Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Hồng kiếm (1)

Phiên bản Dịch · 1390 chữ

Qua lời kể của Vạn Phong Lâm, Phương Tinh mới biết được, vùng đất Đại Hoang này cực kỳ rộng lớn!

Nơi đây chỉ là vùng đất hoang vu của Đại Hoang, mà mấy vạn năm trước, có rất nhiều tông môn tu tiên đến đây khai hoang, đặt nền móng cho cơ nghiệp của Thanh Huyền Tông và rất nhiều tông môn tu tiên lớn khác.

Những vùng đất hoang vu ban đầu đó đã biến thành nơi trú ngụ của tu sĩ.

Còn khu vực gần phường thị Thanh Lâm là khu vực chưa được khai phá, vẫn đang được Thanh Huyền Tông tiếp tục khai hoang.

“Vạn Pháp thượng nhân” năm đó là một tu sĩ nổi tiếng gần xa, nổi tiếng với pháp thuật tinh diệu và uyên bác.

Phải biết rằng, một tu sĩ muốn học một môn pháp thì thuật thường phải tốn rất nhiều thời gian.

Nếu là pháp thuật trái với thuộc tính linh căn của bản thân thì càng phiền phức hơn, phải tốn rất nhiều tâm huyết, độ thuần thục và uy lực thường không bằng pháp thuật phù hợp với linh căn.

Nhưng Vạn Pháp thượng nhân kia lại có thiên phú vô cùng kinh người, được mệnh danh là “vạn pháp đều thông”, không chỉ tinh thông các loại pháp thuật ngũ hành, mà ngay cả pháp thuật thuộc tính dị biệt như phong, lôi, băng, ông ta cũng không gì không biết, không gì không tinh.

Nghe nói, ông ta nhìn một cái là có thể học được bất kỳ pháp thuật nào, học một lần là tinh thông, được “Vạn Pháp Tông” năm đó thu nhận làm đệ tử, nhưng do linh căn kém cỏi, nên mãi không được thăng cấp thành đệ tử chân truyền.

Sau đó, không biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta phản bội sư môn, nhưng lại từng bước đạt đến Trúc Cơ, Kết Đan... thậm chí còn ngưng tụ được một viên kim đan bất hủ còn lợi hại hơn cả chân đan thượng phẩm, sau khi quay lại, ông ta đã diệt cả Vạn Pháp Tông!

Thực lực của ông ta, ngay cả trong số các chân nhân Kết Đan kỳ, cũng thuộc hàng đỉnh cao!

Về sau, ông ta càng tiến thêm một bước, đạt đến Kết Đan kỳ viên mãn, rồi mất tích một cách bí ẩn!

- Lúc đó, có người đoán rằng, Vạn Pháp thượng nhân hẳn là đi tìm kiếm cơ duyên kết anh cho bản thân... Tu sĩ Kết Đan kỳ viên mãn nào mà không muốn đạt đến Nguyên Anh đại thành, sống thọ ngàn năm chứ?

Vạn Phong Lâm thở dài:

- Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, Vạn Pháp thượng nhân lại tọa hóa trong bí cảnh này... Thanh Huyền Tông hùng hổ kéo đến, rõ ràng cũng là đang thèm muốn di sản, tích lũy của Vạn Pháp tông... thậm chí là bí mật giúp Vạn Pháp thượng nhân có thể tu luyện đến Kết Đan kỳ viên mãn với linh căn ngũ hành kém cỏi!

- Quả thực rất hấp dẫn... Chẳng trách Thanh Huyền Tông lại phái cả chân nhân Kết Đan kỳ đến.

Phương Tinh sờ cằm, chợt hiểu ra:

- Nhiều tu sĩ không chịu rời đi như vậy... có lẽ là vì cho rằng, tông môn Kết Đan kỳ ở vùng Đại Hoang đã được khai phá nhất định sẽ quay lại? Thậm chí là sẽ quay lại rất nhanh?

Tu sĩ đã phân chia vùng đất Đại Hoang, những nơi được khai phá được nhiên là có người ở, còn những nơi chưa được khai phá thì chính là phần còn lại của Đại Hoang như nơi này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sơn môn của Thanh Huyền Tông nằm ở vùng đất hoang đã được khai phá, ít nguy hiểm hơn rất nhiều.

Còn phường thị Thanh Lâm nằm ở vùng đất hoang chưa được khai phá, xung quanh đều là rừng rậm nguyên sinh, yêu thú hoành hành... nhưng các loại tài nguyên cũng phong phú nhất.

- Chính là như vậy, nhưng cho dù những tông môn đó có đến muộn hơn, thì chúng ta cũng không nỡ bỏ phường thị và linh địa này...

