Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phù Chiếu Khẩn Cấp

Tiểu thuyết gốc · 3229 chữ

Không lâu sau, tiếng thanh la thanh thúy ngân vang, nhắc nhở mọi người buổi giảng kinh luận đạo đã kết thúc. Đại trưởng lão đưa mắt nhìn lại đám đệ tử trước mặt, nội tâm thỏa mãn vô cùng. Mỗi lần giảng kinh điểm đạo, số lượng đệ tử đến dự thính thường rất đông, điều này trong suốt bao năm qua đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu, cũng là thành tựu mà đại trưởng lão lấy làm đắc ý trong công cuộc tu hành của mình.

Đại trưởng lão tay cầm phất trần chậm rãi bước ra trong sự ngưỡng mộ và kính trọng của vô số đệ tử bên dưới. Nhưng đại trưởng lão vừa mới rời khỏi, còn chưa để cho mọi người kịp hồi thần thì đã nghe ong ong mấy tiếng, tiếng chuông đồng đặt ở cổng lớn Minh Tiêu Điện bị gõ vang, âm lực chấn động cả sơn môn rộng lớn, nhất thời khiến cho cả đám giật nảy mình hoảng hốt, không biết trong tông môn đã xảy ra chuyện gì.

Cả đám đệ tử đổ xô chạy ra bên ngoài, mới ló mặt ra thì lại nghe ầm một tiếng, trên đỉnh Minh Tiêu Điện xuất hiện một tràng pháo hoa sáng rực, kim quang chói mắt, khí thế ngút trời, trấn thiên triệt địa. Rõ ràng, đây chính là một đạo phù triện được các đệ tử chấp sự ban bố cho đệ tử toàn tông bên dưới được biết. Loại phù chiếu này rất ít khi được sử dụng, bởi vì lượng hỏa thạch tiêu hao mỗi khi thi triển là vô cùng lớn, cho nên ngoài sự kiện trọng đại hoặc mang tính quần chúng thì mới được dùng tới.

Lúc này, phù chiếu bất ngờ được ban ra khiến cho tinh thần tất cả các đệ tử đều lâm vào trạng thái kinh y bất định, lập tức đảo mắt nhìn lên. Phù chiếu kia to lớn bao nhiêu, hoành tráng bao nhiêu, khí thế bao nhiêu, thế nhưng đem so sánh với nội dung mà nó ghi chép thì chẳng tính là gì.

- Toàn thể đệ tử Ứng Thiên Tông nghe lệnh, chưởng môn và mười vị trưởng lão đã thương nghị, hiện tại ban ra phù chiếu khẩn cấp toàn tông. Yêu cầu những đệ tử dưới mười lăm tuổi ở bất kỳ cấp bậc nào lập tức trở về cư xá chuẩn bị hành lý tư trang, vào đúng ba ngày sau đều phải có mặt ở Truyền Tống Đại Trận tiếp dẫn đi Đồ Ma Lĩnh. Đệ tử không có mặt lập tức phế bỏ tu vi, trục xuất tông môn.

Đứng giữa đoàn người đông đúc, lúc này Lập Thiên cũng đang mở to mắt nhìn. Thấy mấy dòng chữ kia có nhắc đến bản thân, tự nhiên trực giác nói với hắn rằng có cái gì đó không ổn lắm. Dù hắn không biết loại phù chiếu kia có ý tứ gì, thế nhưng cảm giác lo lắng bất an thì chân thực đến mức khó tả.

- Ôi mẹ ơi, lại cái quái gì nữa thế này? Có để cho người ta sống không chứ?

Khác với Lập Thiên, Vương sư huynh nhìn vào phù chiếu, vừa đọc xong mặt mày tái mét không còn giọt máu, nhìn Lập Thiên với vẻ âm tình bất định. Trời mới biết được tinh thần của Vương sư huynh đang hoang mang sợ hãi thế nào, vị tiểu sư đệ này của gã mới trở thành ký danh đệ tử một cái thì hai ba đại sự lập tức thay nhau liên tiếp đổ vào đầu, khó mà tin nổi. Nếu vị sư đệ này không phải là tai tinh giáng thế thì khẳng định là ma thần viễn cổ không sai.

