Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Cơ (1)

Phiên bản Dịch · 1325 chữ

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Phường thị Thanh Lâm, động phủ.

“Vẫn không được!”

Phương Tinh mở mắt, mặt lộ vẻ buồn rầu:

“Sắp nghỉ hè rồi, không đúng, sắp đến kỳ thi liên thông trăm hành tinh rồi, mà mình vẫn không thể nào nhập môn Đại Kim Cương Bát Nhã Thần Lực được...”

Độ khó của môn võ học cấp S này vượt quá sức tưởng tượng của hắn, thảo nào năm đó Hạ Long phải mất đến ba năm!

“Tuy vậy, lục phủ đã được tôi luyện gần hết rồi... Trước kỳ thi liên thông trăm hành tinh, việc thăng cấp đến võ đạo đệ tứ cảnh gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.”

Hắn đứng dậy, nấu một nồi cháo thịt bò cho mình, bưng bát lên từ từ ăn, vừa ăn vừa xem nhật ký giám sát gần đây.

Trên màn hình giám sát là một động phủ đổ nát.

Đương nhiên, Phương Tinh biết động phủ này không hề đổ nát, hơn nữa, nó còn được bao phủ bởi một trận pháp huyền diệu, có thể đánh lừa yêu thú nhị giai, đã tránh được vài lần bị tấn công.

Bề ngoài, nó bị một tán tu độc hành chiếm giữ.

Nhưng trên thực tế, nó thuộc về Thanh Đan phường, là nơi trúc cơ của nữ luyện đan sư Tô Diệp!

“Nghe nói... khi tu sĩ trúc cơ, nếu ở trên linh mạch nhị giai thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút... Nếu không có linh mạch nhị giai thì linh mạch nhất giai thượng phẩm cũng miễn cưỡng dùng được, chỉ là cần phải hấp thụ thêm linh lực trong linh thạch hoặc dùng trận pháp tụ linh để hỗ trợ...”

Còn lý do tại sao Phương Tinh lại phát hiện ra nơi trúc cơ của Tô Diệp?

Đó là nhờ công lao của những thiết bị giám sát này.

“Hửm? Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?”

Tô Diệp đã bế quan được vài tháng, đến hôm qua, động phủ này mới có vài điểm khác thường.

Đến bây giờ, nó càng có linh khí hội tụ, hình thành một vòng xoáy.

Tuy phạm vi không lớn, nhưng các tu sĩ gần đó vẫn có thể cảm nhận được.

“Đến rồi!”

Phương Tinh lẩm bẩm, hắn nhìn thấy Tiểu Nhị, nàng ta và mấy tu sĩ của Thanh Đan phường đang canh gác xung quanh động phủ với vẻ mặt đầy cảnh giác.

Trong số những tu sĩ này, hắn thậm chí còn nhìn thấy Hoa Phi Nguyệt và Hàn Thanh Vân.

Đáng tiếc, Phương Tinh không hề có ý định chào hỏi bọn họ.

Ân huệ mà hắn dành cho Hoa Phi Nguyệt chỉ khoảng mười linh thạch mỗi tháng, Tô Diệp rõ ràng có thể cho nàng ta nhiều hơn và tốt hơn.

Bây giờ, hai người này rõ ràng đã đầu quân cho Thanh Đan phương rồi, hắn không cần phải dây dưa thêm nữa.

Còn ở gần đó, lại có một số tán tu bị thu hút đến, có người trực tiếp cúi đầu hành lễ với động phủ, quỳ trên mặt đất khẩn cầu, có người thì tỏ vẻ nóng lòng muốn thử sức…

- Gia gia, chúng ta đến đây làm gì?

Đinh Hồng Tụ nắm chặt một pháp khí không hoàn chỉnh trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nàng cảm thấy các tu sĩ xung quanh đều giống như sói đói!

- Đến hộ pháp!

Đinh Bất Sơn giơ bầu rượu của mình lên, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc:

- Trong khoảng thời gian này, cháu cũng đã thấy rõ rồi, chúng ta cứ ở lại trong phường thị là sẽ chết dần chết mòn... Muốn sống sót thì phải đi ra ngoài! Nhưng tu sĩ Luyện Khí kỳ mà đi vào vùng đất hoang vu thì chỉ có con đường chết! Chỉ có đi theo đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có một tia hy vọng sống sót...

