Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 3632 chữ

Đang không biết làm thế nào, bỗng nhiên có một nam đệ tử tay cầm bức thư cấp tốc chạy thẳng vào chính điện, vội vội vàng vàng thi lễ một cái, nói:

- Bái kiến chưởng môn, các vị trưởng lão, đệ tử có việc gấp cần bẩm báo.

Hội nghị đang lúc căng thẳng bị cắt ngang giữa chừng khiến Tử Diêu chân nhân cùng mấy vị trưởng lão đều tỏ ra không vui. Cửu trưởng lão chau mày, gắt giọng hỏi:

- Mau nói, thực ra là có chuyện gì?

- Bên ngoài có một người tự xưng là ký danh đệ tử Ứng Thiên Tông, còn nói bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ phù chiếu khẩn cấp, nay trở về sư môn phụng mệnh.

- Cái gì?

Tử Diêu chân nhân và mười vị trưởng lão vừa nghe xong, sắc mặt sầu não chợt xuất hiện thêm mấy phần khẩn trương, hỏi:

- Tên kia thực nói như vậy sao? Hắn tên là gì, ngươi có biết không?

- Hắn ta nói tên là Khuyết Lập Thiên, còn nói chỉ cần chưởng môn và các vị trưởng lão đọc bức thư này thì sẽ hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

Nghe xong ba chữ Khuyết Lập Thiên, thân hình Tử Diêu chân nhân run lên, dù đã kiềm chế tâm tình kích động nhưng khó tránh khỏi một chút thay đổi trên sắc mặt.

Ai có thể không nhớ cái tên này, riêng ông thì không thể không nhớ. Tên này trong lời kể của đám đệ tử sống sót trở về từ Đồ Ma Lĩnh quả thực rất là đáng giận, thậm chí cần phải bị phạt nặng. Thế nhưng ông lại có cách nghĩ khác, tiểu tử ấy rõ ràng biểu hiện không tệ, đầu óc nhạy bén, tay chân linh hoạt, rất biết cách nhìn nhận vấn đề.

Nói gì thì nói, một ký danh đệ tử nhỏ tuổi nhất, tu vi yếu nhất lại không chịu thiệt thòi trước nhiều sư huynh đệ đồng môn thì đã được coi là năng lực hơn người rồi. Nếu có thể từ trong nguy hiểm trùng trùng sống sót trở ra, cái người này rất đáng để tông môn cân nhắc bồi dưỡng nha.

Quan trọng nhất là, nếu người này còn sống, kế hoạch của ông sẽ có lý do để tiếp tục thúc đẩy, không gì ngăn cản được nữa. Nghĩ đến đây, Tử Diêu chân nhân cao giọng nói:

- Đưa thư lên đây.

Nghe tiếng gọi, tên đệ tử kia nhanh nhẹn đưa phong thư lên tận tay Tử Diêu chân nhân. Đọc nhanh một lượt, Tử Diêu chân nhân vừa mừng vừa giận, trạng thái cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến mọi người không biết đường nào mà lần.

Đọc xong, Tử Diêu chân nhân đưa bức thư cho đại trưởng lão. Vèo một cái, xung quanh đại trưởng lão lập tức có thêm mấy cái đầu, tất cả đều chằm chằm nhìn vào bức thư trong tay ông.

- Đáng giận, đáng giận. Tên họ Hàn này thật là to gan lớn mật, vô duyên vô cớ bắt cóc đệ tử Ứng Thiên Tông ta về nhà, còn dám nói tiện tay giúp đỡ. Ngũ trưởng lão hùng hùng hổ hổ nói.

- Ngũ sư huynh nói có lý, tên này có lẽ muốn moi thông tin từ miệng tiểu tử kia nên mới làm như thế, thật không coi Ứng Thiên Tông ta ra gì. Bát trưởng lão nói thêm vào.

