Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Sống Thiếu Đà Chủ

Tiểu thuyết gốc · 3458 chữ

Dứt lời, thiếu đà chủ dùng tám phần tu vi lao tới, quyết tâm dùng một kích hạ gục đối thủ. Lập Thiên tâm tư xoay chuyển, chợt nảy ra một chủ ý khá hay.

- Có vẻ như thời gian gần đây tu vi tên này tăng tiến không ít, chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn ta. Nếu muốn bắt sống hắn, không dùng chút thủ đoạn là không được. Dù sao nếu hắn đánh không lại ta, muốn chạy trốn thì ta cũng ngăn không nổi. Đã vậy, chi bằng...!

Ầm một tiếng, công kích của Lập Thiên và thiếu đà chủ lần nữa va chạm vào nhau. Bất quá lần này, Lập Thiên bị thiếu đà chủ đánh bay, miệng túa máu, chật vật lắm mới đứng dậy được.

Thiếu đà chủ thấy thế vui mừng ra mặt, gã chỉ bị lực phản kích trấn lui một đoạn, thân thể không hề hấn gì. Nghĩ Lập Thiên bị mình đánh cho nội thương, tinh thần vô cùng sảng khoái.

- Tiểu tử thối, xem ra sự lươn lẹo của ngươi cũng chỉ đến thế là cùng. Một khi lột bỏ chút mưu mô thủ đoạn, ngươi ngoài lớp da mặt dày ra thì chẳng có cái gì đáng nói. Hôm nay, bổn chiếu chủ tuyệt đối sẽ không để ngươi thoát khỏi lòng bàn tay ta thêm một lần nữa.

- Nói thật cho ngươi biết, một kích vừa rồi ta chỉ dùng tới tám thành lực lượng mà thôi. Nếu xuất toàn lực, hẳn lúc này ngươi không thể bò dậy nổi. Thế nào? Ngươi đã phục chưa? Nếu phục rồi thì mau mau khoanh tay chịu trói, ta đỡ tốn công phu, ngươi cũng tránh khỏi chịu đau đớn không cần thiết.

Lập Thiên nghe chưa hết câu thì đã nhổ một ngụm máu ra khỏi miệng, vẻ mặt đầy hung ác nhìn thiếu đà chủ, nói:

- Đừng có nằm mơ. Hôm nay, dù phải liều cái mạng nhỏ này, ta nhất định cũng phải giết chết ngươi, báo thù cho què gia gia.

- Được lắm, rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, vậy ngươi đừng có trách.

Dứt lời, thiếu đà chủ lần nữa chủ động tấn công, lần này vẫn là tám thành lực lượng, phần còn lại là vốn liếng đề phòng bất trắc. Thiếu đà chủ hăng hái tấn công mà không hay biết rằng, một chiêu trước đó của Lập Thiên chỉ dùng sáu thành tu vi cho nên mới dễ dàng bị gã đả thương như vậy. Đây là Lập Thiên cố tình chấp nhận thua thiệt để thực hiện kế hoạch của mình.

Ầm, ầm, ầm... Một chiêu, hai chiêu, năm chiêu, mười chiêu, ba mươi chiêu... Lập Thiên liên tục chống đỡ sức tấn công đầy tàn bạo của thiếu đà chủ, từ đầu chí cuối chỉ dùng sáu thành tu vi, không hơn không kém. Bởi vì lực lượng công kích yếu hơn hai thành, cho nên da thịt khắp toàn thân đều bị thiếu đà chủ đánh cho bầm tím, huyết nhục vương vãi, thần trí mơ hồ, ước chừng muốn ngã gục tới nơi.

Đột nhiên sau đòn tấn công thứ sáu mươi chín của thiếu đà chủ, Lập Thiên bất thình lình bị đánh văng vào vách tường, nháo nhào ngã lăn trên mặt đất. Chật vật ôm lấy cổ họng, hắn cố thốt ra mấy chữ:

- Ta chết rồi, dù làm ma cũng không tha cho ngươi.

Nói dứt câu, Lập Thiên phun ra một búng máu lớn rồi bất tỉnh nhân sự.

- Haha, người sống ta còn không sợ, ma quỷ thì tính là cái gì. Đến cuối cùng, ngươi vẫn bại trong tay của ta. Nhưng cũng khá khen cho ngươi, tu vi thấp hơn một tầng mà vẫn trụ vững lâu như vậy, coi ngươi là đối thủ cũng không tính hạ thấp uy danh của ta.

