Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Sư Huynh Gặp Nạn

Tiểu thuyết gốc · 3434 chữ

Mấy ngày sau, Lập Thiên xuất hiện sau một tàng cây rậm rạp, trước mặt là hang đá to lớn đục sâu vào dãy núi đá trập trùng. Dẫn đầu đoàn người, Vương sư huynh tay cầm đuốc lớn, tẩn ngẩn tần ngần không biết nên đi vào hay không.

- Họ Vương kia, còn không mau dẫn đường?

Đối diện lời hối thúc của vô số người, Vương sư huynh sầu mi khổ kiểm, lúng túng đáp lời:

- Lâm Bằng sư huynh, có thể đổi người khác được không? Ta nhát gan, sợ làm lỡ việc của mọi người!

Lâm Bằng nghe thấy thì nổi nóng, gằn giọng nói:

- Được, ngươi không muốn cầm đuốc đúng không, vậy cầm lấy thanh thiết kiếm này đi. Tương lai gặp phải giao long, ngươi xông lên đánh giết nó cho ta.

Nghe xong mấy lời đó, mặt mày Vương sư huynh chùng xuống, biết lời khẩn cầu của mình vô phương thực hiện. Gã không nói gì thêm, chỉ đành dơ que đuốc đang cháy đỏ lên cao chậm chạp đi tới.

- Lâm Bằng sư đệ, ngươi nói tiểu tử kia có khả năng sẽ không đến hay không?

Phía sau, Lục Phong hài lòng nhìn bố cục tổng thể, nhỏ giọng hướng Lâm Bằng hỏi một câu như muốn xác định rằng kế hoạch bọn họ khổ công bày ra sẽ không xảy ra sai sót.

Lâm Bằng gật đầu tỏ vẻ chắc nịch đáp:

- Tiểu tử kia nhất định sẽ đến. Thời gian qua ta đã theo dõi hai kẻ này, giao tình giữa hai bên không tệ. Dùng tên này làm mồi dụ, tên kia chắc chắn sẽ cắn câu.

Lục Phong nói:

- Thế thì tốt. Đã vậy mọi người cứ theo kế hoạch mà làm.

Nói xong nhìn liếc qua mọi người gật gật đầu, ra hiệu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu triển khai hành động.

Lúc này, Vương sư huynh đang cầm đèn đi vào hang động, hang động vừa sâu vừa tối, nền đá lởm chởm khó đi khiến cho tốc độ của gã càng lúc càng chậm.

Vương sư huynh vừa đi vừa quan sát trên đầu dưới chân, cẩn thận từng bước tiến sâu vào bên trong. Xung quanh thân bình chướng nở rộ, rõ ràng tinh thần phòng bị đã được đặt ở trạng thái cao nhất.

Một khắc đồng hồ chóng vánh trôi qua, Vương sư huynh dẫn đường vẫn chưa phát hiện ra cái gì, khẽ quay đầu hỏi:

- Lục Phong sư huynh, giao long đang ở trong này thật sao? Chúng ta đi lâu như vậy, tại sao vẫn chưa thấy gì?

Nghe hỏi, Lục Phong hai mắt dáo dác nhìn quanh, những người khác nghe thấy cũng cảm thấy hồ nghi không ngớt, cũng quay đầu nhìn theo. Bọn họ đi cả buổi trời, ai cũng cảm thấy tình huống có cái gì đó không đúng lắm, bây giờ nghe hỏi mới chú ý đến.

Nhưng khi cả đám nhìn về phía sau, thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa hang còn rõ rõ ràng ràng, nhận ra vấn đề ở đây là gì. Thực tế thì vấn đề không nằm ở thời gian mà nằm ở khoảng cách.

Bởi vì tốc độ tiến lên của người dẫn đường quá chậm, dẫn đến tốc độ đoàn người bám phía sau cũng chậm theo, cuối cùng khiến cho thời gian một khắc đồng hồ qua đi nhưng khoảng cách đi được chỉ mới khoảng hai ba chục trượng.

Bỗng có một người nhanh trí vội vàng cầm ngọn đuốc chiếu xuống nền đất, nhìn thấy dấu chân của mọi người chồng chéo lên nhau, khoảng cách giữa hai bước chân rõ ràng chỉ bằng một phần ba, một phần tư so với bình thường thì tức giận gào toáng lên.

