Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Chương 12: Đột phá

Mộc Linh ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không, nàng hỏi Hỏa Nhi. “Nếu bây giờ ta đến quỳ gối cầu xin trước Hoàng Long, liệu cậu ta có thể tha thứ đến bảo hộ chúng ta hay không?”

Hỏa Nhi nhẹ nhàng cầm lấy tay của Mộc Linh. “Chủ nhân, người không cần làm thế.”

Mộc Linh lắc đầu. “Những ngày trước ta vẫn luôn tự huyễn hoặc rằng, nếu tình huống không thể chống đỡ ta sẽ giao ra toàn bộ tài sản cho họ, nhưng họ đã không còn cho chúng ta cơ hội từ khi họ đưa sát thủ đến nhà chúng ta.

Lần đầu chỉ có vài người hầu bị thương nhưng lúc trên đường tới đây, rõ ràng họ đã dùng hỏa lực có mục đích lấy đi tính mạng chúng ta, nếu không phải Liên Mị sớm phát hiện, nàng ta nhanh chóng tiêu diệt thì chỉ sợ hôm nay chính là ngày chết của chúng ta, ngày hôm nay họ đã không cần thiết chúng ta giao ra mà muốn chúng ta chết để họ có thể danh chính ngôn thuận nhận lấy.

Phải chăng ta đã quá ngu ngốc khi nghĩ mình có thể đấu với họ.”

Hỏa Nhi nhìn chủ nhân luôn mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối, cô không tiến tới an ủi chủ nhân của mình, mà lặng lẽ đóng cửa đi xuống tầng dưới.

Hoàng Long quấn trên vai chục sợi dây mây to bằng ngón tay của hắn, những sợi dây được buộc lên những cây gỗ có thân to bằng bắp tay của hắn, tuy đều là cây lớn nhưng trên thân gỗ đều có chỗ đã bị thối hoặc hư hại do sâu bệnh, đây là những cây gỗ mà hắn đã chuyên tâm tìm kiếm trên dãy núi.

Hắn biết mình sẽ không dừng chân ở đây quá lâu, nếu dùng những thân cây mạnh khỏe còn đang sống tốt để làm nhà thì khá là lãng phí, ở hành tinh số no.7 để trồng được một cây xanh không dễ dàng gì.

Hoàng Long kéo những thân cây lên bãi đất trống cạnh thác, hắn lui ngôi nhà cách dòng sông khoảng trăm mét, tránh để có lúc dòng sông lên cao cuốn đi.

Với nhu cầu đơn giản, Hoàng Long lấy tay làm dao trực tiếp trẻ từng chỗ hư hỏng vứt đi, hắn căn chỉnh chia đều những cây gỗ cao đúng bốn mét, chia xong lại chia chúng thành nhiều thanh gỗ đều nhau, hắn cẩn trọng cắm từng thanh gỗ xuống đất tạo thành một hình chữ nhật để hổng một lỗ đủ cho thân thể hắn có thể đi lại.

Phần mái nhà hắn chặt mấy cây tre từ bụi tre gần đó đem về, xếp chúng lên những thanh gỗ đã khoét sẵn một lỗ thủng đủ vừa những cây tre có thể đặt vào.

Lại đi kiếm thật nhiều cỏ lau quanh bờ phủ lên trên mái nhà, sau khi phủ cỏ lau lên thấy nhà có chút tối hắn liền đục thủng một lỗ làm cửa sổ hướng ra bờ sông.

Thiết kế ngôi nhà xong thì trời cũng đã sắp tối, nhìn ngôi nhà có phần đơn sơ nhưng đủ cho mình đi ra đi vào cũng làm Hoàng Long vừa lòng.

Trời cũng đã muộn, mặt trời chiếu rọi những khoảnh khắc đỏ lửa cuối cùng, chim muông cùng với các con thú cũng dần nháo nhác trở về tổ, Hoàng Long cũng lười đi kiếm quả rừng, hắn lấy một lát nhân sâm ra ngậm đỡ, ánh mắt hắn ngước lên trời chỉ đợi màn đêm buông xuống, ánh trăng và ánh sao hiện ra.

Hoàng Long ngồi lên mảnh đá cạnh sông, mặt hơi ngước lên trời, thân thể hắn dần trở thành hình dáng dị thú không gian, ba viên ngọc lớn trên đầu và hai bên vai hấp thu lấy ánh sáng từ trăng và sao dội xuống, viên ngọc thứ tư trên ngực hắn mới chỉ nhô ra giống hạt ngọc nhỏ cũng điên cuồng hướng những ánh sáng mà hấp thu.

Hoàng Long không chỉ dừng ở việc hấp thu ánh sáng từ mặt trăng và những ngôi sao, mà bốn viên ngọc từ cơ thể hắn hướng thẳng lên trời cao, phá không mà hấp thu năng lượng từ bên ngoài không gian.

Những ánh sáng trắng bằng mắt thường hay những thiết bị tiên tiến khó có thể nhìn thấy truyền thẳng vào những viên ngọc.