Đánh gục Lập Thiên xong, thiếu đà chủ đứng tại chỗ phủi bụi trên thân, chỉnh trang y phục một chút rồi nhìn Cao Bình với vẻ thương hại. Sau đó, gã không nhanh không chậm đi đến chỗ Lập Thiên, muốn dùng thuật điểm huyệt khống chế nhục thân của hắn trước.

Trong mắt thiếu đà chủ, Lập Thiên là tên tội phạm hết sức nguy hiểm, không thể lơ là cảnh giác. Hiện tại đối phương đã bị đánh gục, thế nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh dậy, cho nên tốt nhất là khốn trụ hắn trước rồi mới nói.

Từng bước từng bước đi tới chỗ Lập Thiên, trong tâm thiếu đà chủ vẫn phát sinh sự lo lắng khó lòng nói rõ. Việc Lập Thiên bị đánh trọng thương là người thật việc thật, chính mắt gã trông thấy, không thể sai được. Chỉ bất quá tên này luôn mang đến cho người khác cảm giác bất an, bởi vì tình huống lật thuyền trong mương rất hay xảy ra vào giờ phút then chốt.

Chính vì thế, tiếp cận càng gần nơi Lập Thiên ngã xuống, linh quang bao bọc quanh thân thiếu đà chủ càng nở rộ, mờ mờ ảo ảo có một tầng bình chướng xuất hiện, rõ ràng vẫn có ý tứ đề phòng Lập Thiên bất thình lình dở trò đánh lén.

Mặt ngoài, để giữ thể diện trước mặt Cao Bình, thiếu đà chủ tỏ ra rất nhẹ nhàng thoải mái, thế nhưng trong tâm thì vô cùng khẩn trương, chỉ sợ chậm chân một lát Lập Thiên sẽ tỉnh lại rồi đổi ý, dở ra thủ đoạn gì khác nữa. Thiếu đà chủ lẩm bẩm:

- Trên người tên này ngoài một tấm áo mỏng ra thì không còn thứ gì khác, đúng là thời điểm an toàn để tiếp cận. Bất quá ta vẫn nên cẩn thận, ai mà biết tên này ngất thật hay ngất giả, cho nên vẫn phải đề phòng hắn đánh lén mới được.

- Xét theo tình trạng thương thế hiện tại, tên này muốn tỉnh lại ít nhất cũng phải mất ba bốn canh giờ. Ngoại thương có thể dùng tu vi áp chế phần nào, nhưng nội thương thì không thể làm như vậy.

- Huống chi hắn bị ta đánh trúng nhiều lần như thế, hẳn là nội thương và ngoại thương đều rất nghiêm trọng, không mượn trợ lực từ bên ngoài mà muốn thoát khỏi tay ta thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

- Đổi ngược cách nghĩ mà nói, tên này cũng không có lý do gì giả vờ thua trận. Dù sao thì ta cũng đã cho hắn cơ hội công bằng chiến một trận rồi. Nếu hắn có thực lực đó, tại sao không mạnh mẽ xông lên đánh bại ta, cần gì phải làm ra loại hạ sách này làm gì cho mệt.

Nghĩ tới nghĩ lui, thiếu đà chủ cho rằng lần này Lập Thiên đã bị chính mình đánh bại thật rồi. Gã bày ra một tầng bình chướng bảo hộ toàn thân rồi đi đến nơi Lập Thiên đang nằm, dự định dùng thủ pháp phong bế khiếu huyệt toàn thân hắn.

- Ú oà!

Ngay vào lúc thiếu đà chủ chuẩn bị thi pháp điểm huyệt Lập Thiên thì dị biến đột ngột nảy sinh.

Một tiếng hù dọa vang lên, Lập Thiên đang nằm ngất đi dưới đất bất ngờ ngồi bật dậy, bộ dáng nhe nanh múa vuốt, giả làm mặt quỷ doạ cho thiếu đà chủ sợ hết hồn. Cũng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, một chỉ toàn lực của Lập Thiên nhanh chóng xuyên thủng tầng bình chướng phòng ngự trên người thiếu đà chủ, sau đó đánh thẳng lên ngực của gã.

Phốc một tiếng, ngực thiếu đà chủ bị điểm một cái thật mạnh. Tiếp theo đó là vô số âm thanh phông phốc vang lên, những huyệt vị trọng yếu khác trên người gã cũng bị phong bế, cách làm y chang như Cao Bình. Đến khi thiếu đà chủ tỉnh hồn thì phát hiện thân thể cứng đờ như tảng đá, không nhúc nhích cựa quậy nổi, ánh mặt hiện rõ sự kinh hoàng.

