Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3683 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 39

Team Just T

“Đây là kho của tôi.”

Kho chứa vật phẩm của Park Yong-wan nằm bên dưới biệt thự của hắn ta.

Đó là một phòng trú ẩn tránh bom hạt nhân được xây dựng bởi một tập đoàn lớn đã được Park Yong-wan cải tạo lại thành một nhà kho.

Vô số vật phẩm được trưng bày trong nhà kho này.

‘Nó chỉ là một kho chứa thôi.’

Chẳng có vật phẩm thứ hạng huyền thoại nào.

Cậu cũng đã đoán trước được điều này ngay từ đầu.

Thực tế thì cơ sở này có tiếng vang là bằng chứng rõ ràng nhất rằng chẳng có vật phẩm huyền thoại nào trong kho này.

‘Mình có thể chỉ chọn thứ gì đó mình có thể mặc.’

Kim Woo-jin bị giới hạn trong việc chọn những vật phẩm mà cậu có thể mặc được thôi.

Park Yong-wan chỉ cho Kim Woo-jin những vật phẩm mà giúp cậu sinh tồn được trong hầm ngục đó. Hắn chẳng hề có ý định cho cậu vật phẩm miễn phí như cho kẹo đâu.

‘Mình đoán là mình sẽ chọn những thứ quý giá nhất mà mình có thể tìm thấy.’

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin dự tính sử dụng những vật phẩm này như những viên kẹo ngọt, nên cậu chọn những món đắt tiền nhất mà cậu có thể trang bị được.

Vũ khí, giáp, mũ, bao tay, và giày; cậu chọn chúng rất cẩn thận.

“Có vẻ cậu cực kỳ thích những món đắt tiền.”

Trước cảnh tượng như thế, Park Yong-wan nói với giọng hơi châm biếm.

Kim Woo-jin trả lời lại lời nhận xét đó.

“Chúng đắt tiền vì chúng là hàng tốt.”

“Tôi nghĩ cậu có ý đúng đó.”

Park Yong-wan trả lời lại và hơi nhíu mày.

‘Tsk’

Từ quan điểm của Park Yong-wan, tình hình này là cực kỳ không dễ chịu gì.

Chẳng phải Kim Woo-jin đang xài tiền của hắn sao?

Tuy nhiên, có một lý do để hắn ta chấp nhận điều này.

Để khai thác được điểm yếu của Guild Đầu Lâu, chẳng có mồi nhử nào hiệu quả như Kim Woo-jin.

‘Để khiến Guild Đầu Lâu cắn câu thì chừng này đầu tư là lẽ hiển nhiên.’

Park Yong-wan, dĩ nhiên, không có ý định gây chiến với Guild Đầu Lâu.

‘Ai đứng sau bọn chúng?’

Ngay từ đầu, Park Yong-wan thậm chí còn không biết chắc chắn ai là người đang tài trợ cho Guild Đầu Lâu. Trái lại, đó cũng là lý do tại sao Park Yong-wan đang đầu tư vào Kim Woo-jin. Hiện tại, Park Yong-wan đã có một mối quan hệ cực kỳ thân thiết với những người quyền lực tại Hàn Quốc.

Tuy nhiên, Park Yong-wan không thể tìm ra được ai là nhà tài trợ cho Guild Đầu Lâu.

‘Chắc chúng được hỗ trợ bởi thế lực từ nước ngoài.’

Điều này có nghĩa những thế lực bên ngoài Hàn Quốc đã xâm chiếm quốc gia này.

Để đàm phán được với chúng, hắn cần phải thiết lập một sự kết nối.

‘Dù gì thì nếu mình cứ liên tục đâm chúng, thì cuối cùng chúng cũng sẽ cúi đầu trước mình thôi.’

Đương nhiên, Park Yong-wan không có ý định đàm phán ngang hàng với chúng.

Park Yong-wan sử dụng Kim Woo-jin để khiêu khích Guild Đầu Lâu, cuối cùng là để dẫn đến việc Guild Đầu Lâu đầu hàng và phải hợp tác.

Nói cách khác, Guild Đầu Lâu càng trong tình thế khó khăn bao nhiêu thì Park Yong-wan càng có lợi bấy nhiêu.

