Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi tưởng

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Chương 13: Hồi tưởng

Hoàng Long từ trên đỉnh thác nước hư không mà bay xuống, cảm giác tự do lơ lửng trên không trung quả nhiên tuyệt hảo, khiến cho hắn cảm giác mình như những thần tiên từ những câu truyện truyền miệng. “Ngươi muốn gì?”

Con cá sấu nhìn hình dạng dị thú không gian của Võ Huyền mà sợ hãi cực độ, ánh mắt nó hướng về Võ Huyền, lại hướng lên tinh không.

“Ngươi cũng muốn tu luyện.” Hoàng Long nhàn nhạt hỏi.

Con cá sấu cư nhiên hiểu tiếng nói của Võ Huyền, cái đầu to lớn của nó liên tục gật gật trông rất khôi hài.

Hoàng Long đắn đo nói. “Ta có thể giúp ngươi, nhưng rất có thể ngươi sẽ chết.”

Hoàng Long vốn tưởng nói ra thì con cá sấu sẽ chủ động rời đi, nhưng không ngờ nó lại không hề suy nghĩ mà gật đầu.

Hoàng Long lấy ra một viên ngọc màu đỏ nhỏ như ngón tay út. “Ăn nó, ngươi có thể sẽ chết, cũng có thể giống như ta.”

Hoàng Long nói rồi đặt viên ngọc trên đất, con cá sấu không nghĩ nhiều trực tiếp nuốt lấy viên ngọc, nó chỉ mới nuốt viên ngọc vào miệng đôi mắt vốn tràn đầy ý thức của nó trở lên tràn đầy huyết hồng.

Miệng nó điên cuồng gầm rú, những tiếng gầm đau đớn liên miên không dứt, nó cảm giác như trong cơ thể nó, trên từng thớ thịt, trong máu, trong xương của nó đang không ngừng có hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn lên.

Nó lật mình trên đất, bốn chân như điên cuồng muốn cắm vào bụng như không thể, nó lăn lộn một hồi trên đất, khiến đám cỏ phía dưới ngả rạp ra, thân hình nặng nề tới ba tấn của nó mỗi lần lăn tạo thành từng vết lún sâu, nhưng cuối cùng như đã dùng hết sức nó chỉ có thể nằm yên trên đất, toàn thân trở lên run rẩy đau đớn.

Hoàng Long nhìn thấy nó đau đớn cũng không đành lòng, tay đặt lên trên viên ngọc, năng lượng tinh quang chậm rãi giúp năng lượng từ viên ngọc đỏ phân bố đồng đều ra khắp cơ thể nó.

Nhờ Hoàng Long, con cá sấu từ từ trấn tĩnh trở lại, nó yên tĩnh cảm nhận sức mạnh to lớn đang chảy trong cơ thể mình, chợt nó cảm thấy toàn thân lại bắt đầu đau đớn đến cực độ.

Hai chân sau của nó đang dần to ra, đuôi của nó cũng trở lên lớn hơn dựng thẳng cả người nó lên, phía trên đuôi còn mọc ra những cái gai lớn đều nhau, trước ngực của nó, một loạt vảy trắng lã chã rơi xuống thay thế vào đó là những cái vảy màu nâu, lớp da sần sùi trên toàn thân cũng theo vậy biến đổi thành màu đỏ dung nham, từng chiếc gai thuôn dài mọc ra sau lưng, hai chân trước của nó dài thõng xuống dưới, từng khoảng cơ bắp hiện ra cùng với những dãy dài vết nứt như dung nham, cái mõm dài khổng lồ của nó thon lại, hai cái răng nanh dài mọc ngược từ khóe miệng cặp về đằng sau.

Thân thể nó dần dần biến hóa, đứng dưới ánh sáng bình minh nó không khỏi gầm lên một tiếng khiến dãy núi rung động, hai mắt của nó trở lại có thần như trước.

Nó cúi đầu dưới mặt nước soi hình dáng của nó lúc này, mũi và miệng của nó thở dốc từng đợt, chợt nó quay người quỳ gối trước Hoàng Long, phát âm gượng gạo. “Cảm…ơn.”

Hoàng Long chỉ gật đầu rồi bay ngược lại phía trên thác nước.

Con cá sấu cứ nhìn theo Hoàng Long rồi trở lại hồ nước.

Hoàng Long trở lại ngôi nhà gỗ của mình, hắn cũng trở lại thành hình dáng nhân loại như trước, ngồi trên nền đất, trong tay hắn lấy ra ba cuốn trục rồi trải nó chúng lên đất.

Ba cuốn trục không rõ được làm bằng chất liệu gì, nhưng sợi vải trên cuốn trục mịn màng, những chữ viết cùng hình vẽ phía trên những cuốn trục lại tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh.

Nhìn ba cuốn trục, trong ngực Hoàng Long lại xuất hiện sự đau thương cùng tội lỗi, hắn cứ ngồi đó im không làm gì, trong thâm tâm hắn tự hỏi. “Diệp Cương, chúng ta liều mạng cùng nhau đi lấy ba cuốn trục này, giờ đây cuốn trục tới tay, còn anh thì sao? Chẳng phải anh chỉ còn lại đống cát xám hay sao?

