Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại yêu (1)

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Hoang tàn, đổ nát...

Nơi từng là phường thị Thanh Lâm, giờ đây, dường như đã biến thành một đống đổ nát!

- Đây... đại trận hộ sơn của Thanh Huyền Tông đâu rồi?

Nhìn màn hình giám sát, Phương Tinh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Phường thị Thanh Lâm được bảo vệ bởi một đại trận! Một khi được kích hoạt hoàn toàn, nó giống như một chiếc bát khổng lồ, bảo vệ toàn bộ phường thị một cách vững chãi.

Nhưng bây giờ... sương mù và linh quang của đại trận đó vậy mà lại không còn sót lại chút nào! Đỉnh Thanh Huyền Phong, nơi mà trước đây rất khó nhìn thấy, giờ đây đã hiện ra hoàn toàn.

Không chỉ vậy, thậm chí còn có một số yêu thú cấp thấp lảng vảng xung quanh phường thị, thỉnh thoảng lại xông vào trong phường thị, bắt đầu săn lùng tu tiên giả, coi nơi này như một bãi săn của mình!

“Số lượng yêu thú... quá nhiều.”

“Chẳng lẽ lại là một lần thú triều nữa sao? Phường thị Thanh Lâm đã thất thủ rồi ư?”

Phương Tinh há hốc mồm, không ngờ rằng, trong khoảng thời gian hắn tập trung cho kỳ thi cuối kỳ, phường thị Thanh Lâm lại xảy ra biến cố lớn như vậy!

“Vấn đề mấu chốt là... vị chân nhân Kết Đan của Thanh Huyền Tông đâu rồi?”

Phương Tinh sờ cằm, trầm ngâm suy nghĩ:

“Xem ra... phải tìm một tu sĩ để hỏi thăm rồi...”

...

Phường thị Thanh Lâm.

Ngoại vi.

Dư Hạ, người từng là thợ săn yêu, đang nơm nớp lo sợ trốn sau một gốc cây cổ thụ, lòng tràn đầy hối hận:

“Mình đúng là bị mỡ heo che mắt rồi, lúc này mà còn dám ra ngoài...”

“Nhưng mà, linh mễ và tích cốc đan trong nhà sắp hết rồi, mình không muốn chết đói, biết làm sao bây giờ?”

Lâu rồi không gặp, người thợ săn yêu vốn cường tráng này, giờ đây, đã trở nên xanh xao vàng vọt, rõ ràng là gần đây, y sống không được tốt lắm.

- Ngao!

Đúng lúc này, cùng với tiếng sói tru, một đàn “thanh phong lang” lao vun vút qua trước mặt y.

Rất lâu sau, Dư Hạ mới ló ra, lấy ra một chiếc lọ ngọc:

“Phấn tịnh vị cũng sắp hết rồi... vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”

Phấn tịnh vị là loại bột thuốc bí truyền của dòng dõi thợ săn yêu nhà y, có thể che giấu mùi trên cơ thể, qua mắt được mũi của hầu hết các loại yêu thú.

Những thợ săn yêu dám ra ngoài săn bắn vào lúc này, thường có một hai kỹ năng đặc biệt lận lưng.

Ngay khi Dư Hạ chuẩn bị rời đi, đột nhiên!

Trong bụi cỏ, linh khí dao động, mấy lưỡi đao gió màu xanh lục bay tới.

“Không ổn!”

Dư Hạ vội vàng kích hoạt lá bùa kim quang tráo, một lớp kim quang hiện lên xung quanh người y, khó khăn lắm mới đỡ được một lưỡi đao gió.

Nhưng lưỡi thứ hai, lưỡi thứ ba...

Vậy mà, đao gió lại xuất hiện liên tục, còn kèm theo tiếng sói tru!

- Ngao!

Từ sâu trong bóng tối của khu rừng, đột nhiên, hơn mười đôi mắt màu xanh lam hoặc xanh lục hiện ra, tất cả đều mang theo vẻ khát máu.

