Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2575 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 6

Team Just T

Một con Goblin đang bị treo trên cây.

Nah, nói chính xác hơn thì một con Goblin đang trang trí cho cái cây.

Nếu con Goblin đang treo ở đó được dùng để làm nguồn thức ăn khẩn cấp, thì nó không nên được treo ở nơi dễ dàng nhìn thấy như vậy. Nó cực kỳ dễ nhận thấy.

Hơn nữa, mặc dù con Goblin còn sống, nhưng trông nó không khác gì một xác chết. Nói chính xác hơn, nó vẫn chưa phải là xác chết nhưng trông nó cũng không giống còn sống lắm. Nếu Woo-jin có ý định ăn thịt con Goblin, cậu đã không cần phải để giữ nó còn sống như vậy.

Để kết luận thì, vẫn còn một lý do khác để giữ nó còn sống.

Krrkrr…

Kieeee…

  1. Tổng cộng, 15 con Goblin đang treo lơ lửng từ nhiều cái cây khác nhau, mỗi con trong số chúng đều trong tình trạng tương tự, sống dở chết dở. Chúng đang phát ra những tín hiệu cầu cứu, van xin những con Goblin khác đến cứu chúng. Chúng không được tập trung ở một nơi, mà được sắp xếp giống như một cái hàng rào.

Đối với loài Goblin, đây mới chính là định nghĩa của nỗi sợ đã trở thành hiện thực. Thay vì cảm thấy thương xót hoặc giận dữ cho cảnh tượng này, thì khung cảnh này khiến cho lũ Goblin trở nên hoảng sợ. Chúng không còn cách nào khác ngoài việc quay lưng bỏ chạy thay vì giận dữ chiến đấu. Mặc dù thực tế là một nỗi kinh hoàng khủng khiếp đã xảy ra với đồng loại của chúng, nhưng với loài Goblin, thì bỏ chạy là những việc chúng cần phải làm.

Kieee!

Chúng không dám tiếp cận thứ khủng khiếp đang trang trí cho mấy cái cây. Chúng không chú ý đến những tiếng kêu cứu từ chính đồng loại của chúng.

Đây là đặc trưng trong cách hành xử của lũ Goblin.

Đó là bản năng tự nhiên giúp cho chúng sinh tồn, thậm chí có phải trả giá bằng mạng sống của những đồng loại khác. Đó cũng là cách chúng đối phó với những kẻ thù không thể đánh bại được trong thế giới tàn bạo này. Tất nhiên, không tồn tại thứ gì gọi là trả thù.

Kieee!

Thay vì tìm cách trả thù, lũ Goblin đã giảm phạm vi hoạt động của chúng xuống để tránh việc đối mặt với số phận bi thảm như những con Goblin kia. Ngoài ra, chúng cũng hạn chế các hoạt động diễn ra bên ngoài.

Kie ee, kieee…

Hầu hết các con Goblin quyết định trốn trong hang ổ của chúng. Chúng giấu mình trong phần sâu nhất của hang lâu nhất có thể. Nơi đó trở nên chật chội, dù lũ Goblin khá nhỏ bé.

Kaa!

Như thể chừng đó là chưa đủ, lũ Goblin còn chặn lối vào hang ổ của chúng lại. Chúng đặt rào chắn phòng thủ trên khắp con đường dẫn đến chỗ trốn của chúng nhiều nhất có thể. Nỗi sợ hãi đã bóp nghẹt lũ Goblin khủng khiếp đến mức này.

Đúng như mong đợi, lũ Goblin thiếu sự khéo léo. Tay nghề thủ công và xây dựng của chúng là cực kỳ cẩu thả và thiếu sót. May thay, đã có người ở đó giúp cho chúng chỉnh sửa vấn đề đó.

Tuk! Tuk!

Kim Woo-jin sử dụng một cái xẻng mà cậu đã chuẩn bị từ trước nằm trong Rương Vật Phẩm để chặn tất cả lối vào hang ổ của lũ Goblin bằng đất. Cậu thậm chí còn dựng lên một hàng rào gỗ với sự giúp sức của cây rìu. Kim Woo-jin biến hang ổ của lũ Goblin thành một pháo đài bất khả xâm phạm và chặn cả lối vào lẫn lối ra. Sau vài phút, khói bốc lên từ hang ổ của lũ Goblin.

