Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận đấu (1)

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

“Hửm? Không ổn...”

Khi đang đi trong đống đổ nát của thành phố cổ, Phương Tinh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh.

Hắn ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy ở cuối tầm mắt, có một bóng đen đang đuổi theo!

Đối phương di chuyển cực nhanh, thân pháp phi phàm.

“Là võ giả Phác Ngọc cảnh, võ giả Phác Ngọc cảnh của Liên bang chắc chắn có sức chiến đấu vượt xa võ giả Tiên Thiên!”

“Không những vậy, gã ta còn mặc một bộ giáp nano!”

Ánh mắt của Phương Tinh rơi vào bộ giáp nano của đối phương, sau đó di chuyển lên trên, nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò với đôi mắt tam giác.

“Mình không đánh lại... Hơn nữa, gã ta đuổi theo, nhất định là không có ý tốt!”

Nghĩ đến đây, hắn thò tay vào túi, lén xé một lá “ngự phong phù”!

Ngay sau đó!

Vù vù!

Một cơn gió nhẹ nổi lên, bao quanh người hắn, khiến hắn cảm thấy lực cản của không khí giảm đi hơn phân nửa!

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, cả người như bay lên không trung, một cú nhảy đã vọt ra hơn hai mươi mét!

“Chết tiệt...”

“Kẻ ăn xác thối” Lance nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng: “Không ngờ lại là một người dị năng hệ phong... Cũng đúng, nếu không có chút bản lĩnh, sao dám đến chợ đen?”

Phương Tinh lén xé phù triện trong túi, trong mắt người ngoài thì hắn lại giống như một người dị năng hệ phong!

Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng tăng tốc.

Chạy trốn một quãng xa, hắn chui vào một tòa nhà, dán thêm hai lá bùa lên người.

“Nặc Tức Phù”!

“Ẩn Thân Phù”!

Không lâu sau, hắn nhìn thấy Lance đuổi theo, ghi nhớ kỹ khuôn mặt của kẻ truy sát này.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy Lance gọi một đám chuột đến, hình như đang lệnh cho chúng tìm kiếm thứ gì đó.

Đáng tiếc, lũ chuột này căn bản không thể phát hiện ra tung tích của Phương Tinh.

“Đàn ông da trắng, mắt tam giác, có thể điều khiển động vật nhỏ... Tao nhớ kỹ mày rồi.”

Phương Tinh nghiến răng.

Hiện tại, hắn có thể chưa phải là đối thủ của gã, nhưng ba ngày không gặp đã khác xưa rồi.

Đối với hắn mà nói, muốn trở nên mạnh mẽ hơn cũng không cần bao lâu.

Đến lúc đó, mối thù hôm nay, nhất định phải báo!

...

Hai ngày sau.

Ban đêm.

Phương Tinh lại đến thành phố cổ.

Không còn cách nào khác... Dù sao cũng đã bỏ tiền ra rồi, hắn không thể không đến.

Hơn nữa, lần này hắn là khách, đấu trường Huyết Lung hẳn là đã có sắp xếp.

Ở ranh giới giữa thành phố cổ và thành phố mới, có một trạm xe buýt đã bị bỏ hoang.

Khi Phương Tinh đến đây, phát hiện đã có không ít người đứng chờ, trong đó, phần lớn đều là những nhân viên văn phòng, tiểu thương có vẻ mặt phấn khích...

Bíp bíp!

Đột nhiên, kèm theo tiếng còi xe cổ lỗ sĩ, một chiếc xe buýt màu vàng chạy đến.

Chiếc xe cổ này rõ ràng đã được cải tạo, cửa sổ được hàn thêm song sắt, mép cửa còn có cả lưới thép gai.

Trông có vẻ hơi giống xe chở phạm nhân nguy hiểm.

Rầm...

Xe buýt dừng lại ở trạm, cửa xe mở tung ra, một người đàn ông trung niên mặc vest đen bước xuống.

Ông ta đeo kính râm, khuôn mặt bày ra một nụ cười cứng nhắc:

- Chào mừng quý khách, tôi là quản lý khách hàng của đấu trường Huyết Lung, bây giờ, xin mời mọi người lên xe, cùng đến đấu trường tận hưởng một đêm sôi động nào... Chuyến xe này chỉ cho phép người có vé lên xe, sau khi trận đấu kết thúc, cũng sẽ đưa mọi người trở về đây an toàn... Đương nhiên, nếu quý khách tự ý rời khỏi đấu trường trước thì chúng tôi không có trách nhiệm bảo vệ…”

Sau khi nói rõ quy tắc, ông ta phẩy tay:

- Lên xe!

Một thanh niên lêu lổng nhuộm tóc vàng hoe lập tức bước lên, xuất trình vé vào cửa đã mua, sau đó lên xe.

Nhìn thấy vậy, những hành khách khác cũng lần lượt bước lên.

Phương Tinh im lặng quan sát, đứng giữa hàng ngũ.

Sau khi lên xe, hắn tùy ý chọn một chỗ ngồi, phát hiện người ngồi bên cạnh chính là tên tóc vàng kia.

- Đây chính là khu chợ đen sao?

Sau khi xe khởi động, tên tóc vàng nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt phấn khích:

- Tôi đã muốn đến đây từ lâu rồi... Nghe nói quán bar ở đây rất sôi động!

- Ừ, kích thích đến mức suýt mất mạng...

Nghĩ đến việc bị truy sát hai ngày trước, với nét mặt hơi khó coi, Phương Tinh chen miệng nói.

Đương nhiên, bây giờ hắn là khách của đấu trường, được đấu trường bảo vệ, dù tên kia có mười lá gan thì cũng không dám đến đây cướp bóc.

Đấu trường Huyết Lung có thể nổi tiếng như vậy, hơn nữa còn độc chiếm thị trường đấu võ ngầm ở khu vực lân cận, chắc chắn là có hậu thuẫn lớn, không phải là hạng vừa.

- Vậy sao?

Nghe Phương Tinh nói vậy, tên tóc vàng hình như càng hưng phấn hơn:

- Tôi tên là Hác Xích, còn cậu?

- Khi ra ngoài, tôi chưa bao giờ nói tên thật.

Phương Tinh nhắm mắt lại, im lặng chờ đợi.

...

Đấu trường Huyết Lung.

Khác với ban ngày, lúc này, đấu trường Huyết Lung giống như sống dậy, khắp nơi đều là ánh đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy, vô số bóng người tụ tập.

Từng cô nàng mặc đồ thỏ ngọc, Miêu Nữ bưng khay đi qua đi lại, trên khay là đủ loại chip cá cược và đồ uống có cồn.

Trong khi đó, sân vận động ở chính giữa đã được cải tạo thành một võ đài khổng lồ.

Xung quanh võ đài là một chiếc lồng sắt có hình dáng dữ tợn với từng lớp gỉ sét loang lổ, có chỗ còn dính cả thịt vụn và vết máu.

Một luồng khí tức nguyên thủy, hoang dã, tàn bạo phả thẳng vào mặt.

Nhìn thấy cảnh này, những khán giả ngồi xung quanh chiếc lồng như bị khơi dậy bản năng hoang dã nào đó từ thời cổ đại, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn ba phần.

“Trận đấu của Thiết Thủ bắt đầu vào lúc chín giờ...”

Phương Tinh bưng một ly nước trái cây, từ chối lời mời cá cược của cô nàng Miêu Nữ, đứng bên ngoài lồng sắt im lặng quan sát.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.