- Mẹ kiếp, tên họ Vương kia, ngươi nhanh chân một chút thì cha mẹ ngươi sẽ chết hay sao?

Lúc này, Lâm Bằng và Lục Phong đều đã nhìn thấy, lập tức nhận thức được vấn đề, mặt mày không khỏi đen lại, rõ ràng cũng tức giận không kém gì những người khác. Nếu không phải vì đại sự đang ở trước mặt, mọi người cần phải hành động cẩn trọng thì có khi đã xuất thủ giáo huấn cái tên này một trận rồi.

Lâm Bằng buồn bực nhìn Vương sư huynh, nói:

- Vương sư đệ, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Một khi đêm xuống, muốn đối phó giao long sẽ khó càng thêm khó đấy.

Vương sư huynh nghe thế bất đắc dĩ phải đẩy nhanh tốc độ lên. Lần này, sải chân của Vương sư huynh đã rộng hơn một chút, bất quá cứ tiến hai bước thì gã lại lùi một bước, kết hợp với cường độ run rẩy thân hình càng ngày càng lớn khiến cho người khác nhìn vào sẽ có cảm tưởng như vũ công đang nhảy múa.

Đám người Lục Phong và Lâm Bằng đi phía sau thấy thế người che trán người ôm đầu, thực muốn nổi điên tới nơi, liên tục chửi thầm trong bụng.

- Con bà nó, nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, ông đây đã chém ngươi làm mấy khúc rồi.

Đi thêm được một đoạn, mọi người vẫn chưa nhìn thấy giao long, cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Ngoài tiếng nước tí tách rơi xuống hay tiếng đất đá dưới chân bị cước lực đạp vụn thì hoàn toàn không có bất kỳ thanh âm nào khác.

Ánh sáng ngoài cửa hang đã biến mất, bóng tối đậm đặc càng trở nên đáng sợ, nhất là khi trong đầu mỗi người sự nguy hiểm của giao long đang hiển hiện, càng khiến cho tâm thần mỗi người khó mà giữ được bình tĩnh.

Vương sư huynh dẫn đầu, dù chưa gánh chịu bất kỳ áp lực nào nhưng toàn thân đã ướt nhẹp mồ hôi, tinh thần căng thẳng như dây đàn, hai hàm răng nghiến chặt, tay chân run rẩy, cơ hồ mỗi bước chân đều nặng nề như vác núi lớn trên lưng, chỉ e không trụ vững được bao lâu nữa.

- Lâm Bằng sư huynh, ta, ta thực sự không đi nổi nữa. Huynh xem, tay chân của ta đều đã mềm nhũn cả ra rồi. Có thể đổi người khác được không?

Nghe Vương sư huynh nói, mọi người vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy thương cảm. Dù sao ai ai cũng dễ dàng trông thấy tay chân của gã đều đang run lên một cách dữ dội, ngọn đèn trong tay chao đảo muốn rớt xuống đất tới nơi. Y phục toàn thân ướt như chuột lột, nhìn qua chẳng khác người bị té xuống sông mới bò lên.

Trong nhóm, hầu như mọi người đều sợ giao long, người thì ít người thì nhiều, tuy nhiên sợ đến mức thiếu đường chảy cả nước đái thế này ngoài họ Vương ra thì không có ai. Có một số còn tự hỏi nỗi sợ phải lớn bao nhiêu mới khiến một người rơi vào tình trạng thê thảm bậc này.

Vương sư huynh ánh mắt trăn trối nhìn Lâm Bằng và Lục Phong, nhất thời khiến cả hai đều lâm vào khó xử. Nếu không phải cần dùng đối phương làm mồi dẫn dụ Lập Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ dẫn theo cái tên vô dụng này cùng đi làm nhiệm vụ. Có tên này trong nhóm, thành sự không có, bại sự có thừa.

Ánh mắt Lâm Bằng và Lục Phong giao nhau, đang tính toán liệu có nên thay đổi người khác hay không. Dù sao chỉ cần có mặt tên họ Vương này trong nhóm thì mục đích của bọn họ đã đạt thành, không nhất thiết cần gã phải đi đầu. Để gã đi giữa, phái người trông chừng tránh cho bỏ trốn thì giá trị con mồi vẫn y nguyên.