Giá trị ròng của một người chơi đã vượt ngoài ranh giới của hiểu biết thông thường. Thật sự phi lý khi người chơi Level 1 lại nhận được trên 100 triệu won chỉ với việc ký kết hợp đồng. Sau đó, họ được trao thêm địa vị xã hội, sự tôn trọng và chức vị phù hợp như là một quan chức chính phủ. Tuy nhiên, lý do đằng sau sự ưu đãi này cũng khá đơn giản. Lý do chính là vì đó là chuyện bình thường nếu như họ chết. Bản chất công việc của họ là cực kỳ nguy hiểm.

‘Mẹ bà…’

Bang Joo-seop và đồng đội của hắn nhận ra sự thật này sau khi chiến đấu với lũ Goblin. Không, chúng nhận ra rằng bây giờ vẫn chưa thể xác định liệu chúng sẽ sống sót trở về hay là không.

‘Thử nghĩ cả đám lại rơi vào tình cảnh này khi chỉ mới đối đầu với mấy con Goblin…’

Nếu mạng sống của họ bị đe dọa bởi thứ gì đó mạnh hơn như một con Orc, chiến đấu trong tuyệt vọng để rồi cuối cùng cũng đánh bại được nó, họ có lẽ sẽ cảm thấy tuyệt vời hơn với thành tích đáng tự hào đó. Tuy nhiên, chẳng phải lũ quái vật giống như Goblin bị xem gần như là lũ súc vật hay là con mồi hơn là một kẻ thù ngang cơ sao?

Với Bang Joo-seop và đồng đội, những người đã vật lộn để giành lấy sự sống từ tay một đám Goblin, thì hầm ngục đã không còn là vùng đất của cơ hội nữa. Nó là thế giới tràn ngập quái vật mà có thể giết chết họ bất cứ lúc nào.

‘Mẹ nó.’

Khi họ nhận ra điều này, Bang Joo-seop và cả nhóm không thể nào đi săn được nữa. Họ quá sợ khi phải rời khỏi trại và họ thậm chí còn sợ hãi hơn khi chiến đấu với lũ Goblin. Nên Bang Joo-seop và nhóm của hắn quyết định dành cả ngày đầu tiên để nghỉ ngơi. Đáng tiếc thay, nhóm của họ cũng không đi ra ngoài vào ngày thứ hai.

Chính xác là, họ không thể bước ra ngoài. Nỗi sợ về cái chết, nỗi sợ không thể chối cãi đó, ngăn cản họ, kể cả trong việc nghỉ ngơi hợp lý.

Sự mệt mỏi tăng dần lên theo từng ngày trôi qua. Nỗi sợ cái chết, cũng kéo dài thêm và trở nên rõ ràng hơn. Đó là lúc chẳng ai còn ý chí để bước tiếp. Họ chỉ hành động nếu họ bị ép buộc phải làm vậy. Tuy nhiên, không ai mở miệng.

Bang Joo-seop, đội trưởng của họ, cũng né tránh việc đối mặt với những vấn đề này.

“Dù sao, tôi cũng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với tên đó, Kim Woo-jin.”

“Hắn ta chắc chắn đã chết rồi… Ý tôi là chúng ta đâu nghe thấy gì từ hắn kể từ lúc đó.”

“Khốn kiếp. Chẳng phải tốt hơn sao nếu chúng ta chỉ cần đi cùng nhau. Có thêm một người chẳng phải sẽ giúp cho việc săn trở nên dễ dàng hơn sao.”

Trong khi đó, sự vắng mặt của Kim Woo-jin càng khiến cho họ cảm thấy sự căng thẳng và nỗi sợ lấn áp hơn.

Cuối cùng, Bang Ju-seop và nhóm của hắn cũng dành cả ngày thứ hai để nghỉ ngơi, không hành động gì. Vào ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng đã thay đổi suy nghĩ.

“Chúng ta không thể nào cứ như thế này mãi.”

Đó không phải là lòng can đảm.

“Tiếp tục thế này, thực ăn sẽ cạn kiệt trước. Chúng ta phải giết lũ Goblin trước khi chuyện đó xảy ra.”

