Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố (2)

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

...

Nhìn chiếc vòng tay màu bạc, Phương Tinh lắc đầu:

“Tìm từng người một quá phiền phức... Mấu chốt là điểm còn thấp nữa.”

Hắn muốn đi tìm những nô bộc tà thần để thử sức.

Không biết những nô bộc cấp thấp này so với yêu thú nhị giai thì thứ nào lợi hại hơn?

“Đáng tiếc... không tìm thấy bọn chúng.”

Phương Tinh thở dài, tiếp tục lang lang không mục đích.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một chấm sáng màu vàng lóe lên ở đường chân trời.

Nhìn kỹ, sẽ thấy đó là một người tí hon màu vàng... không phải, là Tống Kim Cương!

Người đứng thứ hai của tinh cầu Ưng Non này hình như đang bị chó đuổi, chạy nhanh quá!

Khi nhìn thấy Phương Tinh, y lập tức sáng mắt lên, chạy về phía hắn:

- Phương Tinh... Đằng sau tôi có một con thiên mục yêu đang đuổi theo, chúng ta hợp sức, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình, nếu tìm thêm vài người nữa, chúng ta có thể giết nó... Chia đều điểm!

Tống Kim Cương tự nhận, tuy rằng chỉ mới đạt đến Phác Ngọc viên mãn, nhưng y đã tu luyện vài môn võ học cấp A, cộng thêm dị năng cơ thể kim cương, y có thể sánh ngang với một võ giả đệ tứ cảnh hơi yếu.

Phương Tinh cũng là võ giả đệ tứ cảnh!

Nếu tìm thêm vài học sinh nữa, kết hợp với lợi thế về số lượng, bọn họ có thể thử săn tộc hệ nô bộc cấp thấp đó!

- Thiên mục yêu sao?

Phương Tinh nhìn thấy màn sương đen phía sau Tống Kim Cương lẫn hàng nghìn con ngươi màu đỏ trong màn sương.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, hắn đã cảm thấy như bị vô số ánh sáng đỏ bao vây, cả người sắp rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Những con mắt kia dường như có ma lực kỳ lạ, rất hấp dẫn.

“Gầm gừ!”

Nhưng ngay sau đó, trong Nê Hoàn cung của hắn, dị lực tinh thần tỏa ra, có rồng hổ gầm thét, hắn lập tức tỉnh táo lại.

Tống Kim Cương còn chưa kịp nói gì đã thấy Phương Tinh lướt qua người mình.

Cơn gió mang theo lời nói bình thản của đối phương:

- Chỉ một con thiên mục yêu mà đã khiến cậu thành ra thế này... Còn dám nói đến chuyện hợp sức với tôi sao?

Phương Tinh sải bước, mỗi bước đều vượt qua khoảng cách hơn mười mét, trong nháy mắt, hắn đã đối mặt với thiên mục yêu.

Vô số ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng không thể lay chuyển ý chí võ đạo của hắn dù chỉ một chút.

- Tao của ngày hôm nay đã không còn là tao của ngày xưa, người đã run rẩy trước mặt nguyệt trùng thú nữa!

Phương Tinh giải trừ trạng thái ẩn giấu, khí huyết toàn thân bốc lên.

“Ào ào!”

Trong cơ thể hắn, máu chảy như sông Trường Giang, gân cốt đồng loạt gầm rú, vậy mà lại phát ra âm thanh giống như rồng gầm hổ thét.

Trên da Phương Tinh, từng đường vân màu vàng hiện lên, hóa thành vảy rồng, giáp voi, mang theo tiếng gầm trầm thấp của long tượng!

- Ý cảnh rồng!

- Ý cảnh phục hổ!

Ý chí võ đạo của hắn giống như cuồng phong, gào thét, va chạm với màn sương đen kia trước!

“Xèo xèo!”

Trong âm thanh chói tai, màn sương đen kia vậy mà lại tản ra, để lộ hình dáng thật sự của thiên mục yêu!

Đó là một sinh vật giống như một cục bùn nhão di động, từng con ngươi màu đỏ được đính trên đó, rất dễ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, trên cơ thể giống như bùn nhão của nó, thỉnh thoảng còn có một số đường vân màu tím đặc biệt nổi lên.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hơn nữa, còn có cảm giác điên cuồng dâng lên trong lòng!

“Quả nhiên, những tộc hệ tà thần này đều có đặc điểm của sinh vật duy tâm!”

