Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngư ông đắc lợi (1)

Phiên bản Dịch · 1384 chữ

- Cái gì?

Mặt của lão già họ Long đỏ bừng, lão dường như không thể tin được.

Lão ta tùy ý ném thi thể trong tay xuống, rồi nhìn xác yêu ngưu, vội vàng lục lọi:

- Không có... sao có thể không có yêu đan?

Lão già họ Long đột nhiên quay đầu lại:

- Tiện nhân, ngươi lừa ta?!

- Hừ hừ... Long lão quỷ, ta chỉ lừa Tăng Nghĩa thôi.

Tô Diệp cười lạnh đáp trả:

- Còn lão, lão sắp phải xuống dưới làm quỷ rồi...

- Ta... làm quỷ?

Lão già họ Long cười gằn hai tiếng, vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kiếm kiếm ngân vang lên bên tai:

“Canh Kim kiếm khí, không ổn!”

Lão ta vội vàng giơ khiên lên, còn cầm mấy lá bùa trên tay.

Nhưng kim quang đến quá nhanh!

Gần như ngay khi lão ta giơ khiên lên, một luồng kiếm quang đã xuyên thủng chiếc khiên, đâm vào ngực lão già họ Long.

- Ngươi... chưa chết?

Lão ta miệng mũi phun máu, quay người lại một cách khó khăn, trông thấy Mễ Vị Đạo với bộ quần áo cháy đen.

- Họ Long, lão dám thừa dịp ta không đề phòng, dùng lôi phù nhị giai đánh lén sau lưng!

Mễ Vị Đạo cười lạnh:

- Nếu không phải ta mang “độn mệnh phù” do sư phụ ban cho bên người thì đã thực sự bị lão già ngươi hại chết rồi!

Y vận chuyển pháp lực, vô số kiếm khí Canh Kim bộc phát từ trong cơ thể lão già họ Long, chém lão ta thành vô số mảnh nhỏ ngay lập tức.

- Khụ khụ... Đa tạ sư huynh đã ra tay cứu giúp.

Tô Diệp đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, bộ ngực nhuốm đầy máu, giống như cánh bèo trôi nổi trong gió.

- Không có gì... Ta chỉ là không thể nhìn nổi kẻ này ngu xuẩn như vậy, làm ra chuyện mua tráp bỏ ngọc mà thôi.

Mễ Vị Đạo tiện tay búng ra một quả cầu lửa, rơi xuống thi thể vừa bị lão già họ Long ném ra.

Thi thể này lập tức bị thiêu rụi, hóa thành tro bụi.

Nhưng trong tro bụi, một chiếc túi trữ vật màu xám xịt lại lộ ra.

- Đúng là túi trữ vật mà pháp khí hạ phẩm cũng khó làm tổn thương, có thể tồn tại lâu như vậy trong dạ dày của thanh nham ngưu, Hoả Cầu Thuật nhất giai hạ phẩm này đương nhiên không thể làm gì được nó...

Mễ Vị Đạo cầm chiếc túi trữ vật này trong tay, cảm thán:

- Sư muội vất vả rồi, sư muội rõ ràng là quen biết với thi thể này, biết đối phương có túi trữ vật, bên trong còn có bảo vật... Cũng khó trách sư muội lại gấp gáp như vậy, tuy rằng túi trữ vật là pháp khí khó bị tổn thương, nhưng trong dạ dày của yêu thú nhị giai, nó vẫn có khả năng bị ăn mòn...

Ở thế giới này, túi trữ vật rất quý giá, người có thể sở hữu nó không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì cũng là tu sĩ Luyện Khí viên mãn.

Một khi túi trữ vật bị hỏng, đồ vật bên trong sẽ trực tiếp biến mất vào hư không.

Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó là bị bài tiết ra ngoài, nằm lẫn trong đống phân bò.

Nhưng dù thế nào, cũng không thể bỏ qua con thanh nham ngưu này!

Do chủ nhân đã chết, Mễ Vị Đạo dễ dàng luyện hóa túi trữ vật, thần thức dò vào bên trong, trên mặt y lập tức lộ ra vẻ mừng như điên:

- Vậy mà lại là thứ này? Ha ha ha... Đạo của ta đã thành!

Đột nhiên, một chiếc bình ngọc xuất hiện thêm trong tay của y, bên trong bình có một đám nguyên dịch màu đỏ thẫm, ánh sáng thậm chí còn xuyên qua bình ngọc tỏa ra ngoài!

