Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ (1)

Phiên bản Dịch · 1372 chữ

“Hửm? Kinh Hạ? Là cô ta?”

Nhìn thấy Kinh Hạ như thể xuất hiện từ không khí rồi đặt tay lên vai Cố Vân, Phương Tinh thực sự bị dọa cho giật mình.

Nhưng trong lòng, hắn lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

“Người phụ nữ này quả nhiên là người của Cục Phòng chống, đi đâu cũng không quên mang theo con chó của cô ta...”

Nhìn con chó hung dữ ngồi bên cạnh Kinh Hạ, hắn không khỏi thầm phàn nàn.

- Cố Vân là thực tập sinh của Cục Lý luận Tín ngưỡng chúng tôi, không liên quan gì đến Cục Hành động của các cô... Hơn nữa, con bé còn là thực tập sinh được trường học ủy thác, không thể nào gia nhập cục của các cô được.

Bạch Tử Linh nói một cách lạnh lùng, dường như có thù oán với Kinh Hạ.

- Tôi chỉ hỏi thôi mà... Dù sao, tôi cũng nhìn thấy ngọn lửa trong mắt em ấy, người như vậy rất thích hợp để gia nhập Cục Hành động của chúng tôi, vừa hay có thể thay thế một số kẻ vô dụng!

Kinh Hạ thẳng thắn thừa nhận, còn cầm một ly nước trên tay:

- Còn Phương đồng học này, không biết chú em có hứng thú đến thực tập ở cục của bọn chị không?

Tuy là một người phụ nữ trưởng thành, nhưng khi cười lên, cô ta lại giống một con cáo hơn.

- Xin lỗi, đây là kế hoạch thực tập định hướng của trường!

Phương Tinh vội vàng lắc đầu, hắn có điên mới đến Cục Hành động.

- Vậy thì thật đáng tiếc.

Kinh Hạ xua tay:

- Nếu hai người đổi ý thì cứ đến tìm chuỵ nhé.

- Chúng ta đi thôi.

Bạch Tử Linh không nói gì thêm, dẫn Phương Tinh và Cố Vân vào thang máy.

Khi kim loại lỏng màu bạc bao phủ hoàn toàn xung quanh, Phương Tinh thậm chí còn không biết mình đang đi lên hay đi xuống.

- Cậu cũng quen người phụ nữ đó à?

Bạch Tử Linh đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm Phương Tinh.

- Tôi thường gặp cô ấy khi tập thể dục buổi sáng, hình như cô ấy sống ở gần trường.

Phương Tinh thành thật trả lời.

- Ừ, đừng dây dưa với người phụ nữ đó, cô ta thích bóc lột thuộc hạ một cách tàn nhẫn, lại còn hay dùng lời nói để bắt nạt người khác...

Bạch Tử Linh cười gằn:

- Số lượng thành viên bị điều chuyển đến bộ phận hậu cần và đến trung tâm điều dưỡng đến từ đội của cô ta là nhiều nhất, cậu hiểu ý tôi chứ?

- Đương nhiên!

Phương Tinh vội vàng gật đầu.

Không biết từ lúc nào, bức tường kim loại phía trước đã mở ra, để lộ một không gian rộng lớn.

Có rất nhiều thành viên của Cục Lý luận Tín ngưỡng đang đeo bảng tên làm việc ở đó.

- Trước tiên, dì sẽ gửi cho hai đứa một bản đồ, phạm vi hoạt động của hai đứa chỉ có khu vực màu xanh lá cây... Thư viện, kho chứa đồ, phòng quan sát là khu vực màu đỏ, hai đứa không được phép đến đó.

Bạch Tử Linh gửi một bản đồ đến, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Công việc của hai đứa hôm nay là dọn dẹp vệ sinh khu vực màu xanh lá cây, và quản lý máy nước nóng lạnh...

“Cần phải dọn dẹp sao?”

Phương Tinh nhìn sàn nhà sạch bóng, hắn vô cùng nghi ngờ rằng vật chất kim loại màu bạc ở đây có chức năng “tự làm sạch”.

Thậm chí, cả tòa nhà này là một sinh vật kim loại!

“Quả nhiên, chúng mình đến đây chỉ để lười biếng một cách công khai thôi sao?”

- Còn vấn đề gì nữa không?

Dường như nhận thấy ánh mắt của Phương Tinh, Bạch Tử Linh đẩy kính lên.

- Lương ngày của chúng tôi là bao nhiêu?

Phương Tinh hỏi.

- Hai nghìn một giờ, phúc lợi và tiền thưởng được tính riêng...