Vạn Phong Lâm phụ họa một câu, rồi nhìn Phương Tinh với vẻ lấy lòng.

Phương Tinh mỉm cười, tiện tay ném ra một nắm linh thạch hạ phẩm, rồi bỏ đi.

- Cung tiễn đạo hữu!

Phía sau, Vạn Phong Lâm cúi đầu thật sâu, rồi tham lam lao xuống đất, nhặt những viên linh thạch hạ phẩm lên.

Đột nhiên, lão ta nhìn xung quanh như kẻ trộm, vội vàng cuộn quầy hàng lại, rồi chuồn mất.

Vừa mới đi ra khỏi chợ ma không xa, thì đột nhiên có hai người đi tới.

- Các ngươi...

Vạn Phong Lâm tái mặt, vừa mới mở miệng, đã thấy một người trong số đó thi triển bùa chú, người còn lại thì tế ra một thanh phi kiếm pháp khí trung phẩm, hàn quang lạnh lẽo trên thân kiếm lao về phía lão ta.

Ầm!

Lá bùa này là “hám thần phù”, khiến Vạn Phong Lâm choáng váng trong giây lát, phi kiếm lập tức lao đến.

Linh bào trên người lão ta cố gắng phát sáng, dường như vẫn muốn ngưng tụ ra một lớp kim quang tráo.

Nhưng những miếng vá trên đó giống như những lỗ đen, bắt đầu nuốt chửng linh lực, rồi nổ tung thành một đám linh khí hỗn loạn.

Phụt!

Đầu của Vạn Phong Lâm bay lên, khuôn mặt lão tràn đầy vẻ khó tin.

- Hừ hừ... Cứ tưởng là nhân vật lợi hại gì, không ngờ lại yếu ớt như vậy.

Hai tên tu sĩ cướp bóc này cười gằn, tiến lên cuộn sạch túi đồ, túi tiền lẫn pháp khí của Vạn Phong Lâm, rồi nghênh ngang bỏ đi.

Nói đến cũng phải, Vạn Phong Lâm đúng là xui xẻo.

Là một luyện đan sư, lão ta vốn có gia sản kếch xù, không thiếu đồ tốt, càng không thiếu bảo vật hộ mệnh.

Nhưng sau khi trải qua một kiếp nạn, không chỉ tu vi giảm mạnh, mà gia sản cũng sạch bóng, ngay cả linh bào bị rách cũng không nỡ vá, chỉ có thể tự mình vá lại, kết quả là tay nghề không đủ, cuối cùng lại tự mình hại chết bản thân!

“Cứ thế mà chết rồi sao?”

Trên mái nhà cách đó không xa, một con chim hoàng oanh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, truyền hình ảnh về kính mắt của Phương Tinh.

“Xem ra, Vạn đại đan sư này sống rất thảm, hoàn toàn không thấy sự sắc bén như khi đấu pháp trong cốc ngày trước...”

“Hơn nữa, người này họ Vạn, lại quen thuộc với Vạn Pháp thượng nhân như vậy, mình suýt nữa thì tưởng lão ta là hậu duệ của Vạn Pháp thượng nhân rồi... Tuy Vạn Pháp là tôn hiệu, nhưng lấy tôn hiệu làm họ để tưởng nhớ vinh quang của tổ tiên cũng rất đỗi bình thường...”

Phương Tinh thản nhiên tắt camera giám sát.

Hắn cố tình đưa ra nhiều linh thạch như vậy, lại còn cố ý để người ngoài nhìn thấy, chính là để hại Vạn Phong Lâm.

Vạn Phong Lâm hại hắn một lần, hắn cũng hại đối phương một lần, coi như là huề nhau.

...

Chợ đen trong hang động.

Trước quầy hàng bán đan dược.

Tiểu Nhị nhìn thấy Phương Tinh cao to lực lưỡng, mặc áo choàng đen, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta hơi tái nhợt:

- Vị... vị khách quý này, không biết ngài muốn mua loại đan dược nào ạ?

- Ta đáng sợ như vậy sao?

Phương Tinh cảm thấy hơi cạn lời, hôm nay, vừa vào chợ đen, hắn đã bị mọi người vây xem, tất cả tu sĩ gặp phải đều cung kính với hắn, đúng là có bệnh.

- Khách quý đương nhiên không đáng sợ, nhưng người đã tiêu diệt Thập Tam Thái Bảo của Thiên Hạ Bang thì rất đáng sợ... Khách quý... không, tiền bối, chẳng lẽ ngài đã Trúc Cơ rồi sao?

Thấy Phương Tinh có vẻ hòa nhã, Tiểu Nhị lấy hết can đảm, cẩn thận hỏi.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.