Nhưng cả hai còn chưa kịp đưa ra quyết định thì hai mắt bỗng nhiên trợn trừng, hơi thở đứt đoạn, lòng đen cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không phía sau đầu Vương sư huynh. Rất nhanh, trạng thái của những người khác cũng rơi vào tình cảnh tương tự.

Dưới ánh đèn mập mờ tối, một chiếc đầu đen sì to bằng vại nước bất ngờ nhô ra, bên ngoài mọc đầy gai nhọn, đôi răng nanh trắng bóng sắc nhọn cùng cái lưỡi vừa dài thò ra thụt vào khiến cho cả đám đều kinh hồn tán đảm, nhất thời toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy.

Đầu giao long tiếp cận đoàn người một cách thầm lặng, vô thanh vô tức, không ai hay biết về sự hiện diện của nó cho đến khi tận mắt trông thấy. Nhưng chẳng hiểu vì sao, đầu giao long khi trông thấy bọn họ thì không lập tức tấn công mà chỉ chậm rãi tiếp cận thân thể Vương sư huynh ngửi ngửi, trong đôi mắt to huyết tuyến dày đặc, sát ý mãnh liệt không thể nghi ngờ.

Đến lúc này, Vương sư huynh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn đám sư huynh đệ đồng môn với vẻ ngơ ngác. Mãi một lúc sau, khi cảm ứng thấy có một luồng hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy, mùi yêu khí nồng đậm xông thẳng vào mũi và tiếng khè khè đầy xa lạ thì gã mới ý thức được cái gì.

Nhìn biểu cảm mặt mày tái mét của tất cả mọi người, Vương sư huynh chẳng hiểu tại sao lại bình tĩnh một cách lạ lùng. Gã chậm rãi quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem là thứ gì đang ở phía sau lưng mình, trong bụng thì không ngừng tự an ủi bản thân phải giữ bình tĩnh.

- Bình tĩnh, ta nhất định phải bình tĩnh. Có Lâm Bằng và Lục Phong sư huynh ở đây, ta nhất định sẽ không có việc gì, không cần phải sợ.

Vương sư huynh tự nhắc nhở mình, cố hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại. Nhưng vừa trông thấy đồ vật phía sau, mọi nỗ lực của gã đều đổ sông đổ bể, hồn vía tức khắc ly thể, ngay cả tiếng hét kinh hoàng cũng không thể thốt ra khỏi miệng, dưới háng bất ngờ có một dòng nước ấm chảy ra.

- Chính là nó, mọi người cùng nhau xuất thủ.

Tiếng thét vang không biết của ai, nhưng lập tức thức tỉnh khí thế tất cả mọi người. Lục Phong là người nhanh tay nhất, một kiếm bổ ra, hướng thẳng đầu giao long chém tới. Lâm Bằng đứng một bên cũng không chịu kém cạnh, một chưởng nối đuôi theo sau. Liền sau đó, không biết có bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, phù triện pháp khí bay ra, hướng giao long tấn công.

Không ai ngờ được rằng, giao long nhìn thấy công kích ngập trời đánh về phía mình nhưng không hề có ý định né tránh, ngược lại hai mắt một mực khóa chặt lấy thân thể Vương sư huynh đang đứng bất động tại một chỗ.

Ngay khi loạt công kích đầu tiên chuẩn bị đánh trúng thân thể nó, cái đuôi dài từ phía sau vèo một phát quét ngang, dễ dàng đập nát toàn bộ lực lượng xông tới, còn đánh sập một phiến đá lớn bên vách hang động, khiến cho hang động chấn động ầm ầm như muốn sụp đổ.

- Mọi người cẩn thận. Thực lực của giao long rất mạnh, tận lực giữ vững đội hình, vừa đánh vừa rút lui.

Lục Phong lớn giọng ra lệnh, tiếp tục chém mấy kiếm về chỗ giao long. Nhưng giao long dường như chẳng hề bận tâm đến động thái của những người khác mà chỉ chằm chằm vào Vương sư huynh, cái miệng há lớn nhanh chóng thụt lại đằng sau, chuẩn bị nuốt chửng con mồi đang ở ngay trước mắt.