Thấy vẻ mặt Vương sư huynh kỳ quái lạ thường, Lập Thiên càng tin tưởng cái phù chiếu này có vấn đề, không nói không rằng đưa ánh mắt dò hỏi về phía gã.

- Đệ đi theo ta.

Dứt lời, Vương sư huynh vội vàng kéo tay Lập Thiên đi tới một địa phương vắng vẻ. Đến nơi, gã nhìn chằm chằm Lập Thiên, hồi lâu vẫn không nói gì. Thái độ này khiến Lập Thiên cũng không khỏi bị làm cho hốt hoảng, trầm trọng hỏi:

- Vương sư huynh, ta vừa mới trở thành ký danh đệ tử, cũng không hiểu nhiều về các quy tắc trong môn, không biết loại phù chiếu khẩn cấp của tông môn này có ý tứ gì? Tại sao lại ép buộc đệ tử dưới mười lăm tuổi phải tham gia chứ?

Vương sư huynh ánh mắt buồn bã nhìn Lập Thiên, lời muốn nói có rất nhiều nhưng nhất thời không cất ra khỏi miệng được. Gã có cảm giác giống như bản thân sắp mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời.

- Tiểu Thiên sư đệ, sư huynh nói thật cho ngươi biết, lần phù chiếu này, ngươi đi không được, không đi cũng không được.

- Tại sao?

- Ngươi đi là sẽ chết, mà không đi thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, tuy sống nhưng cũng không khác với chết bao nhiêu. Bởi vì một khi bị Ứng Thiên Tông trục xuất, cơ bản ở bắc phương không một môn phái nào dám thu nhận ngươi. Ngoại trừ cạo đầu đi tu ở Đoạn Trần Tự hoặc là hoạn thân làm thái giám cho vương hầu Hạ quốc ra thì không có cách nào khác đâu.

- Nghiêm trọng như vậy ư?

- Sao lại không nghiêm trọng? Ngươi biết Đồ Ma Lĩnh là nơi nào không? Nếu ngươi biết, hẳn sẽ không hỏi loại câu hỏi ngu ngốc như vậy!

- Đồ Ma Lĩnh?!

- Đúng vậy, Đồ Ma Lĩnh nằm ở hạ cực bắc phương chi địa, là một dãy núi nằm gần Ma Vực, tương truyền là nơi thần tộc và tiên tộc hiệp đồng đánh ép ma tộc về ma địa. Nơi đây là địa phương Ma Hoàng bỏ mình, thần ma chi binh phơi thây nhiều như rơm rạ, nhiều đến nỗi trong từng mỗi gốc cây ngọn cỏ, mỗi tấc đất phiến đá đều thấm nhuộm máu thần ma, qua thời gian dài đúc ra linh tính, trở thành quái thạch. Ta nói sơ sơ như vậy, ngươi thử liên tưởng đến cây cối và yêu thú có mặt ở đây sẽ thế nào xem sao.

- Ngay cả đất đá cũng tu thành yêu quái, thế thì những sinh vật trời sinh đã có linh tính như thảo mộc và yêu thú chẳng phải sẽ càng ghê gớm hơn sao?!

- Đó là điều đương nhiên. Cũng chính vì lý do này, Đồ Ma Lĩnh trở thành cấm khu bị chư liên minh bắc phương đạo thống khống chế, mang ý nghĩa lịch sử vô cùng trọng đại, cũng là địa phương cất giữ những bí mật khổng lồ từ thời thượng cổ xa xôi.

- Trong mấy ngàn năm sau khi cuộc chiến đồ ma kết thúc, khoảng thời gian này có rất nhiều nhân vật thượng tầng của tiên tộc và thần tộc thường xuyên lui tới nơi đây kiểm tra hòng tru diệt tàn dư ma tộc còn sót lại, thu thập phần thần hồn chạy thoát của Ma Hoàng, tuy nhiên chưa từng có ai thành công.

- Mãi rất lâu về sau, khi xác định khu vực bên trong kết giới đã hoàn toàn an toàn thì Đồ Ma Lĩnh mới chính thức trở thành địa phương dành cho thế hệ trẻ của chư bắc phương đạo thống làm nơi lịch luyện và thu thập tài nguyên.