“Chết tiệt... Là bầy sói lúc nãy, thế mà chúng vẫn chưa rời đi sao? Con sói đầu đàn này xảo quyệt thật!”

Trong đầu, Dư Hạ chỉ có một ý nghĩ, chỉ nghe thấy một tiếng “phụt”, kim quang trên người y vỡ tan thành từng mảnh.

Gió mạnh ập đến, y lăn một vòng trên mặt đất một cách cực kỳ chật vật, mới tránh được phần lớn đao gió, nhưng cả người y cũng đã bê bết máu, một cánh tay còn bị chặt đứt...

“Không ngờ rằng, con đường nhân sinh của ta, cuối cùng lại kết thúc ở đây...”

Dư Hạ vẻ mặt chán nản, bình tĩnh chấp nhận sự thật sắp bị sói cắn chết.

Tu sĩ tán tu trong phường thị chính là như vậy, giống như cỏ dại ven đường, không biết lúc nào sẽ bị gió cuốn đi.

Ục ục!

Đột nhiên, tiếng sói tru trong rừng rậm thay đổi.

Từ sự hưng phấn khi tìm kiếm thức ăn, biến thành sự sợ hãi...

“Lại có một con yêu thú lợi hại đến sao? Không biết mình sẽ chết trong tay con yêu thú nào, hy vọng không phải là ‘kháo sơn trư’ kia, thứ đó hôi quá...”

Ý thức của Dư Hạ đã hơi mơ hồ.

Một lát sau, một bóng người xuất hiện trước mặt y, tiếp đó, một lá bùa được xé ra, ánh sáng xanh lục tràn ngập, hóa thành những giọt mưa móc rơi xuống.

Cam lâm phù!

- Ta... đa tạ đạo hữu đã cứu mạng!

Dư Hạ cảm thấy vết thương của mình đang dần dần cầm máu, không khỏi vác bộ mặt tái nhợt, bò dậy nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng vẫn còn hơi cảnh giác.

Điều mà tán tu kiêng kỵ nhất không phải là yêu thú, mà là những tán tu khác!

Cho dù người này đã cứu y, cũng chưa chắc hắn đã có ý tốt gì.

Nhưng khi y nhìn thấy người đó, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

Cao to, vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, nhìn là biết không dễ chọc.

Dư Hạ theo bản năng cảm thấy rất nguy hiểm, nụ cười càng thêm nồng nhiệt hơn ba phần.

- Ít nói nhảm!

Phương Tinh xách xác con sói đầu đàn trên tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn:

- Ta vừa đi săn yêu ở bên ngoài, vô tình đi sâu vào Đại Hoang, nên đã chậm trễ vài ngày, sao phường thị lại biến thành thế này?

- Đạo hữu vậy mà không biết sao? Ôi...

Nói đến chuyện này, Dư Hạ tỏ vẻ đầy chua xót:

- Đều tại cái Thanh Huyền Tông chết tiệt kia, không biết đã xảy ra chuyện gì khi thám hiểm bí cảnh, vậy mà lại chọc phải yêu thú tam giai... Lão yêu bà Kết Đan kia đã dẫn theo các đệ tử bỏ chạy, bỏ mặc chúng ta ở lại đây, lên trời không được, xuống đất cũng không xong...

- Đại yêu tam giai?

Phương Tinh giật mình, đây chính là yêu thú có thể sánh ngang với chân nhân Kết Đan, thậm chí, sau khi đạt đến tam giai, yêu thú có thể ngưng tụ yêu đan, thai nghén thần thông bẩm sinh, thực lực tăng vọt!

“Nói không chừng, nó không phải là yêu thú tam giai bình thường, bằng không, chân nhân Kết Đan của Thanh Huyền Tông kia chưa chắc đã rời đi... Thậm chí, có lẽ còn có nhiều hơn một con cũng nên!”

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.