Đó là lý do tại sao hắn mở cửa kho chứa của hắn cho Kim Woo-jin.

‘Đây là?’

Và đó cũng là lý do tại sao Kim Woo-jin được trao cơ hội mà cậu sẽ không bao giờ nhận được lần nữa trong đời.

Những bước chân của Kim Woo-jin dừng lại ở một gốc nơi trưng bày những món trang sức.

Đôi mắt cậu nhìn vào một sợi dây chuyền xấu xí khảm một viên đá màu đen có kích thước bằng bàn tay của trẻ sơ sinh. Kim Woo-jin nắm lấy vật phẩm đó trong tay.

Cửa sổ hiển thị thông tin dòng hiệu ứng của vật phẩm hiện ra ngay lập tức.

Tuy nhiên, Kim Woo-jin chẳng thèm để mắt tới những dòng thông tin đó.

‘Chẳng phải nó là vật phẩm bị phong ấn sao?’

Điều quan trọng với Kim Woo-jin là sợi dây chuyền đá đó có thể đang chứa đựng một loại sức mạnh nào đó đã bị phong ấn.

Có thể thấy được điều đó.

Viên đá thô ráp gồ ghề màu đen này chứa đựng một loại sức mạnh nào đó nhưng đã bị phong ấn.

Kim Woo-jin cũng chẳng biết thứ sức mạnh đó là gì.

‘Và nó thậm chí còn là một vật phẩm bị phong ấn hạng Độc Nhất.’

Vấn đề quan trọng nhất là vật phẩm đó là vật phẩm bị phong ấn hạng Độc Nhất. Điều này có nghĩa có thể nhận được một vật phẩm còn giá trị hơn cả vật phẩm hạng Độc Nhất.

Vì thứ hạng thấp nhất mà người ta có thể nhận được từ loại vật phẩm đó là hạng Độc Nhất, đồng nghĩa với việc người ta có thể trông chờ vào thứ hạng còn cao hơn thế nữa.

Đương nhiên, Kim Woo-jin lấy sợi dây chuyền.

“Cái đó đâu có xịn xò gì đâu.”

Nhìn vào sự lựa chọn của Kim Woo-jin, Park Yong-wan đưa ra lời khuyên.

Kim Woo-jin trả lời.

“Vì tôi không có đủ Mana. Đặc biệt với kỹ năng Hút Máu mà anh cho tôi, nó ngốn nhiều Mana hơn tôi nghĩ.”

Đó là câu trả lời hoàn hảo.

“Chà thế thì quá tốt cho cậu rồi.”

“Ít nhất thì tôi tiết kiệm được một ít tiền.”

Trên hết, từ góc nhìn của Park Yong-wan, hắn ta mừng rỡ khi Kim Woo-jin lựa chọn món trang sức rẻ tiền nhất.

‘Như mình nghĩ, Park Yong-wan không hề biết nó bị phong ấn.’

Park Yong-wan không hề biết nó bị phong ấn.

Chẳng có cách nào để hắn ta biết được điều đó.

Không những là không có dấu hiệu gì rằng nó là vật phẩm bị phong ấn, mà người ta còn phải tìm ra được một phương pháp thích hợp để loại bỏ phong ấn đó.

‘Không thể nào loại bỏ được một phong ấn ở thứ hạng Độc Nhất trừ khi đó là một thứ gì đó như chất dịch của rồng vàng.’

Một thứ như chất dịch dạ dày của con rồng vàng.

Đến sau năm 2025, Kim Woo-jin mới phát hiện ra khái niệm về các vật phẩm bị phong ấn.

“Cậu chọn xong chưa?”

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin chẳng có gì để phàn nàn.

“Xong rồi, cảm ơn anh rất nhiều.”

Cậu chỉ cần cười và thể hiện lòng biết ơn chân thành của mình.

Sau sự xuất hiện của lũ quái vật, ngành kinh doanh sụp đổ nhanh nhất không gì khác chính là sân Golf.

Với khả năng lũ quái vật xuất hiện vào bất kỳ lúc nào, thì chỉ có mấy thằng ngu mới nhàn hạ ra ngoài chơi golf. Càng xa thành phố thì tình hình càng trở nên tệ hại hơn.

