Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách giải quyết (1)

Phiên bản Dịch · 1302 chữ

“Haiz...”

Phương Tinh mở cửa, thở dài một tiếng.

“Quỷ Thần Đao” khó nhập môn, có nghĩa là trong thời gian ngắn, thực lực của bản thân không thể tăng vọt, hắn thật sự không có cảm giác an toàn.

Hơn nữa, món nợ trong sổ tay nhỏ vẫn chưa thể báo được!

- Phương huynh đệ...

Lúc này, Mạnh Dịch ở nhà bên cạnh vừa lúc đi ra, liền lên tiếng chào hỏi:

- Đã lâu không gặp...”

- Lần trước thấy con yêu cầm kia lợi hại quá, nên ta chọn cách bế quan tránh nạn, không biết sau đó thế nào rồi?

Phương Tinh không hề ngại ngùng, trực tiếp hỏi.

- Con yêu cầm kia đã bị lão tổ Trịnh gia bắt được rồi... Cao thủ Trúc Cơ ra tay, quả nhiên là bất phàm, đáng tiếc là Phương huynh đệ không được chứng kiến cảnh tượng lúc đó.

Mạnh Dịch đáp với giọng điệu có vẻ tiếc nuối.

“Ta thấy ngươi không phải tiếc nuối vì ta không được chứng kiến cao thủ Trúc Cơ ra tay, mà là tiếc nuối vì không nhặt được chỗ tốt thì có!”

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tinh không khỏi thầm chửi trong bụng.

Ngày hôm đó gặp phải yêu cầm, tên Mạnh Dịch này để vợ con trốn vào phường thị, còn bản thân thì hớn hở chạy ra, chắc chắn không phải là đi hỗ trợ đánh yêu cầm, mà là đi nhặt của hời!

Hắn lại trò chuyện với Mạnh Dịch thêm vài câu, rồi bèn chuyển chủ đề sang vấn đề võ học.

Dù sao thì ở dị giới này cũng có rất nhiều điểm đáng học hỏi, kết hợp ưu điểm của hai thế giới mới là cách sử dụng ngón tay vàng của hắn một cách tốt nhất!

- Ồ? Vậy ra Phương huynh đệ đang tu luyện một môn ma công, nhưng lại bị tạp niệm và ác niệm quấy nhiễu sao?

Mạnh Dịch thản nhiên nói.

Dù sao thì y cũng là một võ giả, hơn nữa còn từng tu luyện một số môn công pháp được thế tục gọi là “ma công”, cho nên cũng không có thành kiến gì.

- Mạnh huynh có cách nào không?

Phương Tinh nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Dịch, hai mắt sáng lên, thành khẩn nói:

- Mong huynh hãy chỉ giáo cho...

- Ha ha, phải biết rằng võ công của chúng ta, trong mắt tu sĩ, đều rất thô thiển... Cho dù là ma công xưng bá võ lâm cũng vậy.

Mạnh Dịch cười nói:

- Tâm ma của tu sĩ còn đáng sợ hơn nhiều so với tạp niệm mà chúng ta gặp phải khi tu luyện ma công, hơn nữa còn có lời đồn, khi tu sĩ cao giai đột phá cảnh giới lớn, sẽ có thiên ma ngoại vực hóa thành thực thể, giáng lâm cản đường... Vì vậy, kinh nghiệm của tu sĩ trong việc đối phó với loại tình huống này cũng phong phú hơn chúng ta rất nhiều, cho dù là tu luyện công pháp bí thuật đặc thù, hay là tìm kiếm đan dược, pháp khí liên quan... tất cả đều có tác dụng nhất định, Phương huynh đệ có thể đi tìm hiểu một chút, hẳn là sẽ có thu hoạch. Dù gì chúng ta chỉ là võ giả, thế nên, đan dược hoặc pháp khí có tác dụng với tu sĩ Luyện Khí kỳ, hay ngay cả chỉ có tác dụng không rõ ràng với tu sĩ Luyện Khí kỳ, thì cũng đã đủ cho chúng ta dùng…

- Vậy ra, tu sĩ là người am hiểu việc đối phó với loại tình huống này nhất sao? Đa tạ!

Phương Tinh chắp tay, lập tức đi về phía phường thị.