- Nhưng chúng ta cũng đâu có bằng chứng, biết đâu lời họ Hàn kia nói là thật thì sao? Nhị trưởng lão cao giọng chất vấn.

- Thật hay giả cứ hỏi tiểu tử kia là biết. Nếu thật thì tốt, nếu là giả, đừng nói thành chủ một thành, kể cả chưởng môn một phái thì cái thân già này cũng phải đến tận nơi thăm hỏi, phải trái trắng đen nói một lần cho ra nhẽ. Đại trưởng lão chốt lại một câu.

Tử Diêu chân nhân không tham gia tranh luận, nhưng thực tế lại là người khẩn trương nhất. Chỉ mới qua một lúc mà đã không chờ được nữa, hướng tên đệ tử kia nói:

- Nhanh dẫn người vào đây, cho phép ngươi sử dụng độn không thuật.

- Vâng, chưởng môn.

Nghe chưởng môn ra lệnh, tên đệ tử kia vui mừng ra mặt, biết bản thân vừa làm ra sự tình vô cùng đúng đắn. Hắn đường đột xông vào chính điện khi chưởng môn và các chưởng lão đang nghị sự vốn đã phạm vào đại kỵ. Lúc này không những không bị trách phạt, ngược lại còn được chưởng môn đặc cách phái đi làm nhiệm vụ.

Phải biết phạm vi xung quanh các chủ điện trong vòng hai dặm nghiêm cấm đệ tử thi triển độn không thuật. Đây là quy định đã tồn tại từ rất lâu, vì nó có liên quan đến an toàn của người đứng đầu và bí mật trong tông, cho nên các đệ tử khi tiến vào đây chỉ có thể đi bộ hoặc dùng lướt khí thuật đi tới. Dù sao đi bộ hay lướt khí thuật thì vẫn lưu lại khí tức, dễ dàng bị phát hiện ra, còn độn không thuật thì không.

Rất nhanh, Lập Thiên đã được vị đệ tử chấp sự kia dẫn vào Minh Tiêu Điện. Đây là lần đầu tiên Lập Thiên đi đến địa phương trọng yếu như thế này, ruột gan cứ bồn chồn như lửa đốt. Vừa thấy một đám người trong điện, nhìn qua là biết ngay thân phận mỗi người, Lập Thiên vội vàng chắp tay thi lễ đệ tử, cao giọng hô vang:

- Ký danh đệ tử Khuyết Lập Thiên, bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị trưởng lão.

Tử Diêu chân nhân nheo mắt nhìn lướt qua Lập Thiên một cái, nói:

- Đứng lên đi. Ngẩng mặt lên cho ta xem.

Lập Thiên đứng lên, ánh mắt ngây thơ vô hại nhìn Tử Diêu chân nhân không chớp lấy một cái, ý vị đạo tâm vô cùng kiên định, nội tâm không có gì khuất tất.

Trên đài, sau khi thấy rõ dung mạo Lập Thiên, Tử Diêu chân nhân phất tay áo ngồi xuống chủ toạ, nghiêm giọng hỏi:

- Ngươi nói ngươi là đệ tử tông ta, lấy gì làm chứng?

Lập Thiên không nhanh không chậm đáp:

- Bẩm chưởng môn, đệ tử không có biện pháp chứng minh. Mộc bài ký danh đệ tử, các loại tài nguyên thu thập được, thậm chí cả túi trữ vật của các vị sư huynh nội ngoại môn đều đã bị đánh rơi trong Đồ Ma Lĩnh, trong tay đệ tử hiện tại căn bản không có vật gì để làm chứng.

Tử Diêu chân nhân vừa nghe câu trả lời vừa quan sát biểu hiện của Lập Thiên. Thấy hắn rơi vào thế khó mà tâm tình không loạn, không giống như người đã làm ra điều gì sai trái thì thái độ hơi buông lỏng xuống một chút.

