Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bồi Dưỡng Chiến Tu

Tiểu thuyết gốc · 2900 chữ

Dạo một vòng trong cõi thiên thai, một lát sau Lập Thiên mới mở mắt ra nhìn. Thấy chưởng môn và các trưởng lão không có phản ứng gì, thế nhưng sắc mặt ai nấy đều đậm vẻ ưu tư, hắn tò mò hỏi:

- Chưởng môn, kết quả thế nào?

Nghe hỏi, Tử Diêu chân nhân cũng không giấu diếm, nhanh chóng thu hồi linh lực, nhẹ phẩy tay áo một cái, đáp:

- Cứ xem như ngươi đã vượt qua.

- Hả, chỉ đơn giản vậy thôi sao? Thế mà đệ tử còn tưởng là cái gì ghê gớm lắm, ngay cả thở cũng không dám thở nữa.

Lập Thiên hồ hởi mà nói, hắn càng nói thì sắc mặt Tử Diêu chân nhân càng xấu đi trông thấy. Những tưởng sau bài kiểm tra khắt khe này sẽ đến phần trao thưởng, không ngờ chưa gì đã bị Tử Diêu chân nhân lên tiếng đuổi khéo.

- Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác để sau hẵng bàn.

Nghe xong câu ấy, tâm hồn non nớt của Lập Thiên như bị ngũ lôi oanh tạc, phút chốc bao trùm một màu tang thương nồng đậm. Hắn gấp gáp trở về tông môn là vì cái gì? Chẳng phải vì phù chiếu phần thưởng hay sao. Chưởng môn và các vị trưởng lão thay nhau tra khảo hắn nửa ngày cũng thôi đi, thế nào đến thời khắc trọng yếu lại lên tiếng đuổi người, đây là loại tình huống gì chứ.

- Nhưng mà chưởng môn, còn phù chiếu phần thưởng thì sao?

- Để khi khác hẵng nói, giờ ta đang bận rất nhiều việc.

Lập Thiên định nói thêm cái gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của chưởng môn và mười vị trưởng lão, hắn chỉ đành nuốt lời muốn nói vào bụng, buồn bã quay đầu đi ra.

Được chưởng môn và các vị trưởng lão ghi nhận thành tích, đây là việc đáng mừng. Thế nhưng việc nào ra việc ấy, hữu công tất thụ lộc, có đệ tử nào đem cái mạng nhỏ đi cá cược để rồi nhận lại một lời hứa suông của tông môn cơ chứ.

Nghĩ thế, mới đi được một đoạn, Lập Thiên bỗng dừng chân lại, khẽ quay đầu nhìn về sau lưng một cái, trên mặt bày ra dáng vẻ thất vọng tràn trề, tay chân mềm nhũn duỗi thẳng như người vô hồn đã mất hết niềm tin vào cuộc sống, mặt ủ mày chau, lầm bầm than thở.

- Ông trời ơi, các vị tổ sư ơi, cuộc đời Tiểu Thiên tại sao lại khổ như vậy. Sinh ra đã không có cha sinh mẹ dưỡng, lên năm tuổi thì người thân duy nhất qua đời, vào tông môn thì bị đồng môn khi dễ, đi lịch luyện thì bị kẻ thù đuổi giết, bây giờ may mắn lắm mới sống sót trở về, thế mà chưởng môn và các vị trưởng lão cũng chẳng thèm để tâm. Xem ra cuộc đời này của Tiểu Thiên đã không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Lời nói của Lập Thiên rất nhỏ, chữ rõ chữ không, bất quá bằng vào tu vi của Tử Diêu chân nhân và mười vị trưởng lão, làm sao không nghe ra ý tứ của hắn là gì.

Nghe xong, mí mắt của Tử Diêu chân nhân giật giật mấy cái, các vị trưởng lão thì bó tay rồi, cảm thấy tên tiểu đệ tử này không khỏi quá to gan lớn mật đi, ỷ vào chút công trạng mà dám lên tiếng mặc cả với bậc trưởng bối.

Thế nhưng dù là ai, khi trông thấy biểu tình cùng lời lẽ của Lập Thiên lúc này, dù có giận đến mấy cũng không cách nào làm ra quyết định trừng phạt hắn cho được.

Tử Diêu chân nhân chán nản thở dài một hơi, hai tay day day thái dương, chợt quát lớn:

- Đứng lại cho ta.

Lập Thiên bị quát lập tức đứng lại, ngoài mặt thì tỏ ra sợ hãi nhưng trong bụng đang mừng rơn vì nhận thấy kế sách của bản thân làm ra đã đạt được hiệu quả bước đầu. Hắn quay người lại, khom người hướng Tử Diêu chân nhân chờ đợi.