- Vấn đề nằm ở chỗ, cấm khu này cũng không phải mở cửa liên tục mà cứ mỗi năm mươi năm mới mở một lần. Sau khi chọn ngày sẽ ban phát phù chiếu tập hợp toàn bộ đệ tử trẻ tuổi bắc phương đến tham gia tranh đoạt cơ duyên, mà hiện tại còn cách thời điểm mở cửa đó tận mười năm.

- Ý huynh là Đồ Ma Lĩnh mở cửa sớm hơn thông lệ mười năm?

- Đúng vậy, điều này là không hợp lý. Theo như ta được biết, thời hạn năm mươi năm được thiết lập là thời gian để linh thảo và yêu thú kịp trưởng thành, linh thảo đạt được dược hiệu tốt nhưng không khiến các yêu vật trở nên quá cường đại đến mức vượt ra tầm khống chế của các tu sĩ trẻ tuổi. Đó là thời điểm thích hợp để thu hoạch linh thảo, hàng phục các loại yêu thú lấy nội đan hoặc mang về huấn luyện thành tọa kỵ, pháp giá.

- Nhưng hiện tại tông môn lại đưa ra loại phù chiếu hết sức mơ hồ, nói rõ bên trong có ẩn tình gì đó không thể công bố cho mọi người biết. Hơn nữa lại dùng loại phù chiếu khẩn cấp ban bố, rõ ràng là không cho các đệ tử trẻ cơ hội thoái thác, nói trong đây không có nguy hiểm gì thì ai tin!

- Huynh nói chí phải, thế nhưng huynh cảm thấy ta còn có lựa chọn nào khác sao?

- Có, còn một lựa chọn duy nhất, đó là xin rời khỏi tông môn. Dù sao đệ mới nhập môn, thân phận thấp, còn chưa bị tông môn quản chế thần hồn, lưu lại huyết khế. Nếu đệ nguyện ý, ta sẽ giúp đệ cầu tình với vị quản giám kia. Vả lại đệ cũng không có tu vi, trục xuất thì trục xuất, cùng lắm là trở về thế tục làm người bình thường, lấy vợ sinh con, sống một đời bình yên là xong. Chí ít vẫn tốt hơn là đi chịu chết.

Lập Thiên nghe kể, dần dần hiểu rõ nguồn cơn mọi chuyện, thâm tâm đắn đo hồi lâu. Thế nhưng bằng tâm lý cứng rắn, hắn liền bỏ qua sự thoái chí của bản thân. Nếu đã muốn tu hành, làm gì có con đường nào dễ dàng cơ chứ. Huống hồ chuyến đi càng khó khăn, phần thưởng sẽ lớn tương ứng, đây là điều không cần bàn cãi. Còn đại hoạ lâm đầu hay tuyệt đại cơ duyên thì còn phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi.

- Tâm ý này của huynh, ta nhận. Chỉ có điều dù mất mạng, ta cũng phải tiến lên. Thay vì lo lắng chuyện không may, huynh hãy nói cho ta nghe tranh đoạt tài nguyên rút cuộc là tranh đoạt cái gì đi.

- Đệ chắc chứ?

- Chắc.

- Nếu thế thì ta cũng không miễn cưỡng nữa, điều đệ muốn biết cũng đơn giản thôi. Tranh đoạt tài nguyên đương nhiên là tranh đoạt những thứ tư nguyên cần thiết cho quá trình tu luyện phát triển bên trong Đồ Ma Lĩnh rồi. Ví như yêu mộc thành tinh thì trong thân có chứa yêu hạch, yêu thú thì trong thức hải có nội đan, các cây thảo dược thì có dược tính, cái thì lưu trữ linh khí trong thân như Giáng Ma Thảo, dùng luyện chế Tiềm Linh Đan trung phẩm, loại thì có tác dụng thanh lọc huyết khí, dùng chế luyện Tẩy Cơ Đan, hoặc loại có công dụng giải độc, dùng luyện chế Tiêu Độc Hoàn, vân vân và vũ vũ.