Còn có Vân Khuynh Nhan cùng cô gái nhỏ Diễm Hà, liệu hai người còn nhớ ta không? Hai người có sống tốt với số tiền ta để lại cho họ không? Theo lời số 30 nói, rất có thể hành tinh số no.300s23 sẽ bị dị thú không gian tấn công? Có nên đưa họ rời khỏi đó không?”

Hai năm trước, hành tinh no. 300, thành phố Khoa Học Z.K.9.

Một chiếc phi thuyền mang theo một trăm người đang đáp xuống một khu rừng cách thành phố Khoa Học Z.K.9, Hoàng Long ngồi trên ghế tay cầm một khẩu súng trọng trường áp sát vào ngực, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

Bên cạnh Hoàng Long là một người tinh linh có nước da trắng ngần, đôi môi đỏ tự nhiên, cả người thon gọn giống như con gái, nếu không phải Hoàng Long đã nắm rõ giới tính của người bạn hữu này, chỉ sợ cũng tin cậu ta là con gái.

Hoàng Long giọng lạnh lùng nói. “Diệp Cương, đừng có hơi một chút là cầu nguyện được không? Chúng ta đâu phải lần đầu, đừng làm anh em bị phân tâm.”

Diệp Cương dừng lời cầu nguyện, cậu bỏ tay từ ngực xuống. “Tướng quân, anh em đã quen rồi với thằng lập dị như tôi rồi, đúng không mọi người?”

Mấy người lính mặt cũng dãn ra, cười lớn. “Phải, phải, tướng quân cứ mặc kệ cậu ta.”

Hoàng Long nhìn một đám mặt lạnh như tiền, đang cố nở nụ cười vui vẻ nhưng trông cả đám so với đưa đám thì hợp hơn. “Bớt lăng nhăng đi, lần này nhiệm vụ nguy hiểm, cố gắng đừng chết.”

Một người lính đầu trâu hỏi Hoàng Long. “Tướng quân, bọn em mới theo anh, anh phải bảo vệ bọn em đấy.”

“Mẹ, Trâu đen, mày là đàn bà à? Nhút nhát thế thì về ôm con ả hôm qua mày cưỡi đi”

“Ha, ha,...”

Từng tiếng cười thô tục vang lên trong khoang phi thuyền, Hoàng Long nhìn một đám người không quen biết nhưng đã cùng nhau chiến đấu qua sinh tử lại thân chẳng khác nào anh em ruột này, lòng hắn lại thấy ấm áp.

Phi thuyền đã đáp xuống mặt đất an toàn, Hoàng Long nghiêm giọng nhắc nhở. “Tất cả theo một hàng đi xuống, không ai được bỏ quên vũ khí.”

“Dạ.”

Cánh cửa phi thuyền mở ra, trăm người lần lượt xếp thành một hàng đi xuống phi thuyền, xuống khỏi phi thuyền mọi người xếp thành bốn hàng đứng nghiêm đợi lệnh.

Hoàng Long ánh mắt nghiêm nghị nhìn binh lính của mình, hắn trầm giọng nói:

“Nhiệm vụ lần này cấp trên đưa ra cho chúng ta là chiếm lấy bản vẽ chó máy từ viện nghiên cứu công nghệ Z.K, mọi người chú ý, viện nghiên cứu Z.K được nước Z.K bảo hộ với nhiều hệ thống nghiêm ngặt với một vị cấp lãnh chủ, năm mươi người cấp tướng, cùng hàng trăm người cấp sĩ, không những thế họ còn chế tạo ra chó máy có sử dụng lõi Z, thế nên mọi chuyện khó khăn hơn bao giờ hết, cho nên, tôi mong mọi người theo tôi mà hành động.”

“Dạ.”

Hoàng Long hô lên một tiếng. “Xuất phát, lấy tôi làm thước ngắm, tất cả bám theo sau.”

Hoàng Long chỉnh súng ra sau lưng, hắn phi như bay vào trong rừng, tiếp theo là Diệp Cương đi theo sau, rồi những binh lính khác cũng mau chóng đuổi theo.

Thành phố Khoa Học Z.K.9 nổi tiếng khoa học phát triển, đèn điện cùng camera tỏa sáng khắp nơi, dù cho trời tối cũng chẳng khác nào ban ngày, nếu cứ đi trực tiếp vào thành phố sẽ bị phát hiện ngay.

Hoàng Long theo thông tin mà nước Minh cung cấp cho, tại điểm cuối khu rừng có một đường cống thông thẳng vào thành phố Khoa Học Z.K.9.

Một trăm người theo Hoàng Long lần lượt nhảy xuống cống, mùi nước cống hôi hám khiến cho tất cả phải đeo khẩu trang phòng độc lên, tất cả đều theo Hoàng Long dẫn đường mà di chuyển.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.