói dóc như thật!

Dựa trên hình ảnh giám sát bên ngoài nhà hắn, vị Thẩm Ngọc Tâm kia đã lén lút ra ngoài từ nửa đêm rồi.

Rõ ràng, Thương Sơn ngũ nghĩa và lão đan sư kia đang chuẩn bị xuất phát, đi hái “huyễn tâm lan”!

Tên Mạnh Dịch này lại cố ý diễn kịch, lừa gạt hắn, hiển nhiên là không yên tâm về người hàng xóm này!

“Nhưng cũng đúng thôi, ở thế giới mà người người đều là cáo già này, nếu không cẩn thận thì sẽ chết đến mức xương cốt cũng không còn...”

Phương Tinh nhìn Mạnh Dịch rời đi với ánh mắt cảm thông.

Mạnh Tử Kim thì trở về nhà đóng cửa sổ lại, trông vô cùng ngoan ngoãn.

“Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng!”

Phương Tinh thầm thở dài một hơi, trở về hầm của mình, nhìn màn hình giám sát.

Trong vùng đất hoang dã, từng chiếc máy bay không người lái hình dạng bọ cánh cứng, thằn lằn, chim ruồi đã sẵn sàng xuất phát.

“Tuy rằng tôi không đi, nhưng tôi sẽ theo dõi toàn bộ hành trình, cổ vũ cho các người...”

...

Sâu trong vùng đất hoang dã.

Vài con chim ruồi đang bay lượn trong rừng cây.

Qua đôi mắt nhỏ bé của chúng, có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng một đội ngũ tu sĩ đang tiến về phía trước.

Phương Tinh nhìn hình ảnh trên màn hình giám sát, thầm gật đầu: “Đều là đám gà mờ, ngay cả máy bay không người lái hình dạng chim ruồi của mình cũng không phát hiện ra... Nhưng cũng không thể trách bọn họ được, dù sao đây cũng là phương thức trinh sát nằm ngoài nhận thức của bọn họ!”

Con người sẽ không nhặt túi tiền trên đường nếu không có khái niệm về tiền, tương tự như vậy, bọn họ đương nhiên không thể nào phát hiện ra kẻ địch nằm ngoài nhận thức của bản thân.

Dựa trên những gì đã tìm hiểu được khi lăn lộn trong phường thị tu tiên này, hiện giờ, hắn đã có thêm rất nhiều hiểu biết về tu sĩ.

Phần lớn tu sĩ Luyện Khí kỳ đều không có “thần thức”, không thể phóng thích thần thức ra ngoài để khóa chặt kẻ địch.

Thứ mà bọn họ có, chính là “linh thức”, chỉ có thể nội thị bản thân hoặc là đọc ngọc giản.

Tuy vậy, năng lực của “linh thức” này cũng đủ để khiến cho những tên võ giả bất hạnh như Phương Tinh phải ghen tỵ đỏ cả mắt.

Có thể nội thị bản thân, mọi thứ đều hiện rõ trong tầm mắt, đại biểu cho khả năng khống chế cơ thể một cách tuyệt đối.

Nếu là võ giả, thì đây chính là thiên phú tuyệt thế!

Cho dù vậy, linh thức không thể phóng thích ra ngoài, thế nên tu sĩ Luyện Khí kỳ rất khó phát hiện ra kẻ địch nhỏ bé ở xa.

Hơn nữa, trong nhận thức của tu sĩ, cho có là khôi lỗi nhỏ nhất thì nó cũng phải được điều khiển bằng pháp lực, mang theo dao động pháp lực.

Còn mấy chiếc máy bay mô phỏng của thời đại du hành liên sao thì hiển nhiên là không có dao động pháp lực, đến nỗi không có bất kỳ khí tức nào, rất dễ bị bỏ qua.

“Mục tiêu của bọn họ...”

Phương Tinh ra lệnh cho một chiếc máy bay không người lái hình dạng chim ưng bay lên cao, liền nhìn thấy có một thung lũng cách đó mười mấy dặm.

Khu vực xung quanh thung lũng này vô cùng hiểm trở, vách đá dựng đứng, đá đen trên vách núi tỏa ra ánh sáng kim loại, giống như được đẽo gọt tỉ mỉ, chỉ có một con đường nhỏ gập ghềnh dẫn vào.

Tuy nói là “con đường nhỏ” nhưng thực ra, đó chỉ là một khe núi bị nứt ra, hơn nữa còn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.

“Chắc là chỗ này rồi...”

Một con chim ưng đáp xuống, lập tức nhìn thấy trong thung lũng có sương mù bao phủ.

Nó vừa định đến gần, đột nhiên nghe thấy một tiếng xào xạc.

Ngay sau đó...

Bóng tím lóe lên, chiếc máy bay không người lái hình dạng chim ưng liền rơi từ trên không trung xuống.

Xèo xèo!

Xác máy bay không người lái rơi xuống đất, lập tức phát ra tiếng bị ăn mòn xèo xèo.

Lông vũ giả đều rụng hết, đến cả khung xương máy móc cũng phát ra từng tia lửa điện nhỏ, bắt đầu tan chảy...

Hình ảnh cuối cùng được truyền về, chỉ có một bóng dáng của một con bọ cạp màu tím!

“Tử dực hạt? Độc thật là mạnh!”

Phương Tinh vận dụng năng lực tính toán của máy tính, khôi phục lại hình ảnh mờ ảo, thì nhìn thấy một con bọ cạp màu tím to bằng cái chậu rửa mặt.

Lưng của nó mọc ra hai cái cánh, toàn thân nó như được bao phủ bởi một lớp giáp màu tím, bay lượn thoắt ẩn thoắt hiện.

“Tử dực hạt, yêu thú nhất giai trung phẩm, con trưởng thành có thể sánh ngang với tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, sở hữu kịch độc, thích sống theo bầy đàn, một khi gặp phải, đến cả tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không dám dễ dàng trêu chọc...”

Phương Tinh đọc thầm thông tin cơ bản của Tử Dực Hạt, nét mặt lộ ra vẻ mong đợi: “Vạn đan sư, Thương Sơn ngũ nghĩa... Cố lên.”

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.