- Tranh đoạt tài nguyên thì chủ yếu vẫn nằm ở ba loại này thôi. Ngoài ra nếu như đệ may mắn có thể nhặt được một kiện thần binh lợi khí nào đó bị chư thần ma bỏ lại, hoặc là thu thập được một đầu linh thú mang về huấn luyện làm thú cưỡi, tất cả đây đều là tuyệt đại cơ duyên không thể nghi ngờ. Chỉ có điều đối với người không có tu vi như đệ, tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều mà phân tâm, nghĩ biện pháp làm sao bảo mệnh rồi rời khỏi đó xem chừng sẽ tốt hơn nhiều đấy.

- Bất quá đệ đã nhờ ta, vậy mai ta sẽ mang tới cho đệ một cuốn sách để tham khảo trên đường đi. Dù sao đệ tử Ứng Thiên Tông ta đến Đồ Ma Lĩnh thu hoạch tài nguyên không đến trăm đợt cũng có mấy chục, những loại kỳ hoa dị thảo được ghi chép lại vô cùng chi tiết và đầy đủ. Chỉ cần đệ dụng tâm ghi nhớ, không lo không nhận ra được chúng.

- Vậy được, ta đi về trước đây.

Lập Thiên lên tiếng chào rồi đi thẳng về phòng. Vương sư huynh thấy tâm trạng bất ổn của hắn cũng chỉ đành thở dài, lặng lẽ đi làm việc của mình. Thiết nghĩ hiện tại nhiều đệ tử nội môn phải đi chuẩn bị cho lần phù chiếu khẩn cấp này, đệ tử trẻ như Lập Thiên bị điều đi, chắc chắn số lượng công việc cần giải quyết sẽ tăng lên chóng mặt. Mỗi lần như thế, đám ký danh đệ tử như gã đương nhiên là đối tượng đầu tiên bị các vị quản giám thúc ép chạy đông chạy tây, làm việc quần quật từ sáng đến tối, thậm chí còn không có thời gian để thở nữa chứ chẳng chơi.

Phía sau, Lập Thiên quay đầu đi, thế nhưng thay vì đi về phòng, hắn dạo quanh sơn môn một vòng hòng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra đằng sau cái tông môn phù chiếu khẩn cấp này. Dọc đường đi, hắn dụng tâm lưu ý, phát hiện ra phù chiếu lần này có rất nhiều điểm bất thường.

Đầu tiên là trước khi phù chiếu được ban xuống, ngay cả những đệ tử nội môn hay các vị công tử tiểu thư con nhà thế gia cũng không hề biết trước bất kỳ thông tin gì. Tiếp theo là loại phù chiếu khẩn cấp này mấy trăm năm rồi đã không dùng đến, chẳng ai ngờ đột nhiên bây giờ lại được mang ra dùng. Đây chẳng khác nào nói tâm ý của tông môn là không cho bất kỳ đệ tử nào có quyền thương lượng.

Việc làm này vô tình khiến cho rất nhiều đệ tử trẻ đứng ngồi không yên. Đa phần các thế gia đại phiệt một khi cho con em đến Ứng Thiên Tông bái sư đã tính toán thời gian kỹ lưỡng, đảm bảo rằng thời điểm con em tu hành tại tông môn sẽ không đúng dịp Đồ Ma Lĩnh mở cửa. Bởi vì chỉ cần vượt qua hai mươi tuổi thì sẽ vượt qua giới hạn cốt linh được phép tham gia tranh đoạt tài nguyên rồi.

Dẫu biết tham gia đoạt bảo tại Đồ Ma Lĩnh là một loại khảo nghiệm tốt, thế nhưng không có một gia tộc nào nguyện ý để con cháu mình đi mạo hiểm như vậy cả. Hiện tại tông môn đưa ra phù chiếu khẩn cấp, lại ám chỉ thời điểm mở cửa Đồ Ma Lĩnh sớm hơn mười năm, có không biết bao đồ tử đồ tôn con nhà thế gia hốt hoảng như lửa xém lông mày, từ khi nhận được tin thì lập tức truyền tin hỏi thăm ý kiến của gia tộc.

