Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiệu trưởng Kim Đan (2)

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Phải nói rằng, với tư cách là một cường giả võ đạo, vị hiệu trưởng này không hề có khí chất của một người mạnh mẽ, ngược lại, ông ta giống một nhà giáo dục hơn.

Trên ghế sofa trong văn phòng còn có hai người đang ngồi, đó chính là Cố Vân và Bạch Liên Nghi!

Phương Tinh và Lưu Vĩ nói lời cảm ơn, rồi ngồi xuống bên cạnh hai người.

- Trường chúng ta khổ quá... thầy thấy lớp 12 năm nay sắp toi rồi, không có ai thi đậu đại học cả... Bây giờ, tất cả hy vọng đều đặt vào các em.

Lục Quang Minh nhìn bốn người, nói một cách chân thành:

- Lần này, nhà trường sẽ cấp cho các em học bổng đặc biệt, mỗi học kỳ là một triệu tinh tệ, hy vọng các em sẽ tiếp tục cố gắng, mang lại vinh quang cho nhà trường...

“Một triệu một học kỳ? Đến cả súng laser ở chợ đen cũng không mua nổi...”

Phương Tinh thầm phàn nàn trong bụng, nhưng hắn cũng biết đây là một số tiền rất lớn.

Ít nhất, nó cũng đủ để mua một căn hộ ở khu chung cư Gia Viên Hạnh Phúc.

“Nhưng tỷ lệ đậu đại học của trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài đúng là hơi thảm hại... Khoan đã, Cố Vân là học sinh giỏi được đào tạo từ nơi khác thì không tính, hiện giờ, lớp 11 chỉ có ba học sinh tiềm năng, mà cả ba đều tập trung ở lớp 11/2, có phải hơi lộ liễu rồi không?”

Phương Tinh nghĩ đến một khả năng nào đó, không khỏi giật mình.

Hắn ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt ôn hòa của Lục Quang Minh.

Đối phương mỉm cười với hắn, trông rất hiền lành và dễ gần.

Nhưng nội tâm của Phương Tinh lại chợt rục rịch:

“Đây là đang kiểm tra sao? Kiểm tra trực tiếp bởi cường giả Kim Đan võ đạo?”

Nhưng hắn vốn không phải là giáo đồ tà giáo, nên đương nhiên không có gì phải sợ hãi.

- Được rồi, sau này, nếu có vấn đề gì trong học tập và cuộc sống, các em có thể đến tìm thầy...

Sau khi trò chuyện thân mật với bốn học sinh, Lục Quang Minh bắt đầu đuổi khách.

Phương Tinh và những người khác lịch sự chào tạm biệt, sau khi ra ngoài, còn đóng cửa văn phòng lại.

Lục Quang Minh lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế sofa da thật của mình, cầm chiếc cốc giữ nhiệt đựng nước ngâm kỷ tử:

- Con người ta, đúng là phải chịu thua tuổi già... Nhìn những người trẻ tuổi này, tôi cảm thấy mình lại già thêm một tuổi, thời gian trôi qua nhanh, sắc đẹp cũng dễ phai tàn... Ồ, hóa ra, tôi có thể sống đến năm trăm tuổi, vậy thì không sao rồi...

Trên bàn làm việc, một hình chiếu nửa người đột nhiên xuất hiện, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời trang:

- Lục Quang Minh... kết quả kiểm tra thế nào?

Nói đến chuyện chính sự, vẻ mặt của Lục Quang Minh trở nên nghiêm túc.

Ông ta đặt cốc giữ nhiệt xuống, suy nghĩ một lúc, rồi trầm giọng trả lời:

- Tiểu Vân là do tôi đặc cách tuyển vào, chắc chắn không có vấn đề gì... Ngoài ra, ba đứa lớp 11/2 kia, hình như cũng không có vấn đề gì lớn...

- Hình như?

Người phụ nữ không hài lòng với giọng điệu của Lục Quang Minh.