Đương nhiên, hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Mạnh Dịch, cho nên còn định đi hỏi thăm thêm người khác.

Lão già họ Đinh kia, chính là một đối tượng không tồi.

...

Vài tiếng sau.

Thanh Đan phường.

Phương Tinh ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu và dấu ấn lá xanh, sải bước đi vào trong.

Hắn vừa mới đi tìm Đinh lão, lấy cớ mua linh mễ, dò hỏi một số chuyện.

Theo lời của vị tu sĩ Luyện Khí trung kỳ này, tu sĩ quả thật có rất nhiều cách để đối phó với tâm ma.

Nhưng mà, phần lớn đều không phải là thứ mà tu sĩ tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường có thể với tới.

Còn về phần võ giả?

Vậy thì càng không cần phải nói.

Tuy vậy, Phương Tinh vẫn định thử một lần.

“Bí thuật của tu sĩ, pháp khí bảo vệ tâm linh... mấy thứ đó có đưa cho mình thì mình cũng không dùng được, rõ ràng là đang bắt nạt mình không có linh căn... Hơn nữa, mấy loại này cũng không dễ tìm, giá cả lại cực kỳ đắt đỏ...”

“Còn về phần phù triện, có một loại ‘tĩnh tâm phù’ rất thích hợp cho loại tình huống này, nhưng mà xui xẻo là ít nhất phải có chân khí Tiên Thiên mới có thể thi triển...”

“Thứ duy nhất mà mình có thể thử, chính là đan dược...”

Vừa suy nghĩ, Phương Tinh vừa nhìn về phía thiếu nữ đang đi tới.

Rất may là lần này, người hắn gặp được chính là thiếu nữ đã tiếp đãi mình vào lần đầu tiên khi đến phường thị Thanh Lâm, tính cách của nàng rất tốt.

- Quý khách, không biết ngài cần loại đan dược nào ạ?

Cô gái mỉm cười hỏi.

- Thích hợp cho võ giả, dùng để đối phó với tạp niệm khi tu luyện võ công...

Phương Tinh nói ra yêu cầu của mình.

Cô gái nghe vậy, lập tức trầm ngâm một lúc:

- Với tình huống của quý khách, trong tiệm chúng tôi chỉ có “ninh thần đan” là tương đối thích hợp, loại đan dược này có thể gia tăng chút ít linh thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ, có công hiệu thanh lọc tâm linh... nhưng mà...

- Nếu là về giá cả thì không thành vấn đề, cần bao nhiêu linh thạch?

Phương Tinh ra vẻ như không thiếu linh thạch.

Kỳ thực cũng đúng là như vậy, dù sao thì hắn có máy bay không người lái đi hái thuốc, cho dù thiếu linh thạch, hắn cứ việc lấy thêm một ít thảo dược ra bán là được.

Hơn nữa, do ảnh hưởng của thú triều gần đây, tính nguy hiểm khi ra ngoài hái thuốc tăng lên rất nhiều, giá cả linh dược cũng tăng lên không ít.

Hiện giờ, Phương Tinh bỏ ra mấy chục viên linh thạch cũng không thành vấn đề.

Nếu không phải do cần gấp “ninh thần đan” thì hắn đã mua trước một viên “tiên thiên đan” để dành rồi.

Chỉ là không biết đan dược của tu tiên giới có hạn sử dụng hay không?

- Ninh thần đan trước kia được bán với giá ba mươi viên linh thạch một lọ... Nhưng mà lúc này, ninh thần đan trong tiệm chúng tôi đã hết hàng rồi...

Thiếu nữ cười áy náy, giải thích.

- Cái gì? Hết hàng?

Phương Tinh hơi kinh ngạc:

- Tại sao lại vậy?

- Để luyện chế “ninh thần đan”, cần phải có một loại linh dược tên là “huyễn tâm lan”, trước kia, tiệm của chúng tôi thỉnh thoảng vẫn còn thu mua được vài cây, nhưng mà hiện tại, thú triều hoành hành, “huyễn tâm lan” lại có yêu cầu rất cao đối với nơi sinh trưởng, phần lớn đều mọc ở sâu trong hoang dã, bởi vậy đã không còn ai dám đi hái nữa, cho nên đương nhiên là dần dần hết hàng...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.