- Thực sự không có ai đến cứu chúng ta sao?

Ánh mắt Đinh Hồng Tụ tràn đầy tuyệt vọng.

Gương mặt thì hốc hác, rõ ràng nàng đã phải chịu không ít khổ cực.

- Có lẽ các tông môn Kết Đan ở bên ngoài sẽ đến, nhưng nhất định là vì bí cảnh, chứ không phải vì cứu chúng ta... Đối với tu sĩ Kết Đan kỳ, bế quan vài năm chỉ là chuyện nhỏ... chỉ là quãng thời gian rất ngắn đối với bọn họ, nhưng chúng ta lại không thể chịu đựng nổi.

Đinh Bất Sơn là người từng trải, lúc này, ông ta đã tập hợp được một vài tu sĩ có cùng chí hướng, cùng nhau đến gần Thanh Đan phường:

- Tiểu Nhị cô nương, lão phu đến đây để bảo vệ tiền bối trúc cơ, chúng tôi sẽ không đến gần, chỉ đứng canh gác ở vòng ngoài cùng!

Ông ta hung dữ nhìn những tán tu khác:

- Ta xem bây giờ ai dám cản đường sống của mọi người trong phường thị!

Còn về vấn đề đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ có dẫn bọn họ đi hay không?

Ngay cả có là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, muốn vượt qua vùng đất hoang vu thì người nọ cũng cần có vài người dò đường đi theo!

Nói trắng ra là, bọn họ đang cầu xin được làm pháo hôi!

Là tán tu, bọn họ đã quen với việc liều mạng để đổi lấy một tia hy vọng sống sót.

Vấn đề bây giờ là, vị tiền bối kia có thể thành công hay không?

- Tỷ tỷ...

Trong đội ngũ hộ vệ của Thanh Đan phường, Hàn Thanh Vân lặng lẽ đến gần Hoa Phi Nguyệt:

- Tỷ thấy thế nào?

- Nếu là ngày thường, những tán tu kia đã xông lên rồi... Bây giờ, đại tiểu thư đang trúc cơ, bọn họ lại do dự, rõ ràng cũng là muốn nương tựa vào chúng ta, trốn khỏi nơi này...

Phi Nguyệt nghiêm mặt nói:

- Đây có thể gọi là “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”... Trúc cơ ở nơi có linh mạch, đó là “địa lợi”... Con yêu cầm kền kền lông vàng kia đã đến đây ba ngày trước, dựa theo thói quen của nó, lần sau, phải mười ngày nửa tháng nữa nó mới đến, đây là “thiên thời”... Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ, bây giờ chỉ còn xem đại tiểu thư có thể trúc cơ thành công hay không.

Ầm!

Cuối cùng, vòng xoáy linh lực ùa vào động phủ, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

- Đến muộn một bước!

Trong số các tán tu, một tên cướp tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ thầm hối hận trong lòng, nhưng không hề lộ ra ngoài mặt:

- Chúng tôi chỉ đến để chúc mừng, chúc mừng tiền bối trúc cơ thành công!

Bây giờ, dị tượng đã kết thúc, chỉ có hai kết quả: một là thành công, hai là thất bại.

Gã nói những lời hay trước, nếu đối phương trúc cơ thất bại thì gã vẫn có thể ra tay.

Két!

Cánh cửa động phủ đột nhiên mở ra, một nữ tử áo xanh che mặt thản nhiên bước ra, khí tức trên người nàng ta sâu thẳm, mang theo uy áp của Trúc Cơ kỳ.

Chỉ cần liếc mắt một cái, các tán tu gần đó đã chấn động, đồng loạt cúi người hành lễ:

- Chúc mừng tiền bối trúc cơ thành công, tiên phúc vĩnh hằng, đắc chứng trường sinh!

- Tô mỗ đã trúc cơ thành công, đa tạ chư vị đã đến quan lễ... Hửm?

Đôi mắt dưới lớp mạng che mặt của Tô Diệp khẽ động, một luồng pháp lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện quanh người nàng ta, khiến những người khác giật mình, còn tưởng rằng Tô Diệp định trực tiếp ra tay.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.