- Ngươi, ngươi...! Khốn kiếp, thì ra ngươi giả vờ ngất đi để lừa ta.

Lập Thiên lúc này mới từ sau lưng thiếu đà chủ di chuyển tới trước mặt hắn, dùng tay vỗ vỗ má thiếu đà chủ, cười khẩy nói:

- Giờ mới biết thì quá muộn rồi.

- Không thể nào, rõ ràng ngươi đã bị ta đánh trọng thương, làm sao tu vi vẫn mạnh như vậy được chứ? Không đúng, phần thực lực này còn mạnh hơn lúc giao đấu với ta, đây là có chuyện gì?

Lập Thiên hít sâu một hơi điều hòa khí tức, dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên miệng, sau đó ngồi lên tảng đá lúc nãy thiếu đà chủ vừa ngồi, giải thích:

- Ta bị ngươi đánh trọng thương là thật, bất quá ngươi cho rằng lúc đánh nhau với giao long ta không bị gì sao? Nếu chỉ có bằng ấy bổn sự, ta sớm đã biến thành bộ xương khô nằm dưới ba tấc đất rồi, làm sao có thể sống sót đến hôm nay.

Lúc này, sau khi nắm chắc đã bắt được thiếu đà chủ, Lập Thiên lập tức thay đổi thái độ, hiển lộ nguyên hình. Không chỉ trạng thái cảm xúc mà giọng điệu, ngôn từ sử dụng cũng đều thay đổi, khác lạ đến mức không chỉ thiếu đà chủ mà cả Cao Bình nghe vào tai cũng không thể tin nổi đây là cùng một người.

- Chẳng lẽ ngươi đã tiên đoán trước được mọi chuyện, cho nên cố tình sắp đặt sẵn cạm bẫy chờ đợi ta sao? Hay là nói, ngươi liều mạng xông vào đây cứu tên họ Vương kia hay cùng giao long sống mái cũng là một phần trong kế hoạch?

Thiếu đà chủ buồn bực nói ra nghi vấn, Cao Bình nghe mà tâm thần chấn động, cả hai đều đưa mắt nhìn về chỗ Lập Thiên với vẻ kinh y bất định. Nhưng khi nghe xong, Lập Thiên liền lắc lắc đầu phản bác, nói:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Thực ra bị đám đồng môn đẩy vào đây là sự tình bất đắc dĩ, không nằm trong kế hoạch của ta. Ban đầu, ta cũng không ngờ rằng người phá cửa xông vào không phải là đám người Lục Phong Lâm Bằng mà lại là ngươi.

- Bất quá ta biết, lần phù chiếu chiến tu này không sớm thì muộn ta cũng sẽ đụng phải các ngươi, cho nên đã chuẩn bị kế sách đối phó rồi. Khi thấy Cao Bình cùng ngươi tiến vào đây, không cần nói cũng biết đám người Lâm Bằng Lục Phong đã gặp chuyện chẳng lành.

- Chỉ đáng tiếc, bọn chúng là bọn chúng, ta là ta, an nguy của bọn chúng chẳng liên can gì tới ta. Việc của ta chính là bắt ngươi, xét hỏi thông tin từ trên người ngươi, điều đó trọng yếu hơn hết thảy.

- Ngươi nói ngươi cũng bị nội thương, thế thì tại sao thương thế lại khỏi nhanh như vậy? Từ đầu chí cuối ta không thấy ngươi dùng đan dược, cũng không vận công điều tức, thế nào chưa gì đã khỏi được chứ?!

- Chuyện đó ta không thể nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần biết, bằng tu vi của ngươi hiện nay, căn bản không thể khiến ta bị nội thương.

- Cho nên ngươi mới tương kế tựu kế, giả vờ để ta đánh trọng thương, khiến ta không chút đề phòng rồi dùng thủ đoạn khống chế ta. Tiểu ma đầu, ngươi đích xác là tiểu ma đầu.

- Ngươi không cần khen ta đâu, càng đừng nghĩ tới chuyện câu giờ chờ đám thủ hạ của ngươi tới cứu. Bây giờ, đã đến lúc ngươi trả lời câu hỏi của ta rồi.

- Quên đi. Tiểu tử khốn kiếp, ngươi đừng hòng dò hỏi được bất kỳ thông tin gì từ trên người ta. Nếu ngươi muốn biết, mau giải khống chế cho ta, hai người chúng ta lại đánh một trận. Ngươi dùng thủ đoạn chiến thắng ta, cũng chính là ngươi tự mình hủy bỏ giao ước, kết quả tự nhiên không được tính.

