Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nợ Nần Chồng Chất

Tiểu thuyết gốc · 2060 chữ

Một ngày đẹp trời ở nội phủ Hàn gia, Hàn thành chủ cùng phu nhân và cô con gái đang ngồi ăn điểm tâm sáng. Gia đình ba người vừa ăn vừa nói chuyện, nhìn qua cũng không khác gì bao gia đình khác. Hàn thành chủ gắp một miếng bánh nhân khoai môn cho cô con gái, ôn tồn nói:

- Liên nhi, con thử cái này đi. Đây là loại bánh con thích ăn nhất, ta đặc biệt yêu cầu nhà bếp làm đấy.

Hàn Tuyết Liên liếc nhìn miếng bánh trước mặt, mặc dù cảm giác yêu thích còn đó nhưng chẳng hiểu tại sao miệng lưỡi nhạt thếch, chẳng thể nuốt trôi.

- Thôi, con không muốn ăn.

Hàn thành chủ chẳng hề cảm thấy lạ lùng trước biểu hiện này của nữ nhi nhà mình, đột ngột chuyển chủ đề hỏi:

- Con gái của cha có điều gì không vui sao? Nếu có kẻ nào bắt nạt con thì hãy nói cho cha biết, cha sẽ đích thân dạy dỗ kẻ đó một trận.

Hàn thành chủ hùng hồn mà nói, dù biết mấy lời này nói ra thì đến quỷ cũng chẳng tin. Xưa nay chỉ có con gái ông đi bắt nạt người khác, nào có ai dám bắt nạt nàng chứ. Bất quá để dỗ dành con gái, ông chỉ đành nói mấy lời kiểu như vậy nghe cho nó hoành tráng một chút mà thôi.

Chỉ có điều Hàn thành chủ cũng không ngờ tới, nữ nhi của ông khi nghe xong mấy lời này không những không cảm thấy được an ủi, ngược lại sắc mặt còn xấu đi trông thấy. Nàng mặt mày nhăn nhó, bứt rứt hồi lâu mới hướng ông hỏi mấy câu.

- Cha, người chúng ta ở Ứng Thiên Tông có tin tức gì không?

Nghe cô con gái mở miệng, Hàn thành chủ mừng như mở cờ trong bụng. Miếng bánh cắn dở còn chưa kịp nhai đã bị ông nuốt xuống bụng, vội vàng đặt phần còn lại xuống dĩa, nhấp một ngụm trà nóng cho ấm giọng, trả lời:

- Thực ra thì có đấy.

Hàn Tuyết Liên khẩn trương hỏi:

- Bọn họ nói gì?

Hàn thành chủ ngạc nhiên nhìn nữ nhi nhà mình, ông cứ cảm thấy từ khi nàng gặp phải tiểu tử họ Khuyết thì tính tình đã thay đổi rất nhiều. Trước đây nàng chẳng quan tâm gì đến gia sự, chỉ lo quậy phá. Bây giờ ngược lại ít quậy phá hơn nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà cái gì cũng hỏi, nhiều khi khiến ông chẳng biết đường nào mà lần.

Đắn đo một chút, Hàn thành chủ mới nói:

- Mấy tháng trước thì không có gì, bất quá tháng này tiểu tử kia không biết vì sao lại thu thập rất nhiều linh phù, khiến Hàn gia chúng ta hao tốn một số tiền không nhỏ.

Mới nghe đến mấy chữ Hàn gia hao tốn không ít tiền, Hàn Tuyết Liên hai mắt trợn ngược, gấp đến thở không ra hơi, hỏi:

- Nhiều là bao nhiêu, cha nói rõ ra xem.

- Hình như là năm mươi viêm hỏa phù, năm mươi thiên kiếm phù, năm mươi bạo lôi phù, năm mươi phát quang phù, năm mươi bảo mệnh phù, năm mươi... Tổng cộng hình như năm sáu trăm tấm gì gì đấy, ta cũng không nhớ rõ lắm.

Nghe xong con số cuối cùng, Hàn Tuyết Liên bỗng dưng nổi đóa lên như cọp cái mới sinh, chồm lên bàn nói mà như quát:

- Cái gì cơ? Tên tiểu tử thối kia thực là không biết điều, một lúc dám tiêu nhiều tiền của cha như vậy, Hàn gia chúng ta là cái mỏ quặng cho hắn ta đào bới chắc. Không được, tuyệt đối không thể tiểu tử thối họ Khuyết kia tự tung tự tác như vậy được, nếu không Hàn gia sớm muộn gì cũng sẽ phá sản vì hắn mất.