Sân golf tại Gwangju, Quận Gyeonggi đối mặt với tình cảnh tương tự.

Sân golf với phí thành viên là hơn 100 triệu won và luôn chật kín những chiếc xe hơi hạng sang ngoại nhập dù đó là trong tuần hay cuối tuần, nhưng giờ lại trông thật thảm hại và mọc đầy cỏ dại.

Có những người lại đến sân golf này lần nữa.

Bãi đỗ xe một lần nữa lại đầy những chiếc xe ngoại đắt tiền.

Nếu bạn chú ý đến xung quanh thì bạn sẽ nhận ra nơi này đã trở thành một sân khấu cho những người chơi. Rồi một chiếc xe xuất hiện giữa một nhóm những chiếc xe ngoại đắt tiền.

Đó là một chiếc xe cà tàng với tấm chắn méo mó.

Chủ nhân của chiếc xe đó rõ ràng là Kim Woo-jin.

Kim Woo-jin xuất hiện, xông vào và mặc kệ những chiếc xe ngoại đắt tiền mà rải rác khắp khu vực này.

Nhưng rồi Kim Woo-jin dừng trước một chiếc xe mà cậu nhớ.

Dĩ nhiên, đó không phải vì chiếc xe mà cậu dừng kế bên là đắt tiền hơn hay hiếm hơn những chiếc xe cậu đã thấy trước giờ.

‘Lexus?’

5 chiếc xe hơi, đỗ thành một hàng, hiệu Lexus.

Ngay cả khi 5 chiếc xe hơi đó có cộng lại, thì cũng không thể so sánh với chiếc Bugatti mà Kim Woo-jin gần như đập vào với cửa xe của cậu.

Có lý do khác để cậu dừng lại.

‘Những tên thật sự yêu nước vô cùng tuyệt vời đã xuất hiện.’ (Mình xin phép giải thích đại khái ý nghĩa của câu này, Lexus là xe từ Nhật Bản, 5 chiếc xe này là của 5 tên vệ sĩ được cử để bảo vệ Kim Woo-jin, nên nhớ là Guild Đầu Lâu tham gia vào hầm ngục này chỉ có 4 tên, điều này giải thích cho những hành động tiếp theo của Kim Woo-jin.)

Cậu chỉ dừng lại do thực tế là cậu đã nắm bắt được cực kỳ rõ ai là chủ nhân của những chiếc xe này.

Những bước chân của cậu nhanh trở lại.

Ngay khi cậu vào club (giống quán bar), những người khách đã đến trước đều tập trung ở đây.

“Một thành viên mới.”

Rồi một người cất tiếng chào và tiếp cận Kim Woo-jin.

Ông ta là một người đàn ông trông khá thân thiện với độ tuổi đầu 40.

“Rất vui được gặp cậu, tôi là Jung Hoon-young. Hãy cố gắng hoàn thành hầm ngục này thật tốt.”

Kim Woo-jin mỉm cười và bắt tay với Jung Hoon-young.

“Vâng, tôi rất mong chờ được làm việc với anh.”

Chẳng có gì bất thường cả.

Đó cũng là điều bình thường với những thành viên trong cùng một Guild chào nhau rồi hướng vào hầm ngục.

Điều đó cũng đúng với trường hợp này. Việc chuẩn bị cho hầm ngục 2 tầng khác biệt rất lớn với việc chuẩn bị cho hầm ngục 1 tầng.

Những tên ảo tưởng vô căn cứ đã bị lọc bớt tại thời điểm này. Những người sống sót qua quá trình sàng lọc như thế là những người duy nhất đủ điều kiện để tấn công hầm ngục 2 tầng.

Những ai đang nhắm đến một hầm ngục 2 tầng phải luôn có những ý nghĩ chung này trong đầu.

Cứ ảo tưởng mà nghĩ bản thân mình đủ giỏi thì chỉ rút ngắn tuổi thọ của bản thân.

Dĩ nhiên, bầu không khí vẫn thật điềm tĩnh.

Không hề có bất kỳ sự thù địch hay hiếu chiến nào.

Thay vậy, những người chơi tụ tập với nhau trò chuyện và làm quen với nhau.

“Chúng ta đã gặp nhau trước kia chưa?”

“Không, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mà chúng ta gặp nhau.”