Nỗi sợ về việc chết đói đã chiến thắng nỗi sợ về lũ Goblin. Nó ép buộc cho sự ưu tiên của họ phải thay đổi.

“Dù gì chúng cũng chỉ là lũ Goblin.”

Trong tình cảnh như vậy, Bang Ju-seop nói với đồng đội của hắn, “Đúng là lần đầu sẽ khó khăn, nhưng chúng ta đã ở đây rồi, tất cả vẫn còn an toàn. Chúng ta vẫn còn đủ thức ăn. Không có lý do gì mà chúng ta không thể xử lý được đám Goblin. Chúng ta có thể làm được nếu cố gắng.”

“Chúng ta có thể làm được!” Hắn nói to như thể đang ra lệnh cho bản thân mình và những đồng đội của hắn. Những mệnh lệnh như vậy có hiệu quả đáng ngạc nhiên.

“Yeah, không có lý do gì mà chúng ta không làm được cả.”

“Chúng ta có thể săn chúng từng con một.”

“Tôi sẽ không chết trước khi tôi xài hết tiền thưởng tôi nhận được từ ký kết hợp đồng.”

Nỗi sợ thống trị trong họ dần dần lắng xuống. Lòng cương quyết và sự quyết tâm tràn vào những khoảng trống nơi nỗi sợ lắng xuống.

Đúng lúc đó…

“Cái gì?”

“Huh?”

Hầm ngục đã được hoàn thành.

‘Mình tự hỏi cách hiệu quả nhất để săn lũ Goblin đang trốn trong hang là gì?’

Vào trong hang ổ và săn chúng? Đó là ý tưởng ngu ngốc nhất. Không chỉ hang ổ được tạo ra bởi lũ Goblin mà những con đường còn vô cùng chật chội và không thoải mái để con người đi vào.

‘Hơn nữa, không sinh vật nào chịu giơ tay chịu trói khi kẻ thù xâm chiếm chỗ ở và cố giết mình cả.’

‘Vậy, liệu chúng ta có nên đợi cho lũ Goblin đi ra bên ngoài không? Không phải là một ý tồi. Nếu những cái bẫy đầy đủ và hợp lý đã được chuẩn bị, thì không có cách nào dễ dàng hơn săn chúng nữa. Nhưng nó lại phụ thuộc vào lượng thức ăn mà lũ Goblin có thể tích trữ. Tuy nhiên, vẫn còn cách tốt hơn.’

Hwaruruc!

Đốt lửa hang ổ của chúng. Chính xác hơn là, xả khói vào trong hang ổ của chúng. Đó là cách mà Kim Woo-jin chọn để thực hiện.

‘’Mình nghĩ tất cả các lối ra đã bị chặn lại.’

Khi cậu đã sẵn sàng, cậu biến một lối ra của hang trông giống như miệng của lò than, đốt lửa ở đó, rồi cứ thế đổ thêm củi vào cho ngọn lửa cháy dữ dội.

‘Xét theo kích cỡ của hang ổ này, khoảng 10 phút là đủ.’

Những con rắn mang tên nhiệt độ và khói độc bò vào trong hang. Rồi, khói độc gây ra sát thương chí mạng cho lũ Goblin.

Ki ek?

Kiee!

Lũ Goblin đau đớn từ cơn đau đầu và chóng mặt. Ngộ độc khí CO và sự thiếu hụt khí Oxy bắt đầu.

Kieeehh!

Lũ Goblin cảm nhận có gì đó không ổn và theo bản năng bắt đầu chạy ra bên ngoài. Tuy nhiên, để ra được bên ngoài thì đâu có dễ.

Lý do khá đơn giản.

Kiee! Kiee!

Chúng đang trốn quá sâu bên trong hang. Để tránh cho việc con quái vật mà chúng sợ, tàn sát đồng loại của chúng, hầu hết lũ Goblin đều trốn sâu trong hang. Đó là nơi mà con quái vật đáng sợ đó có khả năng đi vào thấp nhất.

‘Vì chúng ở nơi sâu nhất, nên sẽ không dễ gì để chúng thoát được ra bên ngoài.’