- Minh Kiếm nói không sai chút nào, trong đầu ngươi quả nhiên có rất nhiều trò quỷ. Tiểu tử, lần sau đừng có dở mấy trò vặt đó trước mặt bổn toạ, bằng không hậu quả ngươi không gánh nổi. Giờ thì mau cút về đi, phần thưởng tự sẽ có người mang tới tận phòng cho ngươi.

Khích tướng kế mới thi triển đã bị nhìn ra, Lập Thiên đứng nghe mà quả tim cứ nhảy cà tưng trong lồng ngực.

- Xem ra ta đã đánh giá thấp lão đầu này rồi, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được.

Suy nghĩ vẩn vơ thế nào, mất một lúc lâu Lập Thiên mới tiếp thu được ý nghĩa của câu nói cuối cùng. Vừa hiểu ra, hắn vui mừng muốn rớt cả nước mắt, xúc động không nói nên lời. Rút cuộc hắn cũng nghe được cái cần nghe, biết được thứ muốn biết rồi, chuyến này đi quả thực không uổng công vô ích.

- Đa tạ chưởng môn, đa tạ các vị trưởng lão. Vậy đệ tử xin phép cáo lui trước.

Lập Thiên bái biệt xong tung tăng đi ra, cảm giác cuộc đời chưa bao giờ tươi đẹp như thế. Cứ nghĩ từ ngày mai trở đi, khi sư lệnh ban bố xuống, địa vị của hắn sẽ bước lên một tầm cao mới, không còn lo bị đám đồng môn bắt nạt, thậm chí có thể sử dụng tài nguyên không hạn chế, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, thoải mái đến nhường nào.

Lập Thiên vui vẻ rời đi, chẳng hề hay biết nỗi buồn đều chia hết cho những người ở lại. Lúc này đây, Tử Diêu chân nhân sau hồi lâu khám xét thân thể hắn không phát hiện ra điều gì không hề cảm thấy vui mừng mà càng thêm lo lắng.

Nếu trên người Lập Thiên xảy ra vấn đề còn dễ lý giải, vẫn có thể thông qua đầu mối đó tìm ra người đứng đằng sau mọi chuyện. Đằng này hắn không bị gì cả, chỉ có thể nói người kia xuất thủ quá kín kẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào, muốn tìm hiểu chân tướng là vô cùng khó khăn. Trong thời điểm tông môn bộn bề công việc như hiện tại, e rằng chỉ có thể gác lại một bên mà thôi.

Đợi Lập Thiên đi xa, Tử Diêu chân nhân mới hướng mười vị trưởng lão nói:

- Các vị sư thúc bá, việc đào tạo chiến tu các người không có ý kiến gì nữa chứ?

- Chưởng môn, ngươi vẫn quyết ý làm bằng được chuyện đó sao?

- Đúng vậy. Các vị cũng thấy rồi đấy, tiểu tử kia không có tu vi, tuổi tác rất trẻ, chỉ bằng một thân một mình mà vẫn có thể giữa trùng vây sống sót trở ra, dù nói có sự may mắn nhưng không thể phủ nhận bản sự của hắn có chỗ hơn người. Điều này cũng chứng minh, ngoài tu vi ra, trí tuệ và kinh nghiệm cũng là một loại năng lực, thậm chí còn quan trọng hơn cả tu vi là đằng khác. Một chiến tu chân chính không chỉ cần có tu vi cường đại, công pháp thông huyền, mà còn cần phải có một cái đầu tỉnh táo và kinh nghiệm dày dặn. Trong bốn thứ này, thiếu một cái cũng không được.

- Hiện tại, những gì đám đệ tử trẻ của chúng ta có chỉ là hai thứ trước, hai thứ sau thì thiếu hụt trầm trọng. Theo ta, mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Ta cho các vị sáu tháng thời gian chuẩn bị, sáu tháng sau, mỗi điện phải chọn ra một trăm đệ tử tham gia khoá lịch luyện đào tạo chiến tu. Cứ để cho những người tự nguyện ghi danh trước, về sau sẽ bắt buộc tham gia cho đủ số lượng.

- Ta mặc kệ kẻ đó là con cháu nhà ai, hậu đại gia tộc nào, chỉ cần là đệ tử Ứng Thiên Tông thì đều phải tuân thủ sư mệnh. Từ ngày mai trở đi, cắt giảm tất cả trợ cấp chức vụ cho các đệ tử từ nội môn đến ký danh. Có công thì thưởng, có tội thì phạt, không công không tội thì tự làm mà ăn, tông môn từ chối trợ cấp đối với những đối tượng này. Chỗ tài nguyên dôi dư ra sẽ được dùng để chu cấp cho đệ tử tham gia khóa huấn luyện chiến tu sắp tới.