“Oh, tôi xin lỗi.”

“Không, không. Tôi cũng hay nghe thế mà.”

Lần đầu tiên, mọi người bắt đầu làm quen với nhau và nhớ mặt nhau.

Kim Woo-jin lui lại trong khi quan sát tương tác giữa họ.

‘Chắc chúng cũng thấy đắng lòng lắm khi cố diễn là chúng không hề quen biết nhau.’

Kim Woo-jin cố ngăn bản thân khỏi phì cười trước một màn biểu diễn dở tệ như thế.

Không có ai ở đây mà không biết nhau cả.

Tất cả mọi người đều chung một phe, và thứ chúng đang nhắm đến cũng khá đơn giản.

Tiêu diệt Kim Woo-jin.

Guild Đầu Lâu tung ra những quân bài tốt nhất của chúng để xử lý cậu.

Dĩ nhiên, Kim Woo-jin biết lý do tại sao.

‘Đó là cái giá phải trả khi đụng đến cún cưng của Thần Cung.’

Park Yi-yeon và cái chết của ả, người học trò của Thần Cung, chắc chắn đã làm chấn động không chỉ Guild Đầu Lâu mà còn cả Liên Đoàn Yamato.

Hơn nữa, Guild Đầu Lâu chắc chắn đã phải đi đến kết luận rằng có một cá nhân rất mạnh và quyền lực chống lưng cho Kim Woo-jin.

Vấn đề không chỉ là giết chết Kim Woo-jin.

‘Lý do mà chúng muốn bắt mình ở trong hầm ngục là để chúng có thể tra tấn mình và có được thêm thông tin.’

Điều quan trọng hơn đối với Guild Đầu Lâu là tìm kiếm thêm nhiều thông tin chi tiết qua chính miệng của Kim Woo-jin. Đó là lý do tại sao mà màn kịch này được dựng lên.

Đây là lý do tại sao Guild Đầu Lâu sẵn sàng tung những quân bài của chúng ra để săn Kim Woo-jin.

‘Khi chuyện này kết thúc, đó thực tế sẽ là một cuộc chiến chống lại Guild Đầu Lâu. Nên mình nghĩ phải cố gắng diễn càng nhiệt càng tốt.’

“Nhà vệ sinh ở lối nào vậy?”

Vào khoảnh khắc đó, Kim Woo-jin hỏi Jung Hoon-young chỗ của nhà vệ sinh,

“Lối đó.”

“Cảm ơn.”

Ngay khi cậu nghe hướng đó, Kim Woo-jin rời khỏi ghế và hướng đến nhà vệ sinh.

Mặc dù nước đã bị cắt, nhưng tốt hơn là đi tiểu ở trong này còn hơn là ở ngoài đường.

Phía sau cậu là Jung Hoon-young. Ông ta đang theo sau cậu.

“Hãy đi cùng nhau.”

Kim Woo-jin gật đầu và hai người họ đi cùng nhau đến nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, chẳng ai để ý đến họ.

“Kim Woo-jin, đúng không?”

“Vâng, anh là người hộ tống của tôi, đúng không?”

“Chúng tôi nên được gọi là sát thủ thay vì người hộ tống.”

Đôi mắt Jung Hoon-young sắc bén đến mức khó tả.

“Chúng ta sẽ nói chi tiết một khi chúng ta ở trong hầm ngục, còn giờ thì nói ngắn gọn thôi. Vai trò của cậu là mồi nhử. Di chuyển theo ý cậu. Rồi chúng tôi sẽ lo mọi thứ và trông chừng cậu. Nếu có gì đó thật sự khẩn cấp xảy ra thì hãy thổi cái còi này.”

Với những lời đó, Jung Hoong-young đưa cho Kim Woo-jin một cái còi mà dường như được tạo ra từ xương của một sinh vật nào đó.

“Trừ khi chúng ngu ngốc, không thì chắc chắn đợt tấn công sẽ diễn ra ở tầng hai. Nên ở tầng thứ nhất cứ tập trung vào việc dọn dẹp hầm ngục. Cậu nên tránh việc liên lạc với chúng tôi nhiều nhất có thể. Nếu chúng phát hiện ra rằng chúng ta chung đội, thì chúng sẽ đối đầu với chúng ta trực diện ngay tức khắc trong một cuộc chiến tổng lực.”