- Càn Nguyên hỏa sát! Thì ra sư muội biết tung tích của Càn Nguyên hỏa sát, khó trách lại liều mạng như vậy... So với tác dụng phụ trợ chưa đến một phần trăm của định chân đan, Càn Nguyên hỏa sát mới là cơ duyên trúc cơ thực sự!

Mễ Vị Đạo nhìn Tô Diệp:

- Ha ha ha... Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ giúp ngươi chỉ vì một viên định chân đan không chắc chắn có thể luyện thành sao? Trên đời này sao lại có kẻ ngu ngốc như ngươi chứ!?

Trong tiếng cười lớn, y đột nhiên hóa thành kiếm quang, nhanh chóng lùi lại một khoảng cách.

Xùy xùy!

Hai thanh phi kiếm màu đen đâm vào vị trí mà Mễ Vị Đạo vừa đứng.

Váy áo của Tô Diệp bay phấp phới, từng thanh phi kiếm sắt mỏng như lông chim màu đen xuất hiện:

- Đại đạo ở ngay trước mắt, không thể không tranh giành, sư huynh, đắc tội rồi... Thiết Vũ kiếm, đi!

Bảy thanh Thiết Vũ kiếm bay tới bay lui, hóa thành một kiếm trận nhỏ, vây Mễ Vị Đạo bên trong.

- Chiêu trò nhỏ nhoi, sư muội không phải là kiếm tu, không biết kiếm tu mạnh đến mức nào đâu!

Mễ Vị Đạo vung phi kiếm trong tay, một đường cầu vồng màu vàng bay thẳng lên trời, một kiếm sáng chói, khí thế như sấm sét!

Giữa không trung, một luồng kim hồng và bảy luồng hắc quang giao tranh ác liệt, kiếm khí tứ tán.

Có thể thấy rõ ràng, tuy luồng sáng kim hồng chỉ có một mình, nhưng nó lại cực kỳ linh hoạt, toả ra kiếm khí lạnh lẽo, chém rơi từng thanh thiết vũ kiếm...

Rõ ràng, dù cũng là tu sĩ Luyện Khí viên mãn, nhưng đệ tử chân truyền của Thanh Huyền Tông tuyệt đối không phải là người mà Tô Diệp có thể so sánh.

- Hôm nay tiễn sư muội lên đường, sư huynh không hổ thẹn với lòng, vì đại đạo trúc cơ, ta có gì phải hổ thẹn chứ?

Mễ Vị Đạo bấm kiếm quyết, một thanh phi kiếm vàng rực bay thẳng lên trời, đánh tan kiếm trận được tạo thành từ Thiết Vũ kiếm.

Y khẽ động ý niệm, định dùng thần thức điều khiển phi kiếm phóng xuyên tim Tô Diệp, giải quyết mọi chuyện.

- Ta liều mạng với ngươi!

Linh quang quanh người Tô Diệp chớp động, huyết khí và sát khí lờ mờ, dường như nàng ta sắp sử dụng một loại tuyệt chiêu liều mạng nào đó.

Thấy cảnh này, Mễ Vị Đạo lập tức không dám lơ là.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có mấy quả cầu lửa nổ tung sau lưng y, bị một lá kim cương phù cản lại.

- Hửm?

Y đột nhiên quay đầu lại, trông hấy Hàn Thanh Vân:

- Ngươi vậy mà chưa chết?

Lúc này, Hàn Thanh Vân đang mặc một lớp vải mỏng có thể che giấu khí tức, y cầm đủ loại phù lục cấp thấp ném về phía Mễ Vị Đạo như không cần tiền.

“Không, dù kẻ này còn sống, y cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, có thể làm gì được mình cơ chứ?”

Mễ Vị Đạo suy nghĩ nhanh chóng, phi kiếm trong tay xoay chuyển, chém về phía Tô Diệp. Lúc này, Tô Diệp cũng đã bấm quyết xong, một lá cờ đỏ tươi xuất hiện trong tay nàng ta, một con quỷ mặt xanh nanh vàng đột nhiên nhảy ra từ luồng linh quang màu máu.

Con quỷ hung dữ vươn bàn tay to lớn đầy vảy đen đỏ ra, vậy mà lại tóm chặt lấy luồng kiếm quang đó!

Đúng lúc này, Hàn Thanh Vân lại ném ra mấy lá phù lục cấp thấp, chúng nổ tung sau lưng Mễ Vị Đạo.

- Phù lục cấp thấp cỏn con... Hửm? Đây là... lôi đan nhị giai?

Mễ Vị Đạo cười gằn một tiếng thì đột nhiên phát hiện trong số rất nhiều phù lục, có một viên lôi hoàn bán trong suốt đang tỏa ra khí tức đáng sợ, nét mặt của y không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.