Hàn Tuyết Liên vừa nói vừa khoa tay múa chân, bộ dáng muốn giết người tới nơi rồi. Nếu Lập Thiên mà có mặt ở đây, mười phần sẽ bị nàng lôi ra đánh cho một trận tơi bời khói lửa không sai.

Hàn phu nhân ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe hai cha con nói chuyện, lúc này thấy nữ nhi nhà mình dùng lời lẽ thô tục để nói về ân nhân thì không nhịn nổi nữa, khẽ hắng giọng một cái, nói:

- Liên nhi, con càng ngày càng không biết phép tắc có biết không?

Bị mắng, Hàn Tuyết Liên mới nhớ ở đây còn có mẫu thân của mình, bất đắc dĩ thu liễm khí thế, buồn bực ngồi xuống ghế. Đợi con gái yên vị xong, Hàn phu nhân mới nói tiếp:

- Liên nhi, con không còn nhỏ nữa, quan tâm đến việc của gia tộc là tốt, ta không ngăn cấm con. Chỉ bất quá hành sự cần phải thận trọng chu đáo, không thể bồng bột xốc nổi như vừa nãy được.

- Việc hộ tống Khuyết thiếu hiệp trở về Ứng Thiên Tông là cha con nhận lời với người ta, để xảy ra sự tình ám toán kia vốn là sai sót của Hàn gia chúng ta, không thể trách người khác. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, Hàn gia dùng chút tiền tài bồi thường cũng là việc nên làm, mà cha con hứa cung cấp tài nguyên tu hành cho Khuyết thiếu hiệp là cách làm thỏa đáng nhất rồi.

- Hơn nữa con xem, từ ngày tiểu tử kia nhận được thông tin Hàn gia sẽ chịu trách nhiệm chi trả chi phí tu luyện cho hắn đến nay đã qua mấy tháng, thế nhưng từ đầu chí cuối hắn ta chưa từng tiêu xài qua bất kỳ thứ gì, đây rõ ràng là người ta rất hiểu lý lẽ rồi. Nếu đổi là người khác, con nghĩ bọn họ sẽ không nảy sinh lòng tham mà vơ vét càng nhiều hay sao?!

- Bây giờ đã là tháng thứ sáu, tiểu tử kia cần dùng một lúc nhiều linh phù như thế chắc hẳn là đang gặp phải sự tình cấp bách nào đó, chúng ta không thể vội vàng quy kết tội trạng cho người ta như vậy được. Trước hết phải tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện cái đã, con nói có đúng không?

Hàn phu nhân giải thích mọi chuyện cho con gái, nhưng dù là ai cũng dễ dàng nghe ra bà đang mượn chuyện này để dạy bảo nữ nhi nhà mình. Cách làm này không khiến nữ nhi nhà bà tự ái, ngược lại cũng khiến cho sự tình chồng bà làm ra dễ dàng được chấp nhận hơn.

Hàn Tuyết Liên nghe mẹ mình giải thích, dù cảm thấy có tình có lý nhưng nàng lại không tin tưởng vào phẩm chất của Lập Thiên chút nào, trước sau kiên quyết không chịu tin vào lý giải của mẹ mình, ngậm chặt miệng không nói nửa lời.

Hàn thành chủ nghe vợ mình nói xong cũng gật đầu tán thành, bồi thêm:

- Liên nhi, mẹ con nói không sai đâu. Sau khi xảy ra biến cố ở Đồ Ma Lĩnh, nội bộ Ứng Thiên Tông đã manh nha thông tin trong thời gian tới sẽ tiến hành đào tạo một tầng lớp chiến tu đệ tử. Sự việc này lúc đó đã gây chấn động cả bắc phương, đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai.

- Hiện tại thời gian đã qua nửa năm, không chừng thời điểm diễn ra chiến tu phù chiếu cũng sắp bắt đầu rồi. Tiểu tử họ Khuyết một lúc lấy nhiều linh phù như vậy, khả năng lớn hắn ta cũng có tên trong danh sách thí sinh tham gia phù chiếu chiến tu lần này.

- Ta còn nghe nói, chiến tu phù chiếu so với phù chiếu khẩn cấp còn khó khăn hơn rất nhiều. Trước đó, phù chiếu khẩn cấp chỉ là để thăm dò tình hình nơi hỏa tinh giáng thế, xem xem loại thiên tượng kỳ lạ này có liên quan gì đến một âm mưu nào đó của ma tộc hay không mà thôi, tính ra mức độ nguy hiểm cũng không quá cao.