- Ồ, mộc bài đệ tử, tài nguyên bị đánh rơi thì tương đối dễ hiểu, còn túi trữ vật của các sư huynh nội ngoại môn là thế nào?

Bị hỏi đến vấn đề nhạy cảm, Lập Thiên ngượng ngùng đáp:

- À, chỗ túi trữ vật đó là đệ tử tiện tay nhặt được nên giữ dùm mà thôi. Dự định khi trở về tông môn sẽ trả lại, chẳng ngờ gặp phải kẻ địch tập kích nên đã đánh rơi hết cả.

Nghe Lập Thiên nói vậy, tam trưởng lão đang chăm chú lắng nghe cũng bất bình thay cho những người đã chết, bất giác cao giọng nói chen vào:

- Tiểu tử, ngươi ăn nói cho trung thực vào. Không ít sư huynh đệ của ngươi tố cáo ngươi cướp đoạt túi trữ vật của bọn họ làm của riêng, còn đang đợi chúng ta phạt nặng ngươi đấy.

Nghe tam trưởng lão nói, Lập Thiên cảm thấy rất chi là bức xúc, hắn chẳng làm sai cái gì, thế mà bị đổ oan cho tội danh chiếm đoạt tài sản của sư huynh đệ đồng môn, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ.

Bất quá Lập Thiên cũng rất tỉnh táo, hắn không vội bày tỏ thái độ phản đối mà bình thản quay người, mặt đối mặt với tam trưởng lão, đáp:

- Mong chưởng môn và các vị trưởng lão minh xét. Lập Thiên tuổi nhỏ sức yếu, dù có lòng cũng vô phương chiếm đoạt túi trữ vật của các sư huynh đồng môn. Chả là trong quá trình lịch luyện, giữa chúng đệ tử có xảy ra một vài sự tình ngoài ý muốn nên mới khiến các vị sư huynh đệ đồng môn sinh lòng bất mãn. Thực ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.

Nghe thế, tam trưởng lão nhất thời trầm mặc, không biết nói tiếp thế nào. Mấy trưởng lão khác thấy thế dự định lên tiếng tra hỏi, chẳng qua còn chưa kịp nói thì đã bị Tử Diêu chân nhân đã phất tay ngăn lại.

Tử Diêu chân nhân đứng bật dậy, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Lập Thiên, tỉ mỉ quan sát hắn một vòng từ trước ra sau, nói:

- Người đâu, ban ghế, mang nước lại đây.

Nói xong lại quay sang Lập Thiên tiếp lời:

- Tiểu tử, cẩn thận kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra ở Đồ Ma Lĩnh cho ta nghe. Nếu ngươi vô tội, tông môn nhất định không bạc đãi ngươi. Nhưng nếu để ta phát hiện ngươi có nửa lời dối trá, hậu quả tự ngươi gánh lấy.

- Vâng, chưởng môn.

Đối diện hung uy của Tử Diêu chân nhân, Lập Thiên không chút nao núng, rất bình tĩnh ngồi xuống ghế, uống cạn một ly nước đầy, dùng tay áo lau miệng rồi mới bắt đầu kể.

Thời gian chậm chạp trôi qua, biến hoá trên mặt Tử Diêu chân nhân cùng mười vị trưởng lão theo lời kể của Lập Thiên cũng thú vị chẳng kém gì câu chuyện hắn kể là bao.

Một canh giờ sau, câu chuyện cũng đi vào hồi kết.

- Chưởng môn, đầu đuôi mọi chuyện chính là như vậy, đệ tử thề không có nửa lời dối trá.

- Tốt, vậy ta hỏi ngươi. Ngươi nói ngươi bị vây trong Hắc Yêu Động, thế thì tại sao khi tỉnh lại đã ở tại Hàn gia phủ?

