Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy hiểm cận kề (2)

Phiên bản Dịch · 1179 chữ

“Bước đầu tiên của Minh Tưởng Pháp là minh tưởng ý cảnh của ‘Quỷ Thần Đao’, ý cảnh của nó chính là ‘một đao trong tay, quỷ thần không còn’! Có một số võ giả không thể nào lý giải nổi, bèn thay thế bằng ‘ý cảnh giết chóc’, cuối cùng, họ đã bị chứng minh là đi nhầm đường… Lúc minh tưởng, tạp niệm sẽ sinh sôi nảy nở, sát ý kinh người, lúc này, cần phải dùng ma tính của Ma Đao để hàng phục…”

Người phụ nữ áo đen nói một cách chậm rãi, khiến cho Phương Tinh cảm thấy như được khai sáng.

“Quả nhiên, học Quỷ Thần Đao cũng không nhất thiết phải có Ma Đao làm tiền đề, kỳ thực, mình cũng có thể trực tiếp nhập môn, chỉ là độ khó rất cao, cần phải có tu vi minh tưởng cực cao, hơn nữa, tinh thần phải đạt đến cảnh giới ‘vô niệm vô thức’, dùng để thay thế cho ma tính của Ma Đao…”

“Mấu chốt là… ‘một đao trong tay, quỷ thần không còn’ rốt cuộc là ý cảnh gì?”

Phương Tinh rất muốn chửi má nó.

Mà trong video, nữ đao khách áo đen kia chỉ rút đao của mình ra để Cố Vân cảm nhận.

Còn hắn, cách một cái màn hình, hắn căn bản là không cảm nhận được gì cả!

“Quả nhiên, ngôn truyền thân giáo, ngôn truyền thân giáo… Đây chính là tác dụng của một người thầy giỏi. Nếu là Hạ Long thì thầy ấy hẳn là cũng có thể thi triển ra chút ít ý cảnh để mình có thể cảm thụ thật kỹ, nhưng mà hiện giờ…”

Phương Tinh lắc đầu: “Cho dù Liên bang cho phép sử dụng ‘thiết bị học tập’, thì mình cũng chưa chắc đã học được loại ý cảnh huyền ảo khó giải thích này thông qua việc truyền thụ ý thức…”

“Quỷ Thần Đao, Quỷ Thần Đao… Muốn nhập môn, e rằng mình phải thuê một võ giả tinh thông Quỷ Thần Đao biểu diễn ý cảnh một lần. Những võ học cấp A khác tám chín phần mười cũng là như vậy… Được biểu diễn ý cảnh cũng chỉ là có được tư cách tu luyện, còn cách nhập môn xa lắm…”

Độ khó khi bắt đầu luyện tập võ học cấp A khiến cho Phương Tinh cũng phải cảm thán.

Ngày hôm sau.

Thành phố cũ, chợ đen.

Sau khi cải trang một phen, Phương Tinh lại đến đây.

Không còn cách nào khác, vẫn là do hắn thiếu tiền!

Vì vậy, hắn lại dùng linh sa mua một lượng lớn vàng ngang với giá rác ở phường thị, chuẩn bị đến đây bán.

Việc bán vàng và rửa tiền diễn ra rất suôn sẻ.

Lúc đi ngang qua đấu trường Huyết Lung, Phương Tinh chợt nảy ra một ý, liền bước vào.

Hôm nay, người tiếp tân ở đấu trường, vẫn là cô nàng thỏ ngọc kia.

- Xin chào, Bánh Bao… Ặc, cái biệt danh này hơi buồn cười, có thể đổi cái khác được không?

Ánh mắt Phương Tinh từ đôi môi đỏ mọng của cô nàng thỏ ngọc di chuyển xuống, nhìn thấy hai cặp bánh bao trắng nõn nà, lập tức lên tiếng.

- Anh có thể gọi tên tôi - Trương Giai Nhị!

Trương Giai Duệ cười đáp:

- Hôm nay quý khách lại đến sớm rồi, đấu trường Huyết Lung vẫn chưa mở cửa…

- Khụ khụ… Nếu tôi muốn được chiêm ngưỡng ý cảnh của ‘Quỷ Thần Đao’ thì không biết có cách nào không?

Phương Tinh ho khan hai tiếng, nói ra yêu cầu của mình.

- Quỷ Thần Đao sao? Đây là một trong ba môn võ học cấp A phổ biến nhất, rất nhiều cao thủ ở đấu trường Huyết Lung đều tinh thông, trong đó nổi tiếng nhất là “Hắc Tước”, “Thiết Thủ”, và còn có “Đa Tí Đao”…

Trương Giai Duệ suy nghĩ một lúc, đáp:

- Quý khách có thể đặt trước một trận đấu có vũ khí có sự tham gia của ba người này, khả năng rất cao là anh có thể được chiêm ngưỡng ý cảnh của Quỷ Thần Đao… Tuy nhiên, ý cảnh được thi triển lúc chiến đấu, và ý cảnh khi dạy học hoàn toàn là hai thứ khác nhau…

Muốn thông qua một trận chiến mà lĩnh ngộ được ý cảnh, cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

- Vậy sao? Tốt lắm, vậy đặt trước cho tôi một trận đấu gần nhất có sự tham gia của ba người bọn họ đi.

Phương Tinh lấy thiết bị liên lạc của chợ đen ra.

- Được, trận đấu gần nhất là vào hai ngày nữa, lúc chín giờ tối, “Thiết Thủ” sẽ ra sân!

Trương Giai Duệ kiểm tra tư liệu một hồi, lập tức báo giá, thời gian và địa điểm:

- Ghế thường 5000 tinh tệ một người, ghế VIP…

- Lấy ghế thường đi.

Phương Tinh xua tay, giá cả ở chợ đen này, cho dù xem qua bao nhiêu lần, cũng đều khiến cho người ta tim đập chân run.

Hắn nhận lấy một vé vào cổng của đấu trường Huyết Lung rồi lại đi dạo trong chợ đen một vòng, sau đó đi về phía thành phố mới.

Trong bóng tối, một con thằn lằn dường như liếc nhìn hắn một cái, sau đó quẫy đuôi, chui vào cống thoát nước, nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa…

Trong cống thoát nước, đủ loại đường ống chằng chịt, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Bản thiết kế hệ thống thoát nước ngầm của thành phố cổ đã sớm bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, lúc này, nơi đây đã biến thành một mớ hỗn độn mà không ai có thể thăm dò hết được.

Mà trong một căn phòng bí mật nào đó, một bàn tay to lớn thô ráp tóm lấy con thằn lằn, một đôi mắt tam giác lóe lên tia cười khát máu:

- Cuối cùng cũng có mục tiêu thích hợp rồi sao? Sau mấy lần làm ăn, trên người mày hẳn là có ít nhất năm mươi vạn tinh tệ rồi nhỉ?

Nói thật, số tiền ở mức độ này căn bản là không thể lọt vào mắt xanh của những kẻ sừng sỏ, cũng không có khả năng khiến kẻ khác phải sử dụng súng ống gì đó ở chợ đen, bằng không thì ngay cả vốn liếng cũng không bù nổi.

Thế nhưng, gã lại không ngại ra tay một lần.

Dù sao thì đối tượng trông có vẻ rất yếu.

“Kẻ ăn xác thối” Lance, chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể trong chợ đen, cho dù là vậy, gã ta cũng là một võ giả Phác Ngọc cảnh, hơn nữa còn thức tỉnh được một loại dị năng, có được năng lực giao tiếp với một số động vật nhỏ!

Lần này, gã ta đã nhắm vào Phương Tinh!

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.