Kim Woo-jin được trao cái còi. Cậu gõ nhẹ vào giữa trán trong khi cầm cái còi.

Jung Hoon-young nói với vẻ mặt cứng đơ.

“Cậu có lo lắng không?”

“Umm… Giờ tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ này không?”

Kim Woo-jin nói một cách đầy đáng thương.

Trong sự ngạc nhiên, Jung Hoon-young hỏi.

“Cậu muốn bỏ cuộc ư?”

Jung Hoon-young hỏi lớn tiếng, theo phản xạ đưa tay lên miệng để chặn lại. “Whoo…”

Thay vì trả lời câu hỏi đó, Kim Woo-jin chỉ thở dài.

Không quá khó để đoán được ý nghĩa của tiếng thở dài đó.

Sẽ thật kỳ lạ nếu một người nào đó quá bình tĩnh khi được yêu cầu đóng vai làm mồi như trong lần đầu tiên vào hầm ngục 2 tầng của họ với những người đang muốn giết chết họ.

‘Nếu điều này xảy ra thì mình tiêu mất, huh?’

Trái lại, đó là cơn nhức đầu đối với Jung Hoon-young.

Ông ta phải kéo Kim Woo-jin vào hầm ngục bằng mọi giá.

‘Mẹ, mình đã xài tất cả tiền mà mình có được từ Guild Đầu Lâu vào căn nhà rồi…’

Nếu không ông ta sẽ phải ói ra lại đống tiền mà ông đã xài.

“Cậu nói tên cậu là Kim Woo-jin đúng không?”

“Phải.”

“Không khó khăn như cậu nghĩ đâu. Nó là hầm ngục 2 tầng như nó chỉ ở hạng D+ mà thôi. Thành thật mà nói dù là hầm ngục 2 tầng, nhưng nó thật nực cười khi so với hầm ngục hạng A mà cậu đã hoàn thành. Nên chẳng có lý do gì phải sợ đâu.”

Đó lý do Jung Hoon-young thuyết phục Kim Woo-jin.

“Quan trọng nhất, không lẽ ở lần kế tiếp cậu cũng từ bỏ như bây giờ? Cái gì cũng phải có lần đầu hết mà.”

“Nhưng…”

“Còn bất kỳ vấn đề gì nữa sao?”

“Tôi không thể chết như thế này được. Ít nhất là phải sống sót cho đến khi tôi trả hết những món nợ cho những người đã giúp đỡ tôi.

Nợ.

Từ đó lóe lên trong tâm trí Jung Hoon-young.

“Tôi hiểu rồi, cậu là một người rất có trách nhiệm.”

Jung Hoon-young tiếp tục.

“Vậy hãy làm như thế này. Tôi sẽ trả món nợ đó cho cậu.”

“Cái gì?”

Kim Woo-jin tỏ ra ngạc nhiên.

Jung Hoon-young nói trong khi mỉm cười với cậu.

“Thay vậy, thì giờ cậu sẽ nợ tôi.”

“Rồi sau đó…”

“Cậu sẽ vào bên trong hầm ngục vì lợi ích của tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ không ép buộc cậu. Rồi cậu nợ bao nhiêu?”

Kim Woo-jin cẩn thận giơ 3 ngón tay.

“30 triệu won?”

“Không, là 300 triệu won.”

“300 triệu won?”

Đó là số tiền lớn hơn hẳn những gì ông ta dự đoán.

Đó là một khoảng tiền vô lý.

‘Gom được chừng đó tiền ngay bây giờ là…’

Một người bình thường sẽ không thể gom góp được số tiền đó ngay lập tức, nhưng với một người chơi có cấp độ trên 20, thì sẽ không quá khó nếu cần thiết phải làm.

‘Đó không phải là khoảng tiền không thể chi trả được so với số tiền bọn mình nhận được cho vụ này. Không, nếu bọn mình xử lý luôn cả những vật phẩm của hắn ta như là hàng trộm cướp… thì sẽ không phải là thua lỗ gì.’

Đó là lý do tại sao Jung Hoon-young có thể đưa ra quyết định ngay lập tức.

“Được rồi, tôi có thể giúp được nếu chỉ có chừng đó.”