- Nhiệm vụ đầu tiên ta cũng đã nghĩ xong, đó chính là tiêu diệt toàn bộ yêu vật từ bên trong Đồ Ma Lĩnh trở ra. Có thể thu phục thì thu phục, không thu phục được thì giết lấy nội đan, da thú, tất cả thứ có giá trị tu hành đều mang về tông môn, phục vụ quá trình đào tạo chiến tu trong tương lai. Cứ làm như vậy liền có thể lấy ngắn nuôi dài, không lo tài nguyên không cung ứng kịp.

- Kể từ hôm nay trở đi, cứ mỗi sáu tháng sẽ phát phù chiếu khẩn cấp một lần, để cho các đệ tử chân truyền thay nhau dẫn dắt đám trẻ kia đi lịch luyện. Đông Hải cũng được, Ma Vực cũng tốt, Tây Phương lại càng hay, để cho bọn chúng đi chém giết. Bọn chúng thiếu hiểu biết, ban kinh điển. Bọn chúng thiếu tu vi, ban tài nguyên. Bọn chúng thiếu thực lực, ban công pháp. Bọn chúng thiếu kinh nghiệm, thì đi chém giết. Nội trong mười năm, bằng mọi giá phải bồi dưỡng ra ít nhất một ngàn chiến tu tu vi đạt đến Ngự Khí hậu kỳ, mở ra Diệt Thần sơ kỳ. Các vị hiểu rồi chứ?

- Chưởng môn, chuyện này liệu có cần bàn bạc kỹ hơn không?!

- Không cần. Đã không kịp nữa. Nếu chúng ta không thay đổi, chắc chắn sẽ bị đại thế nhấn chìm.

Rời khỏi Minh Tiêu Điện, Lập Thiên quay trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi. Mấy ngày nay lặn lội đường xa, thể lực có phần sa sút đi nhiều. Bất quá, thân thể dù rất mệt mỏi nhưng suốt đêm Lập Thiên không tài nào nhắm mắt được, trong đầu cứ nghĩ đến phần thưởng tông môn ban xuống sẽ có những gì, một khi nhận được chúng rồi thì nên xử trí ra làm sao?!

Một đêm dài đằng đẵng lặng lẽ trôi qua, sáng hôm sau, từ sớm Lập Thiên đã mở rộng cửa phòng chờ đợi người mang phần thưởng đến. Quả nhiên không để hắn phải đợi lâu, giữa giờ thìn đã thấy có một đệ tử nội môn hướng từ trên thượng sơn đi xuống. Từ xa, Lập Thiên nhìn thấy người này đang bưng một khay gỗ nhỏ, trên khay gỗ phủ một tấm vải đỏ viền vàng bắt mắt, vừa nhìn liền biết trong khay đang cất chứa loại vật phẩm có giá trị.

Không chút chần chừ, Lập Thiên đứng trước cửa phòng nhảy cẩng lên vừa vẩy tay vừa hô lớn:

- Sư huynh, sư huynh, ta ở đây.

Vị đệ tử nội môn đang đi, thấy Lập Thiên từ xa vẫy tay kêu gọi cũng không lấy làm lạ, bước chân tự động nhanh hơn mấy phần, vừa đến nơi đã đi thẳng vào phòng, vui vẻ nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, chúc mừng ngươi, đây là phần thưởng do tông chủ đặc biệt phân phó ta mang tới, ngươi xem thử một chút đi.

Vị nội môn đệ tử nói xong liền đưa khay gỗ đến trước mặt Lập Thiên, ý bảo hắn tự mở ra xem. Lập Thiên hiểu ý, hai mắt mở to như quả trước gà nhìn vào khay gỗ, nuốt ực một ngụm nước bọt mới chầm chầm đưa tay lại gần.

Tối qua, Lập Thiên đã thử tưởng tượng ra rất nhiều tình huống được tông môn trao thưởng, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ phần thưởng lại ít đến thế này.

- Thật kỳ quái, phù chiếu phần thưởng to lớn thế nào, làm sao có thể để hết trong cái khay gỗ nhỏ tí teo này được chứ. Hơn nữa vị sư huynh nội môn lạ mặt còn bưng nó dễ dàng như vậy, giống như chẳng tốn chút sức lực nào, phải chăng chưởng môn đang dở trò trả đũa lại hành vi của ta ngày hôm qua?!