Bạch Tử Linh trả lời.

- Vậy thì tôi không còn vấn đề gì nữa.

Phương Tinh gật đầu, đi đến bên cạnh máy nước nóng lạnh, ngồi phịch xuống.

- Rất tốt.

Một nụ cười hiện lên trên mặt Bạch Tử Linh:

- Tiểu Vân, cháu cứ ở đây, có việc gì thì cứ đến tìm dì...

Sau khi Bạch Tử Linh rời đi, Cố Vân nhìn theo bóng lưng của cô ấy, nét mặt của cô bé bỗng trở nên u ám.

- Tôi cứ tưởng, cho dù có sắp xếp thế nào, thì ít nhất, họ cũng sẽ để tôi tiếp xúc với một số thứ...

Cố Vân ngồi xuống bên cạnh Phương Tinh, ánh mắt hơi thất thần.

Phương Tinh biết, lý do cô bé đồng ý với cơ hội thực tập này phần lớn là vì muốn tiếp xúc với môi trường làm việc của cha mình, tìm hiểu thêm, rồi... trả thù!

Nếu có thể tự do lựa chọn, cô bé nhất định sẽ gia nhập Cục Hành động của Kinh Hạ.

Đáng tiếc... đó là điều không thể!

- Nào, uống nước đi.

Phương Tinh cũng không định an ủi Cố Vân, hắn rót một cốc nước đưa cho cô bé, rồi tự rót cho mình một cốc.

Vừa uống một ngụm, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn:

- Trong nước này, hình như có thuốc an thần? Không đúng... là một loại ảnh hưởng khác, có thể khiến tinh thần người ta bình tĩnh lại...

- Đối với thành viên của Cục Lý luận Tín ngưỡng, sự ổn định tinh thần là chỉ số quan trọng nhất, mỗi ngày đều phải kiểm tra...

Cố Vân dường như biết nhiều hơn, cô bé uống cạn cốc nước:

- Đối với những người tu luyện võ học cấp A như chúng ta, loại nước tinh khiết này cũng có tác dụng nhất định, coi như là phúc lợi công việc vậy...

“Ừm, nhưng vẫn kém xa ninh thần đan...”

Phương Tinh âm thầm so sánh trong lòng, rồi đưa ra kết luận.

...

Hoàng hôn buông xuống.

- Tạm biệt!

Hắn bước ra khỏi Cục Phòng chống, tạm biệt Cố Vân, định vừa đi bộ về nhà vừa tập thể dục.

“Không gian bên trong Cục Phòng chống chắc chắn được giám sát nghiêm ngặt, muốn lén lút làm việc khác chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, chỉ khiến bản thân bị lộ mà thôi...”

Còn về việc kiếm chác chút lợi ích ở Cục Lý luận Tín ngưỡng?

Sau khi quan sát một ngày, Phương Tinh khinh thường điều này.

Những tư liệu về tà thần, hay ngay cả những cuốn sách bị nghi ngờ là kinh điển của tà thần mà hắn muốn xem đều được cất giữ trong những căn phòng đặc biệt, chờ các thành viên của Cục Lý luận Tín ngưỡng kiểm tra và xem xét.

Với một số tà điển cần được canh phòng nghiêm ngặt, thì cần phải có nhiều nhà nghiên cứu cùng xin phép, sau đó, phải được sự cho phép của Cục trưởng và Phó Cục trưởng, mới có thể đọc và nghiên cứu, hơn nữa, tất cả các nghiên cứu đều phải được tiến hành trong phòng bảo vệ đặc biệt, ngay cả một tờ giấy cũng không thể mang ra ngoài.

“Cục Lý luận Tín ngưỡng đã hoạt động nhiều năm như vậy, khắp nơi đều có camera giám sát, ngay cả nhân viên của họ khi ra ngoài cũng phải kiểm tra trạng thái tinh thần và mức độ ô nhiễm... Làm sao có thể có kẽ hở cho mình lợi dụng được? Nếu có... thì đó chắc chắn là bẫy!”

“Ít nhất, mình cũng coi như là được mở mang tầm mắt, cũng biết được thân phận của Kinh Hạ, lương cũng khá cao... Hửm?”

Phương Tinh đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một bầu trời màu cam đỏ:

“Sao mình lại có cảm giác bản thân đang bị theo dõi vậy?”

Nghĩ đến đây, hắn lập tức tăng tốc, biến mất ở cuối con phố.

Bạn đang đọc Tinh Không Chức Nghiệp Giả (Bản Dịch) của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GodThunder
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.