Khi nhìn thấy cảnh này, Tống Kim Cương thậm chí còn cảm thấy ý cảnh mô phỏng của mình khó có thể áp chế nổi, đành phải quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào thiên mục yêu nữa.

Trong đầu y, rất nhiều suy nghĩ để chuyển hướng sự chú ý nảy sinh.

“Phải có ý chí võ đạo mạnh mẽ đến mức nào mới có thể trực tiếp phá hủy lớp phòng ngự sương mù của thiên mục yêu được chứ?”

“Mình và thủ khoa, chênh lệch lớn đến vậy sao?”

Tống Kim Cương nhìn bóng lưng của Phương Tinh với ánh mắt đầy kính sợ.

Phương Tinh không quan tâm đến suy nghĩ của người phía sau.

Hắn chỉ biết một điều - đây là cơ hội tốt nhất để hắn trả thù cho việc bị nguyệt trùng thú tấn công trước đây, vì vậy, hắn gần như đã dốc hết sức lực.

Năm ngón tay của hắn chụm lại, hóa thành một nắm đấm!

“Ầm!”

Giống như tiếng đại bác gầm rú, mặt đất rung chuyển, nội tức và kình lực đáng kinh ngạc quấn quanh nắm đấm của hắn từng lớp từng lớp, để lại một dấu ấn khổng lồ trên người thiên mục yêu.

“Phụt!”

Hàng trăm con ngươi màu đỏ của thiên mục yêu nổ tung, những tia máu màu đỏ bắn tung toé.

“Xèo xèo!”

Vô số lỗ nhỏ lập tức xuất hiện trên mặt đất, đó là dấu vết bị máu của thiên mục yêu ăn mòn.

Nhưng khi những giọt máu này rơi vào người Phương Tinh, chúng lập tức bị từng lớp kình lực bắn ra, không thể xuyên qua lớp phòng ngự của vảy rồng, giáp voi!

Khi nhìn thấy cảnh này, mắt của Tống Kim Cương gần như muốn lồi ra ngoài:

- Đây là... Long Tượng Công ư? Nhưng Long Tượng Công đạt đến mức độ này... thật là... thật là...

Y cũng đã từng học Long Tượng Công, nhưng tiếc là chưa nhập môn, muốn có thể phớt lờ sự ăn mòn của thiên mục yêu thì ít nhất cũng phải đạt đến giai đoạn ba rồi chứ?

Chẳng lẽ, cho dù y có thăng cấp đến đệ tứ cảnh, khả năng phòng ngự của y cũng chưa chắc đã hơn được Phương Tinh sao?

“Ục ục...”

Thiên mục yêu bị trọng thương, phát ra một chuỗi âm thanh kỳ lạ.

Nó giống như tiếng gầm rú, cũng giống như tiếng tru lên, lại giống như một câu thần chú nào đó...

Phương Tinh lựa chọn bịt tai lại.

Khi học ngôn ngữ ngoài hành tinh, cô Lan Phi đã đặc biệt dặn dò, đừng tìm hiểu sâu về ngôn ngữ và chữ viết của tộc hệ tà thần.

Bằng không, càng tìm hiểu, người ta sẽ càng bị mê hoặc, càng bị mê hoặc, người ta sẽ càng trở nên điên cuồng... Vì đó là sự ô uế được chủ động tiếp nhận, sự điên cuồng xuất phát từ tận đáy lòng, ngay cả ý chí võ đạo của Đảm Phách cảnh cũng không có tác dụng!

- Chết đi!

Hắn dùng tay làm đao, chém xuống!

“Phụt!”

Một ánh đao rực rỡ xuất hiện, gần như xuyên qua trời đất, chém mạnh vào thiên mục yêu.

“Xoẹt!”

Thiên mục yêu bị chém làm đôi, hai nửa thi thể đổ xuống đất.

- Vậy... vậy là chết rồi sao?

Tống Kim Cương nhìn thi thể của thiên mục yêu, rồi lại nhìn Phương Tinh đang đứng trên thi thể, nhất thời không nói nên lời.

Cho dù thiên mục yêu không phải là nô bộc cấp thấp mạnh nhất, nhưng thường thì cũng cần có một tiểu đội gồm toàn võ đạo gia đệ tứ cảnh mới có thể vây giết nó, nếu không cẩn thận, còn có thể có thương vong xảy ra, vậy mà giờ nó lại chết dễ dàng như vậy?

Thủ khoa của tinh cầu Ưng Non này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.