- Haiz, tôi chỉ là một Kim Đan võ đạo nho nhỏ, chứ có phải Võ Thánh, Võ Thần gì đâu... Làm sao có thể đảm bảo bản thân không nhìn nhầm?

Lục Quang Minh thở dài:

- Nói thật, có lẽ Lưu Vĩ là đáng ngờ nhất... Dù sao, cả cô và tôi đều biết, cái gọi là dị năng tiến hóa tự nhiên đều là lừa đảo, sự xuất hiện của người dị năng chắc chắn có liên quan đến một tà thần ngoại vực nào đó!

- Nhưng dù sao, chúng ta cũng phải tuân thủ luật pháp Liên bang, không thể bắt người chỉ vì họ thức tỉnh dị năng... Làm như vậy sẽ khiến lòng người lạnh lẽo.

Người phụ nữ nói.

- Vì vậy, tôi sẽ để mắt đến bọn họ... Hơn nữa, Cục Phòng chống các cô chẳng phải cũng đang theo dõi bên này sao?

Lục Quang Minh lại cầm cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm, tư thế trở nên thoải mái và nhàn nhã:

- Có các cô rồi, lão Lục tôi cũng có thể thỉnh thoảng lười biếng một tí...

...

- Không ngờ, lần này lại là học bổng đặc biệt...

Bước ra khỏi văn phòng, Bạch Liên Nghi là người lên tiếng trước.

- Ừ, chi phí sinh hoạt, thậm chí là chi phí dinh dưỡng cho học kỳ tới cũng không cần phải lo lắng quá nhiều rồi.

Mặc dù trong lòng, Phương Tinh đang mắng Liên bang keo kiệt, nhưng trên mặt, hắn vẫn tỏ ra rất vui vẻ.

- Ừ... Tớ sắp nghèo đến mức phải đi đánh võ đài chui rồi.

Lưu Vĩ cũng nói theo một câu.

Cảnh giới đột phá của võ giả đương nhiên nhanh hơn tu tiên giả rất nhiều.

Ngay cả tu sĩ Luyện Khí, việc khổ tu nhiều năm chỉ để nâng cao công pháp cơ bản lên một tầng cũng là chuyện thường tình.

Thậm chí, họ có thể bị mắc kẹt ở những nút thắt cổ chai lớn như Luyện Khí sơ kỳ và trung kỳ, hay thậm chí là trung kỳ đột phá hậu kỳ trong nhiều năm, thậm chí là hàng chục năm...

So sánh với tu tiên giả, võ giả đột phá nhanh hơn nhiều.

Ít nhất, một nửa số học sinh của trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài có thể đột phá đến cảnh giới thứ hai của võ đạo khi tốt nghiệp!

Nếu thi đậu đại học, tỷ lệ chứng nhận chức nghiệp giả sau khi tốt nghiệp gần như là tuyệt đối!

Chỉ cần có đủ tài nguyên, việc đột phá thần tốc căn bản không phải là vấn đề.

Nghe thấy Lưu Vĩ nói nghèo đến mức phải đi đánh võ đài chui, Phương Tinh không khỏi liếc nhìn người bạn từng chơi đùa cùng mình từ nhỏ này.

- Nếu anh thực sự thiếu tiền, chi bằng đến làm bạn luyện tập với tôi.

Cố Vân nhìn Lưu Vĩ với ánh mắt tràn đầy chiến ý.

Cô bé không ngờ rằng, hai bia tập mà mình tìm đại lúc trước lại đều là những học sinh có thiên phú xuất sắc như vậy.

Không, chỉ có thể nói rằng Lưu Vĩ may mắn, thức tỉnh dị năng rồi một bước lên mây.

Còn Phương Tinh, người tự học thành tài, luyện thành Quỷ Thần Đao, mới là thiên tài thực sự.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Phương Tinh của cô bé cũng trở nên hơi nồng nhiệt:

- Tôi đi học trước đây... À đúng rồi, nhớ đi thực tập đấy!

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.