Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ (2)

Phiên bản Dịch · 1122 chữ

...

Vài phút sau, một bóng người bước ra từ trong bóng tối, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Quả nhiên là thiên tài trẻ tuổi đã nhập môn võ học cấp A, tinh thần lực đã bắt đầu biến đổi về chất, chúng ta không thể đến gần quan sát quá mức... Trực giác của võ giả thật phiền phức.

Người này mặc một chiếc áo choàng đen, khi y xuất hiện, camera giám sát xung quanh lại bất ngờ phát ra tia lửa điện như thể bị hỏng.

Đi theo sau người áo đen này là hai học sinh.

Một người có thân hình như vận động viên thể hình, nhìn bóng lưng của Phương Tinh với vẻ mặt hơi phức tạp, đó chính là Lưu Vĩ.

Người còn lại không phải là Bạch Liên Nghi, nhưng Lưu Vĩ lại nhận ra cô ta, đó là bạn học cùng lớp ở trường Trung học Bồi dưỡng nhân tài, có ngoại hình thanh tú, tên là “Quách Bội Bội”.

Lúc này, Quách Bội Bội nhìn Lưu Vĩ, nói:

- Nghe nói người này là bạn tốt của cậu? Bây giờ, cậu ta lợi hại thật đấy, không chỉ trở thành học trò cưng của thầy Hạ Long, mà còn có thể trà trộn vào Cục Phòng chống.

- Nếu cần, tôi có thể đi giải quyết cậu ta.

Lưu Vĩ trả lời bằng giọng điệu nhẹ bẫng.

- Giải quyết cậu ta rất đơn giản, nhưng lại không có lợi gì cho chúng ta... Giá trị của Phương Tinh này càng ngày càng cao.

Người áo đen cười quái dị:

- Ta hy vọng cậu ta có thể tin tưởng vào Chúa tể của chúng ta, trở thành tay sai của Chúa tể trong Cục Phòng chống.

- E rằng rất khó...

Lưu Vĩ cau mày, người bình thường sẽ không muốn dính líu đến tà giáo.

- Sứ giả đại nhân, xin hãy để tôi ra tay!

Quách Bội Bội cười nói:

- Dị năng mà tôi có được vừa hay là “thuật nhập mộng”, trong giấc mơ, tôi có thể ô nhiễm và tha hóa người này, đảm bảo thần không biết quỷ không hay...

- Thuật nhập mộng? Cũng được đấy...

Sứ giả áo đen trầm ngâm một lúc, rồi nói:

- Vậy thì để cô ra tay, nhưng cấp độ dị năng của cô không cao, không thể nhập mộng từ xa... Đến gần thì hơi nguy hiểm, ta sẽ phái hai “thần tướng” bảo vệ cô.

- Cảm ơn Sứ giả đại nhân!

Mắt của Quách Bội Bội sáng lên.

...

Đêm khuya thanh vắng.

Phương Tinh lại luyện tập Phục Hổ Thung một lần nữa, rồi chơi vài ván game, gọi đồ ăn đêm.

Sau khi ăn uống no say, hắn lập tức lăn ra ngủ.

Hiện giờ, cảnh giới của hắn còn thấp, vẫn chưa thể dùng cách ngồi thiền hoặc đứng tấn để thay thế giấc ngủ, nên mỗi đêm, hắn vẫn ngủ rất say.

Nhưng đêm nay, dường như có gì đó khác biệt.

Sương mù dày đặc.

Cả khu dân cư như chìm trong một màn sương mỏng.

Trong màn sương, còn có tiếng vo ve như vô số côn trùng đang bò, rì rào, lại giống như tiếng lẩm bẩm của vô số người hòa quyện vào nhau.

- Chuyện gì vậy?

Phương Tinh thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người bỗng sững sờ.

Hắn nhìn thấy... cả khu dân cư như vỡ vụn, vô số bức tường đổ nát lơ lửng trên không trung, thách thức trọng lực.

Và ở phía xa, dường như có một sinh vật kỳ lạ nào đó.

Nó được tạo thành từ vô số quả cầu ánh sáng, mơ hồ có hình dạng của một cánh cửa.

Nhưng khi quan sát kỹ, hắn lại cảm thấy đó không phải là cửa, mà là từng chiều không gian chồng lên nhau, mỗi quả cầu ánh sáng đầy màu sắc đều dường như mang theo chân lý cuối cùng của thế giới và vũ trụ.

Chỉ cần liếc nhìn, nó đã khiến người ta không thể rời mắt.

Phương Tinh cảm thấy đầu mình rất đau, như muốn nổ tung.

Một số kiến thức và thông tin kỳ lạ, giống như vô số que sắt nung đỏ, muốn đâm vào đầu hắn...

- Đây là... tà thần ngoại vực? Không... không đúng, nếu là hàng thật, mình đã chết từ lâu rồi, thậm chí còn không kịp suy nghĩ... Đây là giả mạo, là bắt chước!

Ngay sau đó, gân xanh trên trán Phương Tinh nổi lên, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn.

- Cho dù là quỷ thần, ta cũng phải chém một nhát!

- Trảm quỷ thần!

Hắn dùng tay làm đao, chém mạnh vào cánh cửa ánh sáng kỳ lạ kia.

Quỷ Thần Đao - Trảm Quỷ Thần!

Một luồng đao quang kinh người phóng lên trời, xé toạc không gian mười mấy dặm, vậy mà lại trực tiếp đánh tan cánh cửa kỳ lạ kia...

Vô số sương mù tan biến, dường như còn kèm theo tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ.

- Á!

Trong phòng ngủ.

Phương Tinh bật dậy, tay phải nắm chặt Mặc Văn kiếm.

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm lạnh lẽo, vài con mèo hoang kêu gào như trẻ con khóc, khu dân cư yên tĩnh và thanh bình, mọi thứ vẫn như thường lệ.

“Mơ sao?”

Một tia nghi ngờ lóe lên trên mặt hắn:

“Cánh cổng Hư Vô? Sao mình lại vô duyên vô cớ mơ thấy thứ này? Không... không đúng, có người đang ám toán mình! Là giáo đồ tà giáo!”

Còn về tà thần ngoại vực kia, đương nhiên chỉ là do đối phương tưởng tượng ra, thậm chí còn không phải là hình chiếu hay khí tức của bản thể.

Lý do rất đơn giản, đến cả tà giáo đồ, chỉ cần thực lực không đủ, khi nhìn thấy dung nhan thật của tà thần, bọn họ cũng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng, thậm chí là tử vong!

“Mình đã đắc tội với ai?”

Phương Tinh gầm lên, nội tâm vô cùng tức giận.

Ở phường thị là vậy, ở tinh cầu Ưng Non cũng vậy!

Rõ ràng, hắn đã rất cẩn thận, không làm gì cả, chỉ muốn an phận thủ thường, tại sao lại luôn có người muốn hãm hại hắn?

Sau đó, hắn như nghĩ đến điều gì, đưa tay ra, một lá bùa xuất hiện trong tay hắn, đó chính là “tầm khí phù”!

“Người phụ nữ trong mơ đã để lại khí tức, hẳn là ả vẫn còn ở gần đây...”

Phương Tinh nắm chặt Mặc Văn kiếm, nét mặt toát lên vẻ u ám...

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.