Con cá sấu khổng lồ nhìn phía trên đỉnh tháp đang tỏa ra quang mang lấp lánh giữa trời đêm thì cứ như vậy dương hai mắt lên nhìn, nó cũng khao khát muốn được hấp thu ánh sáng ấy nhưng nó không biết cách để làm, nó cũng trèo lên bờ để những ánh sáng phủ lên người nó nhưng suy cho cùng những ánh sáng ấy từ chối nó.

Hoàng Long trong hình thái của dị thú không gian, không có điều tiết sức mạnh tinh quang từ tinh không, hắn thô tục hấp thu chúng, không cần màu mè, câu lệ.

Vậy mà viên ngọc đỏ trên ngực vẫn không ngừng lớn lên, dù mắt thường cũng có thể thấy rõ được.

Hoàng Long thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt như những viên pha lê nhìn lên ánh trăng lẩm bẩm:

“Sắp rồi, nhanh hơn ta dự kiến quá nhiều, chẳng lẽ là do dược lực của nhân sâm, nhưng có phần không đúng, dù dược lực mạnh mẽ cũng không nhanh như thế, chẳng lẽ là bầu trời nơi đây thoáng đãng, sức mạnh dẫn từ tinh không mạnh mẽ kết hợp với dược lực từ nhân sâm, hai thứ kích phát nhau khiến cho ta có thể đột phá.”

Cả người Hoàng Long dần lơ lửng trên không, từ người hắn bộc phát ra quang mang màu tím như lôi điện xua tan đi quang mang màu trắng, lại từ quang mang màu tím nổi lên quang mang màu xám, quang mang màu xám thổi ra như nổi gió lớn xung quanh.

Các viên ngọc trên cơ thể Hoàng Long cũng đổi sang màu xám và tím, từ chiếc miệng lớn của Hoàng Long thở ra những luồng khí mạnh mẽ, khí huyết trong cơ thể dần chuyển hóa thành sức mạnh tinh quang.

Hơi thở của Hoàng Long ngày càng trở lên nặng lề, hắn thì thào nói. “Chưa đủ, chưa đủ.”

Tay hắn khẽ lay, từ khối lập phương không gian, nhân sâm vương xuất hiện trên tay hắn.

Hoàng Long chẳng ăn từng ngụm một như trước mà trực tiếp cắn nát củ nhân sâm vương thành hai, dược lực của nhân sâm vương kích phát mạnh mẽ, khí huyết bên trong thân thể hắn tăng mạnh, bốn viên ngọc lại điên cuồng chuyển hóa khí huyết thành sức mạnh tinh quang.

Cứ mỗi lần Hoàng Long thở ra, không khí xung quanh lập tức trở lên nặng lề, ánh sáng từ trên trời chiếu xuống như đông lại, dòng nước vốn chảy xiết cũng như dừng lại, con cá sấu cùng những con chim và thú nhỏ sống trên cây quanh khu vực Võ Huyền ngồi đều giống như chết lặng, chúng cả người không thể di chuyển như có một hòn đá vô hình đè lên bọn chúng, mặc cho bọn chúng dãy dụa ra sao đều không thể cử động.

Sự việc cứ như thế diễn ra vài canh giờ, khi mặt trăng di chuyển trên không đã đến gần cuối điểm trời, thì một tiếng gầm vang vọng cả dãy núi khiến cho toàn bộ muông thú trở lên sợ hãi nhưng trong tiếng gầm chỉ toát lên sự sảng khoái chứ không hề có ý đe dọa, nên đám muông thú qua một hồi lại chấn tĩnh.

Lơ lửng giữa không trung, Hoàng Long cảm nhận sức mạnh tinh không đang mạnh mẽ sôi trào trong cơ thể. “Đây là sức mạnh của cấp lãnh chúa sao? Thật mạnh mẽ, so với cấp đấu tướng lúc trước cũng hơn cả trăm lần.”

Hoàng Long bay lên cao, ánh mắt hướng về phía dinh thự chạy đến, hàng loạt hình ảnh lọt vào mắt hắn, chẳng mấy chốc hình ảnh dinh thự đã lọt vào tầm mắt hắn.

Cả dinh thự tối tăm đang chìm trong giấc ngủ, chỉ có một căn phòng đang thức, ánh mắt Hoàng Long chú ý đến điểm sáng duy nhất trong căn nhà, hắn thấy rõ Mộc Linh đang ngồi trên bàn với một tờ giấy viết gì đó, nước mắt của nàng đang lặng lẽ rơi trên trang giấy.

Hoàng Long không thể nhìn rõ trên trang giấy viết gì, hắn chỉ có thể thu hồi ánh mắt, sau khi thu hồi hai mắt của Hoàng Long có chút mỏi, đó có lẽ là tác dụng phụ khi truyền sức mạnh tinh không vào mắt.

Hoàng Long còn đang mải cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể thì con cá sấu gầm lên hướng Hoàng Long như muốn gọi hắn.

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.