- Ngươi chắc chắn chứ? Thiết nghĩ ngươi nên cẩn thận với lời nói của mình, bởi vì một khi ta giận dữ, ngạ quỷ cũng phải giật mình đấy!

- Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Ta là ai chứ, là người ngươi có thể dọa nạt được sao?

- Ngươi nên sợ!

- Vì cái gì?

- Ngươi biết loại người đáng sợ nhất thế gian này là ai không?

Thiếu đà chủ quay mặt sang một bên, thái độ không quan tâm, cũng không muốn trả lời câu hỏi của Lập Thiên. Lập Thiên thấy thế cũng không thèm chấp, tiếp lời:

- Người đáng sợ nhất thế gian không phải là người tu vi cao cường như Ma Hoàng, cũng không phải người độc ác giết người không ghê tay như Quỷ Vương, mà chính là người không còn gì để mất, ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ cầu hoàn thành tâm nguyện duy nhất của mình. Mà hiện tại, người ngươi đang đối diện, chính là một kẻ như vậy.

- Haha, ngươi đang oán hận chúng ta vì đã giết chết người thân duy nhất của ngươi ư? Thật nực cười! Thua chính là thua, còn có lý lẽ gì. Hôm nay ta thua, mạng của ta nằm trong tay ngươi, dù ta nói gì cũng vô dụng, không phải sao? Ngày xưa là què gia gia của ngươi thua, mạng của lão ta đương nhiên nằm trong tay chúng ta. Trên thế gian này, chân lý đều thuộc về người thắng cuộc. Kẻ bại trận dù có đúng, cũng chỉ là kẻ bại trận mà thôi.

- Thì ra là ngươi muốn nuốt lời. Cũng được thôi, lúc nãy ngươi cho Cao Bình ăn thứ gì, tiếp theo đây ta sẽ cho ngươi ăn thứ đó. Ta muốn xem xem, cảm giác bị gậy ông đập lưng ông sẽ như thế nào!

Nói xong, Lập Thiên cũng không thèm nhìn xem thiếu đà chủ có suy nghĩ gì, lập tức quay người đi về phía nơi gã ta để đồ. Lục lọi một lát, Lập Thiên chợt tìm thấy một chiếc lọ nhỏ, trên lọ có vẽ một con bọ cạp đen thùi lùi, mỉm cười hài lòng.

Thế nhưng cách đó không xa, vừa nhìn thấy chiếc lọ này, thiếu đà chủ hai mắt trợn ngược, vẻ kinh hoàng không thể che giấu, rõ ràng đã bị doạ sợ mất mật. Còn chưa để Lập Thiên kịp động thủ, thiếu đà chủ đã vội vàng la lên.

- Đừng, ngươi đừng manh động. Ngươi muốn biết cái gì thì cứ hỏi, những gì ta biết ta đều sẽ nói cho ngươi biết, hoàn toàn không cần dùng đến thứ đó đâu. Bất quá chuyện này vô cùng hệ trọng, ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi biết mà thôi.

Lập Thiên thấy thiếu đà chủ vậy mà quá dễ doạ sợ thì vui vẻ cười vang, nói:

- Haha, dễ nói, dễ nói, đi xa một chút cũng tốt.

Dứt lời Lập Thiên lập tức dẫn thiếu đà chủ đi tới một nơi vắng vẻ rồi hỏi:

- Nói đi, ai đã giết què gia gia?

Thiếu đà chủ nhìn quanh, thấy hiện tại đã không có ai mới dịu giọng đáp lời:

- Là phái chủ và các vị trưởng lão của phái ta động thủ. Bất quá trận chiến đó khiến hai vị trưởng lão mất mạng, phái chủ thân thể già yếu bị trọng thương, cho nên, cho nên...

- Cho nên cái gì?

- Cho nên phải dùng ma công cải lão hoàn đồng, thể xác hoàn trả cho thiên địa, nguyên thần đoạt xá một người khác.

Nghe nói tới đây, Lập Thiên liền nhớ đến vị thiếu niên trẻ tuổi tự xưng phái chủ Trường Sinh Phái xuất hiện ở Đồ Ma Lĩnh trước đó, bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Thì ra đối phương đã dùng phương pháp kim thiền thoát xác, dùng cách đoạt xá để hoán đổi thọ mệnh. Dĩ nhiên bên trong còn nhiều yếu tố kỳ bí khác, nhưng về bản chất thì chính là như vậy.