- Lần này thì khác, chiến tu đệ tử là phải đi chém giết kẻ địch, mà kẻ địch ở đây ngoài đám yêu vật từ Đồ Ma Lĩnh theo cấm chế sụp đổ thoát ra e rằng còn là thế lực ma tu đang âm thầm khuếch trương trên khắp bắc phương này.

- Nếu ta đoán không nhầm, một tầng lớp chiến tu đệ tử này chẳng khác nào cảm tử quân, chính là mũi giáo Ứng Thiên Tông mài bén để sống chết cùng bè lũ ma đạo vào thời điểm quan trọng nhất.

Nghe tới đây, tâm tình Hàn Tuyết Liên lại phát sinh biến hóa. Nàng từ giận dữ và phẫn nộ cực điểm bất tri bất giác biến thành lo lắng và sợ hãi, một phần hoang mang không biết bản thân nên làm thế nào trỗi dậy trong tâm trí.

- Những lời cha vừa nói đều là thật?

- Hoàn toàn là sự thật.

- Tại sao một chuyện lớn như vậy mà cha chưa từng nói cho con biết?!

Hàn thành chủ chợt nhận ra bản thân lỡ lời, nói toạc ra thứ không nên nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng nữ nhi của ông, giả vờ như hết thảy mọi việc đều chẳng có gì nghiêm trọng, đáp:

- Thì chẳng phải bây giờ con cũng biết rồi sao. Huống hồ dù con có biết thì giải quyết được vấn đề gì chứ? Đó là việc của Ứng Thiên Tông bọn họ, Hàn gia chúng ta nhúng tay vào được sao?

- Nhưng mà... Chẳng phải cha nói tiểu tử kia được chưởng môn chiếu cố, còn nhận được phù chiến phần thưởng, từ giờ đến khi tiến nhập nội môn sẽ không lo vấn đề tài nguyên tu hành hay sao? Nếu thế thì hắn tham gia chiến tu phù chiếu làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn chết nhưng không có gan tự tử nên mới phải đi nhờ người ta giết à?

- Ta làm sao biết? Sao con không đi tìm tiểu tử kia mà hỏi. Mà hình như ta cảm thấy con quan tâm tiểu tử kia hơi thái quá thì phải? Có phải con có cảm tình với hắn ta rồi không?

Bị nói xéo, Tuyết Liên hai má phụng phịu tỏ ra không vui, nói:

- Cha đừng có nói lung tung. Không có là không có.

- Thôi được, vậy ta không nói nữa. Con mau ăn đi.

- Không ăn.

Tuyết Liên đáp gọn lỏn.

- Rút cuộc con muốn ta phải làm thế nào mới hài lòng đây? Lời nói cũng đã nói rồi, chẳng lẽ con muốn ta vứt hết mặt mũi đi thu hồi lại sao? Huống chi chỗ phù bảo kia nói là nhiều tiền, nhưng so với cơ nghiệp của Hàn gia chúng ta thì tính là cái gì chứ. Đừng nói chỉ bằng nhiêu đó, dù cho nhiều hơn gấp một trăm lần ta vẫn có thể cho hắn được. Tương lai nếu hắn công thành danh toại, ở Ứng Thiên Tông Hàn gia ta cũng nhiều hơn một cái đại trợ lực, con nói xem cái giá này đáng hay không đáng?

- Đó là còn chưa kể đến nếu thế lực Trường Sinh Phái chiếm được ưu thế, Hàn gia chúng ta cũng không được lợi lộc gì đâu. Con không những không nên giận dỗi tiểu tử kia, ngược lại nên biết ơn hắn vì đã mạo hiểm thay những binh sĩ Hàn gia ta nữa đấy. Haiz

Hàn thành chủ nói dứt câu thì chẳng buồn ăn sáng nữa, bỏ đũa mà đi. Hàn Tuyết Liên tâm trạng rối bời, nhất thời không biết nói gì cho phải. Nàng biết những lời cha mẹ nàng nói đều đúng cả, chỉ là khi nhớ lại lời hứa hẹn giữa hai người, nàng cảm thấy rất bức xúc vì Lập Thiên ngoài mấy toà phù đồ ra vậy mà còn lấy thêm của Hàn gia những thứ khác nữa, nghĩ mà giận không thể tả.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.