Vương sư huynh toàn thân bất động nhưng ý thức thì vẫn còn tỉnh táo. Thấy giao long muốn nuốt chửng mình, ý chí cầu sinh càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong đầu gã lúc này chợt hiện lên lời căn dặn của Lập Thiên vào mấy tháng trước.

- Tu vi yếu, tốc độ chậm, khi gặp phải tình huống bất lợi thì phải nhanh chân một chút. Lần này may mà chỉ bị một đầu phong yêu đốt, nếu là bị bọ cạp cắn hay rết tinh cắn thì e rằng huynh sớm đi chầu Diêm Vương rồi, ta cũng đành chịu thôi.

Khi những lời này vừa xuất hiện trong tâm trí, Vương sư huynh giống như nhận được một cỗ động lực vô cùng lớn lao. Không chút nghĩ ngợi, trong thời khắc giao long thụt đầu ra đằng sau để lấy đà, Vương sư huynh toàn lực ném mạnh que đuốc trong tay, sau đó quay đầu phi thân phóng vụt về phía đám người Lâm Bằng sư huynh.

- Lâm Bằng sư huynh, cứu mạng!

Giao long bị một kích của Vương sư huynh làm cho bất ngờ, cái đầu to hơi nghiêng về một bên, trong miệng một luồng hỏa quang phóng mạnh ra, phụt một tiếng đã thiêu cháy cả que đuốc thành tro tàn.

- Mọi người cẩn thận, mau dùng Bình Chướng Thuật chống đỡ.

Hỏa diễm từ miệng giao long phóng thẳng về phía đối diện, ngay khi tầng bình chướng vừa xuất hiện thì nó cũng đã bao phủ toàn bộ đám người vào bên trong, trực tiếp thiêu đốt tầng bình chướng của Vương sư huynh và đám người thi triển ra, nhanh chóng khiến cho linh quang trở nên ảm đạm.

Đồng thời gần như ngay tức khắc, chiếc đuôi vừa to vừa dài của nó dùng tốc độ nhanh như lôi điện quật mạnh về phía trước, hướng đám người tấn công tới. Tốc độ công kích của giao long quá nhanh, hơn nữa còn ở dưới không gian chập choạng tối nhất thời khiến cho đám người Lâm Bằng và Lục Phong không phản ứng kịp. Đến khi nhìn thấy là đuôi của giao long thì nó đã áp sát mọi người từ lúc nào.

Phụt một tiếng, Vương sư huynh là người đầu tiên bị đánh trúng. Gã là người ở gần giao long nhất, khi còn chưa kịp tiến vào đội hình thì đã bị đuôi của giao long đánh trúng, hiển nhiên chịu tổn thương nặng nhất. Thân thể trên không bay vút đi như diều đứt dây, miệng phun máu ồ ồ, giữa trời tạo thành một đoàn huyết quang rậm rạp phiêu đãng như mưa rào, cuối cùng thân hình nặng nề đập mạnh vào vách đá, ầm ầm ngã nhào xuống đất.

Ngay sau đó, có không ít người khác cũng bị đuôi lớn của giao long đánh trúng, bình chướng phòng ngự quanh thân bị phá hủy, binh khí trên tay bị đánh gãy, xương cốt răng rắc vỡ thành nhiều đoạn, khí huyết nhộn nhạo, cơn đau xông lên tận óc, không ngừng kêu gào thảm thiết.

- Mọi người đồng loạt rút lui, hỗ trợ người bị thương rời khỏi đây mau!

Chính thức nghiệm chứng thực lực của giao long, giờ đây Lâm Bằng đã ý thức được tầm nguy hiểm của nó, tự nhận bản thân không phải là đối thủ, chỉ còn cách tạm thời rút lui tính toán biện pháp khác, lập tức cao giọng ra lệnh cho thành viên trong nhóm vừa đánh vừa lùi.

Ngay cả Lục Phong giờ phút này tâm tư cũng nhận phải đả kích lớn lao, chợt nhận ra suy đoán của bản thân về thực lực của đầu giao long này vẫn còn quá nhiều điểm thiếu sót. Ở trong địa phương nhỏ hẹp thế này, giao long thân thể to lớn không những không gặp phải hạn chế về không gian tấn công, ngược lại còn dễ dàng dồn ép bọn họ vào góc chết mà không thể phản kháng.

- Khốn kiếp. Mau dùng lôi phù cầm chân nó.