- Cho nên người ngươi gọi phái chủ kia, là người sau khi đã đoạt xá ư?

- Đúng vậy.

- Khốn kiếp. Vậy vì sao lại muốn giết què gia gia của ta? Ông ấy đã đắc tội gì với Trường Sinh Phái các ngươi? Ta nhớ ông ấy một đời thanh liêm, quy ẩn sơn lâm, không dính nhân quả, làm sao có khả năng cùng các ngươi kết thù chuốc oán.

Thiếu đà chủ không cho mấy lời này là đúng, nhăn nhó nói:

- Đó chỉ là chuyện khi lão ta nhặt được ngươi thôi. Lúc ngươi chưa chào đời, ngươi làm sao biết ông ta đã làm những chuyện gì chứ?!

- Nói, thực ra là có chuyện gì?

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng nguyên nhân sâu xa trong đó thì chỉ có bốn chữ, "Ma Hoàng Chi Huyết".

- "Ma Hoàng Chi Huyết". Đó là vật gì?

- Ta cũng không biết rõ. Chỉ nghe nói năm xưa khi Ma Hoàng bị người ta bao vây đánh giết, ma huyết chảy khắp nơi, thế nhưng phần lớn đều bị người của thần đình thu lại, phần còn lại thì bị trấn áp luyện hoá bên duới phong ấn Đồ Ma Lĩnh.

- Chẳng qua không biết một thế lực nào đó vì một cách gì đó mà thu được một giọt tinh huyết của Ma Hoàng, ý đồ trong tương lai sẽ phục sinh ông ta. Dù sao lúc đó thông tin nguyên linh của Ma Hoàng chỉ có chín phần bị bắt giữ, còn một phần đã nương theo địa mạch lẩn trốn đi không phải bí mật gì ghê gớm cả.

- Sau đó, "Ma Hoàng Chi Huyết" hình như đã được mang về Ma Vực, bí mật cất giữ chờ đợi thời cơ. Nhưng không ai biết ma tộc ở Địa Vực đã xảy ra chuyện gì mà có người đã đánh cắp "Ma Hoàng Chi Huyết" mang đi, kể từ đó thất lạc tung tích.

- Không lâu trước đây, phái chủ có lần đi đến Ma Vực công chuyện, không biết từ đâu nghe được thông tin "Ma Hoàng Chi Huyết" xuất hiện ở Bắc Phương Chi Địa, mà què gia gia của ngươi là người bị tình nghi có liên quan đến sự tình "Ma Hoàng Chi Huyết" bị trộm đi, cho nên mới muốn bắt lão ta về tra hỏi.

- Chỉ là ông ta quá cứng đầu, không chịu hợp tác, nhất quyết cùng chúng ta một mất một còn. Ngay cả đến khi chết đi, vì không muốn thần hồn bị quản chế cho nên cũng tự mình hủy diệt, đồng quy vu tận với hai vị trưởng lão của chúng ta, nhận lấy kết cục thân tử đạo tiêu.

Nghe được lời này, hai mắt Lập Thiên đỏ ngầu, nước mắt chảy ra hai hàng, tức giận không thể tả.

- Chỉ vì một giọt ma huyết thật giả không rõ ràng mà các ngươi đuổi cùng giết tận người vô tội hay sao?! Đúng là lũ tà ma ngoại đạo, tất cả đều đáng chết. Nói, vậy tại sao muốn bắt ta?

- Là vì ngươi cũng nằm trong diện tình nghi, phái chủ muốn ta bắt sống ngươi về tra hỏi. Bất quá hiện tại không cần hỏi nữa, bởi vì tu vi của ngươi tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn trong người ngươi có điểm bất thường. Hơn nữa mỗi lần ngươi xúc động, ta còn cảm thấy một tia sát khí kinh thiên địa khiếp quỷ thần từ trên người ngươi phát tán ra, căn bản không tránh khỏi có liên quan đến "Ma Hoàng Chi Huyết", thậm chí là tia nguyên thần còn sót lại kia của Ma Hoàng.

- Nói trắng ra là, mọi chuyện xảy ra ở Đồ Ma Lĩnh bao gồm cả việc Ma Hoàng tái sinh hay "Ma Hoàng Chi Huyết" đều có liên quan tới ngươi, dù ngươi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng. Hôm nay dù ngươi giết chết ta thì cũng không thể cải biến được kết cục cuối cùng. Phái chủ chắc chắn sẽ biết được việc này, sớm muộn gì cũng đích thân tới tìm ngươi thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.