Nói gì thì nói, không ai muốn một mình đi vào địa phương nguy hiểm như thế cả. Ngay khi bên cạnh còn có sư huynh đệ thì mức độ an toàn cũng không cao hơn bao nhiêu. Phải biết đệ tử trẻ tuổi kinh nghiệm thưa thớt, một khi gặp phải vấn đề nguy cấp đảm bảo mười phần thì đến chín phần là ai lo thân nấy, hơi đâu mà giúp đỡ người khác.

Cho nên thay vì trông chờ các sư huynh đệ giúp đỡ, bản thân âm thầm tìm thêm trợ giúp từ người thân vẫn đáng tin cậy hơn. Mà việc truyền tin về gia tộc ngoài để tra xét thực hư thông tin phù chiếu thì mục đích cuối cùng vẫn là nhờ trưởng bối tìm kiếm một vài đệ tử trẻ tuổi đồng thời đi vào, mượn danh nghĩa gia tộc tham gia tranh đoạt tài nguyên nhưng thực chất là đi theo bảo vệ an nguy chủ tử của mình.

Rõ ràng loại người có xuất thân tương tự Lập Thiên thì không may mắn như thế. Trước khi rời đi hắn đã xác định tu hành là con đường gian nan vất vả, nguy hiểm trùng trùng, ngay cả lão tiều phu đốn củi bên đường cũng đã nói với hắn, nếu hắn tu hành thì một kiếp này sẽ khổ cực gấp trăm lần so với khi sống đời của một phàm nhân. Thế nhưng sau nhiều lần cất nhắc, hắn vẫn chọn tu hành.

Dù gì thì cuộc đời hắn vốn không có nhiều sự lựa chọn, mà cái tương lai viên mãn không thể chỉ dựa vào những ước mơ hão huyền hay những lời cầu nguyện vô căn cứ là có thể trở thành sự thật. Hắn cần phải làm một cái gì đó, một thứ có thể giúp bản thân đạt được cơ duyên lớn, biến mình từ một kẻ không ai để mắt thành tâm điểm của cả thiên hạ.

Huống hồ hiện giờ, theo như những gì hắn đọc được trên cáo thị, phù chiếu tông môn đã nói rất rõ ràng, chỉ cần sống sót trở về, dựa theo thu hoạch của từng cá nhân, tông môn sẽ phân phát phần thưởng tương ứng. Điều này đồng nghĩa với việc trong tương lai, một vị trí nội môn đệ tử đã nằm trong tay mỗi người, chỉ chờ bọn họ tận dụng tốt chỗ tài nguyên tông môn cấp phát cho mà thôi. Điều kiện tuyệt hảo như thế, đối với một đệ tử không thân không thế, không tiền không quyền như Lập Thiên thì còn gì bằng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lập Thiên mới nhập môn không lâu, cũng vừa đúc thành linh thể, tu vi gần như bằng không. Nếu đi vào nơi nguy hiểm như vậy thì cơ hội sống sót trở ra là vô cùng thấp, tính toán chi li thì còn chưa đến một thành. Bởi vì bên trong Đồ Ma Lĩnh không chỉ có yêu vật và yêu thú rình rập mà còn có sự cạnh tranh gắt gao giữa các đệ tử trẻ với nhau. Một khi thấy bản thân mình là kẻ yếu, tâm tư giết người đoạt bảo phát sinh là điều hiển nhiên.

Việc giết người ở nơi hoang sơn dã lĩnh đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, giết xong liền có thể đổ lỗi cho yêu thú hoặc quái thạch tấn công, phủi sạch trách nhiệm. Chưa kể Lập Thiên chỉ là một người thân cô thế cô, chết thì sao chứ, ai mà quan tâm.

Nghe Vương sư huynh phân tích lợi hại, cộng thêm một vòng nghe ngóng tình hình thực tế, Lập Thiên liền ý thức được thứ mà bản thân phải đối diện trong thời gian sắp tới. Đây chẳng khác nào một trò chơi, một trò chơi dùng mạng người làm vật đánh cược. Hoặc là người chết, hai là ta chết, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.