- Điều này đệ tử không rõ. Lúc đệ tử bị trúng thương thì ngất đi, không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Theo lời Hàn thành chủ kể lại, lúc bắt gặp thì đệ tử đang hôn mê ở cạnh một tế đàn hoán linh đã sụp đổ. Hàn thành chủ còn nói lúc ấy đệ tử đang trong trạng thái hôn mê sâu, vết thương trên thân rất nhiều, đoán chừng thương thế rất là nghiêm trọng. Bởi vì tình huống cấp bách, bất đắc dĩ mới phải cho đệ tử uống Hóa Thạch Hoàn, sau đó mang về Hàn gia phủ cấp tốc chữa trị. Còn trong đoạn thời gian đó thì đệ tử hoàn toàn không hay biết gì, chỉ suy đoán có cao nhân đã xuất thủ tương trợ.

- Ngươi nói ngươi tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa đám người Trường Sinh Phái, còn phát hiện phái chủ chỉ là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi là thật?

- Đích xác là thật, đệ tử chính tai nghe thấy.

- Thực lực của hắn ta thế nào?

- Đệ tử không rõ. Khi giao chiến với đám người Vô Đạo Môn, kẻ này chưa từng xuất thủ qua.

- Thế họ Hàn kia có hỏi qua những tin tức này hay không?

- Dạ có, chỉ có điều đệ tử không nói hết toàn bộ, chỉ nói sơ sài một số thứ vụn vặt liên quan mà thôi.

- Tốt lắm, ngươi xác thực đã cứu mạng nữ nhi của Hàn gia chủ?

- Vâng, quả thực có chuyện đó.

- Theo lời ngươi nói, hồi ban sáng ngươi lại bị đám người Trường Sinh Phái tập kích, mà tên cầm đầu lại chính là kẻ đã đả thương ngươi ở trong Hắc Yêu Động, gọi là thiếu đà chủ gì gì đấy có đúng không?

- Dạ đúng.

- Ngươi có mấy phần chắc chắn chính là hắn ta?

- Mười phần. Đệ tử cam đoan không thể nhìn nhầm được.

- Ngươi nói bản thân bị một nhân vật thần bí đánh bất tỉnh rồi cứu thoát khỏi vòng vây của đám ma tu Trường Sinh Phái, khi tỉnh dậy thì đã ở bên ngoài kết giới của tông môn, có nhân chứng nào không?

- Không có. Lúc tỉnh dậy đệ tử đang nằm trong rừng, khu vực xung quanh không có bất kỳ một ai. Còn sự tình trước đó thì có lão Tiếu phu xe và đám tùy tùng Hàn gia có thể làm chứng. Chỉ bất quá đệ tử không biết hiện tại bọn họ còn sống hay đã chết. Nếu không tin ngài cứ hỏi Hàn thành chủ là biết.

Hỏi qua một lượt, Tử Diêu chân nhân dường như đã xác định được Lập Thiên chính là ký danh đệ tử của Ứng Thiên Tông, cũng là người đã tham gia phù chiếu lần này. Những sự tình cơ mật bậc này ngoài người từng trải qua ra thì không ai có thể hiểu biết được cặn kẽ như vậy, huống hồ thông tin Lập Thiên mang về có nhiều thứ mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không biết, điều này đã chứng minh tất cả.

- Được rồi, tạm thời ta tin những gì ngươi nói. Tuy hành vi của ngươi có phần không đoan chính, nhưng xét thấy ngươi tuổi tác còn nhỏ, tu vi thấp kém, chút tội trạng này có thể cho qua. Cứ coi như ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ phù chiếu lần này đi.

- Tạ ơn trưởng môn. Tạ ơn các vị trưởng lão.

- Khoan hãy vui mừng vội. Trước khi ngươi rời đi, vẫn cần phải hoàn thành một bài kiểm tra cuối cùng.

- Bài kiểm tra cuối cùng? Ý chưởng môn là?