Giao long một kích đắc thủ, không chút chần chừ đã lần nữa lao người phóng tới. Thấy giao long vồ về phía mình, Lục Phong cao giọng hét lớn, muốn hối thúc mọi người dùng lôi phù tranh thủ thời gian để mọi người rời khỏi hang động.

- Ầm ầm ầm...

Lôi phù nổ tung, lôi quang sáng chói một vùng, lôi điện bắn phá loạn xạ trong hư không, trực tiếp đánh lên người giao long. Quả nhiên giống như dự kiến, Bạo Lôi Phù có khả năng đả thương được nó, rất nhanh đã đốt cho da thịt cháy xém đến bốc khói.

Tuy nhiên có vẻ như lực lượng trong lôi phù không đủ để đả thương bản nguyên, cho nên chỉ cầm chân được nó trong chốc lát. Chỉ sau mấy hơi thở, khí thế trên người giao long càng gia tăng, hung hăng hướng đám người tấn công dữ dội hơn trước gấp mấy lần.

- Đi mau!

Sau tiếng hét này của Lục Phong, vô số thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ sau mấy tức hơi thở đã dùng độn không thuật chạy ra xa mấy chục trượng. Bằng vào thực lực của những người ở đây, hoàn toàn không thể dùng Viễn Li Thuật thoát khỏi tầm ngắm của giao long. Dù thế, tình thế nguy cấp được hóa giải khiến tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, người đứng mũi chịu sào chỉ còn lại Vương sư huynh. Gã bị giao long đánh trọng thương, là người bị thương nặng nhất, thế nhưng trước sau không có bất kỳ ai xuất thủ tương trợ. Ngay cả Lâm Bằng là trưởng nhóm vậy mà thấy cảnh này đều không hề có chút ý tứ giúp đỡ nào, cứ trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng kéo dài ra.

Cách đó khá xa, Lập Thiên sau hồi lâu âm thầm quan sát đã nhìn thấy toàn bộ tình huống xảy ra, thấy Vương sư huynh rơi bị tính kế thì chỉ đành thở dài ảo não. Hắn biết đám người Lâm Bằng và Lục Phong muốn tính kế mình, nhưng chưa từng nghĩ đến đám người này lại tàn nhẫn đến như vậy, sẵn lòng hy sinh Vương sư huynh để dẫn dụ mình cho bằng được.

Ban đầu Lập Thiên cho rằng hai người này cùng lắm chỉ khiến Vương sư huynh bị thương mà thôi, hoàn toàn không dám hại tính mạng của gã. Nếu là như vậy, đợi đến khi bọn họ chạy thoát ra ngoài, hắn sẽ đến mang Vương sư huynh đi vì lý do bị thương nặng, không thể tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Khi đó, những người này không có lý do gì phản đối được cả.

Dẫu cho việc làm này sẽ khiến cho thứ hạng cuối cùng của Vương sư huynh bị giảm đi, điểm chiến công bị cắt bớt, thậm chí thiện cảm của trưởng bối trong tông cũng mất đi đa số, nhưng suy cho cùng bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Làm sao có thể ngờ đến đám người này vậy mà đủ nhẫn tâm, không chút rủ lòng từ bi trước một người thật thà chất phác như Vương sư huynh chứ!

- Haiz, đành vậy. Đến đã đến rồi, cũng chỉ có thể đánh cược một lần thôi.

Bỗng vút một tiếng, Lập Thiên chẳng biết từ đâu bất ngờ xuất hiện, một tay cầm kiếm, một tay chụp lấy thân thể Vương sư huynh rồi bay ngược lại phía sau, cuối cùng đáp xuống một góc khuất. Sự xuất hiện này của hắn dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lục Phong và Lâm Bằng, chỉ là nhất thời không quản được nhiều như vậy.

Vương sư huynh lúc này vẫn chưa ngất đi, chỉ là miệng mồm đầy máu, hai mắt lạc thần, hơi thở gấp gáp như người sắp chết. Khi thấy được người cứu mình là Lập Thiên, đáy mắt bỗng nhiên xuất hiện sự vui mừng tột độ và sự cảm kích khôn xiết tả.

- Tiểu Thiên, sư đệ, ta biết, ngươi, sẽ không, bỏ rơi, ta mà!

Nói vừa dứt câu thì bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.