“Cảm, cảm ơn anh.”

“Giờ thì vấn đề của cậu đã xong rồi chứ gì?”

Sau khi bị hỏi lại, Kim Woo-jin trả lời trong khi nhìn ông ta bằng ánh mắt trìu mến.

“Vâng.”

“Đại ca ơi, có vẻ như 300 triệu won được chuyển vào tài khoản cá nhân của Kim Woo-jin.” Oh Se-chan cau mày sau khi nghe thuộc hạ của hắn ta.

“300 triệu won? Mẹ nó, chúng ta đáng lẽ không nên mua súp sườn bò cho thằng đó. Lần tới nó có kêu mua đồ ăn thì cứ mua udon thôi. Chỉ là mỳ không luôn! Không có yubu hay bánh cá gì hết! Rồi cho nó nốc nước lạnh lút khát luôn!”

“Um nhưng mà…”

“Nhưng nhị gì?”

“Nhưng việc chuyển là từ tài khoản của một người khác.”

Oh Se-chan nghiêng đầu.

“Người nào khác à?”

“Đó là từ tài khoản của Jung Hoon-young.”

“Jung Hoon-young? Chuyên gia PK à? Cô có chắc không?”

“Chắc chắn, đó là tài khoản mà chúng ta lập cho hắn mà.”

“Thế quái nào mà Jung Hoon-young lại bỏ tiền từ thẻ của hắn ta vào tài khoản riêng của Kim Woo-jin?”

Oh Se-chan hỏi như thể hắn ta có ý nghĩ gì đó trong đầu.

“Jung Hoon-young gần đây đã rửa tiền thông qua chúng ta đúng không?”

“Vâng.”

“Số tiền đó từ đâu đến?”

“Chúng chỉ đến từ Guild Đầu Lâu. Chúng đã được rửa nhiều lần, nên tôi cũng không chắc về chi tiết…”

“Vậy cô đang nói rằng cái người nhận được tiền từ Guild Đầu Lâu để giết Kim Woo-jin đã chuyển số tiền đó vào tài khoản của Kim Woo-jin, có đúng không?”

Chỉ đến khi đó thuộc hạ của hắn dường như mới nhận ra điều gì đó.

“Kim Woo-jin đang trong một cái bẫy.”

Dù không biết chi tiết thế nào, nhưng rõ ràng là hắn ta không phải đồng minh của Kim Woo-jin.

“Kim Woo-jin đang gặp nguy hiểm.”

Oh Se-chan nhíu mày sau khi nghe lời cảnh báo từ thuộc hạ của hắn.

“Cô đang nói gì thế?”

“Như thế chẳng phải nguy hiểm sao? Kim Woo-jin bây giờ đang bị gài bẫy, chẳng phải vậy sao?”

“Cần bao nhiêu người như tên Jung Hoon-young để dọn dẹp hầm ngục 2 tầng hạng A- mà Kim Woo-jin dọn dẹp trong 1 tuần?”

“Tôi không biết. Tôi đoán là khoảng 30?”

“Phía đang gặp nguy hiểm chính là đám Jung Hoon-young đấy.”

Oh Se-chan nhắm mắt lại.

‘Kim Woo-jin đã bị tấn công hai lần bởi Guild Đầu Lâu và đã chặn đứng được cả 2 lần.’

Hắn ta phán đoán ra mối quan hệ giữa Kim Woo-jin và Guild Đầu Lâu đến một mức độ nào đó.

‘Trong tình huống như thế này, nếu đợt tấn công thứ ba cũng bị chặn đứng hoàn toàn thì chẳng phải đó là lời tuyên chiến với Guild Đầu Lâu sao.’

Hắn ta biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kim Woo-jin có thể chặn đứng được kế hoạch của Guild Đầu Lâu một lần nữa. Và giờ, Oh Se-chan cũng có thể hiểu được Kim Woo-jin đang gửi tín hiệu gì cho hắn ta.

‘Kẻ thù của kẻ thù của ta có thể là bạn ư.’

Oh Se-chan mỉm cười.

“Sau khi kiểm tra vị trí của Kim Woo-jin, gửi người đến đó. Gửi luôn một chai sâm panh.”

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 220

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.