Tử Diêu chân nhân liếc mắt nhìn Lập Thiên một cái rồi chỉ tay lên một tấm gương treo trên đỉnh chính điện, nói:

- Ngươi nhìn thấy thứ kia không, đó chính là Khu Ma Kính. Chỉ cần bị nó chiếu qua, thứ không sạch sẽ trên người ngươi sẽ hiển lộ rõ ràng, giờ thì ngươi hiểu rồi chứ.

Lập Thiên nghe nói, hai mắt lập tức đảo qua, cố nhìn rõ cái kính kia một lượt. Chiếc kính ấy ngoại hình chẳng có gì đặc biệt, chỉ khác ở chỗ viền kính to và dày hơn kính trang điểm của nữ nhân rất nhiều, bên trên khắc ấn một vài món hoa văn ngoằn ngoèo khó hiểu, không biết mô tả thứ gì, màu sắc thì đã bạc đi vì năm dài tháng rộng, ngoài ra không còn gì nữa.

Đối với yêu cầu này, Lập Thiên cũng không có dị nghị. Vừa rồi ở bên ngoài sơn môn hắn đã nghe qua một vài sự tình có liên quan đến đợt phù chiếu vừa qua. Lần này tông môn thiệt hại nhiều nhân mạng như vậy, còn là sống chết không rõ ràng, tinh thần phòng bị hiển nhiên đã tăng lên không ít.

Huống hồ bây giờ, hắn vừa xuất hiện trước cửa tông môn liền gây ra chấn động lớn như vậy, chứng minh toàn tông đều cho rằng hắn đã chết. Một người đã chết tự dưng sống sót trở về, đổi là ai cũng không thể không đề phòng. Chẳng may có một tên ma tu nào đó cải trang xâm nhập vào tông mà nói, hậu hoạ thực là khôn lường.

Tìm hiểu kỹ mới biết, đáng lẽ ra khi gặp sự cố kiểu này, tông môn sẽ dùng mệnh đăng để nghiệm chứng hư thực. Bất quá cấp bậc ký danh đệ tử thì chưa được tính là đệ tử chân chính, khi công nhận thân phận tông môn không cấp ngọc bài, cũng không được làm thủ tục bái sư, tông môn chưa thu giữ tinh huyết, mệnh đăng chưa kết thành cho nên mới xảy ra loại tình huống đệ tử bên dưới sống chết không rõ như hiện tại.

Hôm nay hắn đường đột trở về trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người, xem ra Hàn gia chủ vì đảm bảo an toàn cho hắn nên đã giấu kín toàn bộ thông tin. Nếu như thế, chưởng môn và các vị trưởng lão làm ra hành động này cũng không có gì khó hiểu cả. Nghĩ vậy, Lập Thiên khẳng khái nói:

- Đệ tử đã hiểu, xin chưởng môn thi pháp.

Tử Diêu chân nhân nghe xong không chút chần chừ, hai tay bắt thủ ấn, miệng lẩm nhẩm pháp quyết, bắt đầu kích hoạt năng lực của Khu Ma Kính. Xung quanh, mười vị trưởng lão tròn mắt mà nhìn.

Khu Ma Kính đang ảm đạm theo linh lực của Tử Diêu chân nhân rót vào mà trở nên lấp lánh như sao trời. Quang sắc như cầu vồng từ từ lan toả ra xung quanh rồi tụ lại một chỗ, mạnh mẽ chiếu lên thân thể Lập Thiên, nhanh chóng khiến toàn thân hắn sáng bừng như ngọn đèn trong đêm tối.

Lập Thiên trang nghiêm đứng đó, toàn thân như phát ra một quầng hạo nhiên chính khí mà cơ hồ chỉ xuất hiện trên những bậc thánh nhân đạo hạnh thông thiên mới có. Hắn cứ đứng im cảm ngộ, ban đầu có hơi lo lắng chùm linh quang kia sẽ làm đau mình, nhưng một lúc lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm như bay, mỗi một đoạn kinh mạch giống như bị từng đường kim mũi chỉ xuyên qua, ban đầu chỉ luẩn quẩn sát ngoài da, về sau đi sâu vào tận động thiên khí hải, chạy loạn trong đó. Chỉ bất quá loại hành động ấy không gây đau đớn gì, còn tạo ra cảm giác linh lực trong thân sung túc lạ thường, hết sức kỳ diệu.