Lập Thiên mới nghĩ một hồi mồ hôi đã túa ra đầy trán. Hắn rất lo lắng chưởng môn ghi hận mình, cố tình phát xuống một ít phần thưởng qua loa cho xong chuyện. Nếu thực như thế hắn đúng là lỗ to rồi. Bao nhiêu tài nguyên rơi lại ở Đồ Ma Lĩnh, thậm chí từ chối cả phần nhân tình lớn lao của Hàn gia chủ. Nếu bây giờ bị tông môn ruồng bỏ nữa thì...

Vừa nghĩ vừa run, cánh tay của Lập Thiên vừa chạm vào vải đỏ liền thụt lại, hành vi lạ thường này khiến cho vị nội môn đệ tử hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Sư đệ, ngươi làm sao vậy?

- À, không, không có gì. Ta chỉ đang tò mò bên trong là thứ gì thôi.

- Haiz, có thứ gì ngươi mở ra nhìn một cái chẳng phải biết ngay sao.

Thấy vị sư huynh nội môn cười nói vui vẻ, bộ dáng chân thành mời chào, không giống như đang đùa cợt, Lập Thiên tự nhủ lòng.

- Không sao hết, ta phải hết sức bình tĩnh. Có thể bên trong là danh thiếp liệt kê toàn bộ những phần thưởng ta xứng đáng được nhận, chẳng qua số lượng quá nhiều nên không tiện mang tới tận phòng mà đợi ta đi lấy thôi.

Lập Thiên tự an ủi mình, cánh tay chậm chạp nhấc khăn đỏ lên. Khăn đỏ mở ra, đập vào mắt là một chiếc lệnh bài bằng ngọc, bề mặt khắc ấn con rồng cuộn mình, rất là sắc sảo. Nhưng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy nó, Lập Thiên miệng lưỡi chua chát, không biết nên nói gì nữa.

- Sư huynh, sao, sao chỉ có một chiếc ngọc bài này. Sư huynh có mang nhầm hay mang thiếu không vậy?

Nghe nói thế, vị nội môn đệ tử nhìn Lập Thiên như nhìn một thằng đần, chốc lát không hiểu nổi vì lý do gì mà chưởng môn lại coi trọng vị tiểu sư đệ cà chớn này như vậy. Ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra Lập Thiên gia nhập tông môn không lâu, không nhìn ra ngọc bài này đại biểu cho cái gì là chuyện bình thường, nên mới nhỏ giọng giải thích.

- Tiểu sư đệ, ngươi có biết khối ngọc bài này tượng trưng cho cái gì không?

- Không!

- Đây là lệnh bài của chưởng môn, là vật bất ly thân của ông ấy.

- Ồ, thế thì sao? Lập Thiên ngơ ngác hỏi.

Nghe Lập Thiên nói câu ấy, tên nội môn đệ tử một tay che trán, máu nóng cũng dâng lên tận não rồi. Bộ dạng của y không còn tốt như lúc đầu nữa, gắt gỏng nói mà như quát:

- Ngươi cầm lệnh bài của chưởng môn trong tay, đại biểu thân phận của ngươi chính là thân truyền đệ tử của ông ấy, đã hiểu chưa?

- Hả, thân truyền đệ tử của chưởng môn? Nói như thế, từ hôm nay trở đi, ta không còn phải sợ ai bắt nạt nữa rồi.

- Đương nhiên. Đệ tử thân truyền của chưởng môn tính ra cũng chẳng thua kém gì đệ tử chân truyền là mấy, ai dám bắt nạt ngươi.

- Thế ngoài cái đó, còn có chỗ tốt nào không?!

Mặt vị nội môn đệ tử lúc này đã méo mó không thành hình, bất lực nói:

- Ngoài bối phận tăng lên mấy bậc ra, tài nguyên của tông môn ngươi cũng có thể hưởng dụng một cách vô điều kiện. Bất quá ngươi nên biết tiết chế một chút, đừng để chưởng môn mất mặt. Mà quên chưa nói với ngươi, tuy hiện tại tông môn chưa ban cho ngươi thân phận cụ thể vì lý do tuổi tác của ngươi quá nhỏ, tu vi vẫn còn quá yếu. Nhưng sau khi có ngọc bài này, chưởng môn hy vọng ngươi nỗ lực tu luyện, từng bước từ trong lớp đệ tử trẻ vươn lên, không phụ sự kỳ vọng của ông ấy.

- Ồ, tưởng gì, cái này thì ta hiểu, sư huynh cứ yên tâm. Chưởng môn tin tưởng ta như vậy, ta quyết sẽ không làm ông ấy thất vọng.

- Thế thì tốt, vậy ta đi trước.

Vị nội môn đệ tử truyền đạt xong lập tức bỏ đi, trước khi đi còn thở phào nhẹ nhõm như thoát khỏi vòng tay tử thần vậy.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.