Đây rõ ràng là ý định của Kim Woo-jin. Cậu biết cách lũ Goblin phản ứng thế nào khi cậu tạo ra một nỗi sợ kinh hoàng tàn khốc dành cho chúng. Cậu biết điều đó rõ hơn bất kỳ người nào khác. Khi tất cả lũ Goblin cố giẫm đạp lên nhau để thoát ra bên ngoài cùng một lúc, những tai nạn xảy ra là điều không thể tránh khỏi.

Hơn nữa, trong số đó còn có cả những con Goblin bệnh hoạn ốm yếu.

‘Những con bị trúng độc giờ có lẽ đã chết.’

Có một vài con bị trúng độc bởi máu độc của Kim Woo-jin mà cậu cố tình để chúng trốn thoát.

Mặc dù chất độc không đủ để có thể thấy rõ tác dụng trên cơ thể của chúng, nó vẫn đủ độc hại để lấy đi mạng sống của chúng.

Thud!

Một vài con Goblin cố thoát ra bên ngoài đột ngột ngã gục xuống đất, trong khi những con Goblin khác vấp phải chúng và ngã nhào.

Kieeehh!

Như thể một vụ tai nạn liên hoàn xảy ra trên đường, lối ra khỏi hang bị tắc nghẽn hoàn toàn. Cuối cùng, chỉ có khoảng 6 hoặc 7 con Goblin đến được lối ra. Tuy nhiên, chưa thể khẳng định là chúng may mắn. Thứ lũ Goblin đối mặt là một con đường lửa. Trước con đường đầy lửa cháy, lũ Goblin không thể làm gì khác ngoài việc dừng lại.

Kieeehh!

Một trong số chúng lấy hết can đảm và lao đầu vào lửa. Không may cho nó là nỗ lực của nó đã bị ngăn chặn bởi một thứ gì đó rắn chắc. Lối ra của hang đã bị chặn lại. Tuy nhiên, lũ Goblin cứ liên tiếp lao thân mình vào đó để cố thoát ra ngoài.

Kieeehh!

Lũ Goblin đã tuyệt vọng tìm mọi cách có thể để sống sót.

Kieeehh!

Chúng gào khóc với quyết tâm đã tan biến.

Kek, Kek!

Lớp khói dày khiến cho lũ Goblin muốn gào khóc cũng khó. Đó là một cảnh tượng thật khủng khiếp khi chứng kiến. Có cần thiết phải tàn nhẫn đến thế không? Cảnh tượng kinh hoàng đến mức người ta sẽ tự hỏi vậy.

Chờ đợi bên ngoài lối vào của hang, Kim Woo-jin đã nhận thức rõ hậu/hiệu quả của phương thức này. Cậu biết rõ hơn ai hết là hành động của cậu là vô nhân tính.

‘Nỗ lực cuối cùng mới thật đáng cho mình xem.’

Thế đấy. Kim Woo-jin không suy nghĩ nhiều về những câu hỏi đó.

Cậu mắc gì phải nghĩ vậy.

Thứ cậu đối mặt là lũ quái vật, quái vật thực sự. Từ, nhân đạo, không áp dụng với chúng.

‘Chuyến săn lần này dễ hơn nhiều so với mình nghĩ.’

Cậu không ở đây để chơi Game. Kim Woo-jin không bận tâm đến những tranh cãi khốc liệt và điên cuồng của những người chơi khác về chứng minh giá trị phẩm giá của họ. Cậu không hứng thú với cuộc tranh đấu bằng cách săn những con quái vật mạnh hơn hay nhận được những vật phẩm mạnh.

Cũng không tự thỏa mãn bản thân bằng việc giết những quái vật với sức mạnh áp đảo của cậu như thể cậu đang thử thách một game.

Đây là lý do tại sao Kim Woo-jin không tranh cãi gì khi “chó săn” được dùng làm biệt danh cho cậu.

Kim Woo-jin không muốn được ghi nhận thành tích, được công nhân, hay được cỗ vũ và được đánh giá cao như hầu hết những người khác.

‘Có vẻ như Johann Georg chơi game chán hơn mình nghĩ.’

Cậu đã thấy hài lòng bởi việc được công nhận từ Halo của mình.

Và như thế, việc dọn dẹp hầm ngục đầu tiên của Kim Woo-jin đã kết thúc.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.