Lúc này, Lập Thiên đang nhắm mắt, chậm rãi hưởng thụ cảm giác lâng lâng bao phủ tâm hồn, từng chút từng chút gặm nhấm tư vị đoàn tinh quang kia giúp bản thân nới rộng huyết mạch, khai thông khiếu huyệt, bồi bổ linh khí như Tiềm Linh Đan mới bị nuốt xuống bụng, sảng khoái vô cùng.

Nhìn biểu hiện này của Lập Thiên, Tử Diêu chân nhân cùng mười vị trưởng lão đều há hốc mồm kinh ngạc. Bọn họ đã nhìn ra, Khu Ma Kính không tìm ra bất kỳ một tia lệ khí nào trong thân thể tiểu tử này, mà ngay cả phản ứng do linh khí nội thể bị lực lượng bên ngoài xúc động cũng không xuất hiện.

- Chuyện này là sao, tiểu tử này không phải tu vi yếu ớt, mà thực tế là không có chút tu vi nào.

Nhìn đến đây, ai nấy đều không biết phải nói gì nữa. Thường thì đệ tử tu vi yếu sẽ không có khí cơ bộc lộ ra bên ngoài, thế nhưng nếu bị ngoại lực kích thích nhất định sẽ bộc phát ra lực phản kháng. Thế nhưng Lập Thiên thì không, chứng minh tu vi hắn không phải là yếu ớt, mà thực sự là không có.

Phát hiện ra điều này, Tử Diêu chân nhân giận tím mặt. Mười vị trưởng lão cũng bị ánh mắt đó của ông ta dọa cho tâm thần dao động, tự hỏi không biết cái tên phụ trách việc tuyển chọn đệ tử tham gia phù chiếu lần này là ai, thế nào lại đưa một đệ tử không có tu vi vào danh sách, thật là quá quắt, loại hành vi thiên vị trắng trợn như thế cũng làm ra được.

Chưa hết bàng hoàng khi chân chính nhìn ra tu vi của Lập Thiên, Tử Diêu chân nhân và mười vị trưởng lão lại càng ngạc nhiên hơn về căn cơ của hắn. Thân thể Lập Thiên quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức huyết nhục không nhiễm chút lệ khí nào. Ba hồn bảy phách cũng rất là thuần khiết, cho nên không bị lực lượng của Khu Ma Kính tẩy luyện.

Khó tin nhất là, tên tiểu tử trời đánh thánh đâm, đầu óc đen tối trong lời kể của đám ký danh đệ tử tâm tư không khỏi quá trong sáng đi, một chút tạp niệm cũng không có, bằng chứng là chẳng có đạo quang sắc nào bị dẫn ra khỏi mi tâm cả.

- Không có, thế mà thật không có kìa. Lục trưởng lão nói.

- Căn cơ không tệ, dù kẻ này không xuất thân từ thế gia đại phiệt, không mang huyết thống tiên nhân, bất quá bằng chỗ căn cơ này cũng đáng để tông môn bỏ ra đại giá rồi. Cửu trưởng lão chen vào.

- Haiz, tiểu tử này còn nhỏ, nhưng lá gan thì quá lớn, chỉ e tuổi thọ không cao. Cũng may chuyến đi này của hắn phúc thần luôn đi theo sau lưng, bằng không cái mạng nhỏ không biết đã rơi rụng chỗ nào rồi. Thất trưởng lão cảm khái nói thêm.

- Đợi chuyện này lắng xuống, ta sẽ đích thân giám sát việc tu luyện hắn. Thập trưởng lão vuốt râu khẳng định.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.