Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3530 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 17

Team Just T

Ngay khi nguồn sáng vụt tắt, những ngọn cây cao hiện ra.

Những cây xám, mọc thẳng đứng như thể những trụ điện thoại, tạo cho khu rừng bầu không khí như một đô thị. Thay vì cảm giác rậm rạp thường có của một khu rừng, thì thế giới màu nhựa đường này mang đến cho họ một linh cảm chẳng lành.

"Tôi chưa bao giờ đến một nơi như thế này từ trước đến giờ."

"Chúng là loại cây gì thế?"

Các thành viên trong tổ đội của Park Je-soon để lộ vẻ mặt u ám khi thấy cảnh tượng như thế.

Những rừng cây màu xám xịt cứ không ngừng hiện ra trong tầm mắt khiến cho họ, những người đó giờ chỉ thấy những cánh rừng xanh mát, cảm thấy bất an.

"Đi thôi nào, hãy hành động cùng nhau."

Park Je-soon là người trấn tỉnh lại bầu tâm trạng của cả tổ đội.

"Làm gì phải sợ, mấy cái cây đâu có giết được chúng ta. Điều duy nhất chúng ta cần cảnh giác là lũ quái vật. Được chứ, vậy hãy tìm kiếm xung quanh trước."

Park Je-soon khéo léo định hướng cho tổ đội.

Cả tổ đội từng người một liền lấy lại bình tĩnh và bắt đầu thực hiện bổn phận của mình.

Với ngoại lệ là Kim Woo-jin, mọi người đều trông như những người chơi cấp độ từ 17 trở lên.

Để đạt được cấp độ 17, cần phải trải qua việc xóa sổ ít nhất là 10 hầm nguc.

Vì thế, ngay cả khi họ có bị mất tập trung lúc ban đầu, thì họ chắc chắn vẫn xử lý tốt hơn hẳn những tên tân binh gà mờ, ở dưới cấp độ 10, khi gặp phải những tình huống bất lợi mà không thể ngờ đến.

"Um, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí trinh thám."

Ngay lúc đó, Kim Woo-jin xin vào vị trinh thám khu vực xung quanh.

"Trinh thám ư?"

"Phải."

"Khả năng của cậu đâu có gì liên quan đến việc trinh thám, đúng không? Làm thế có được không?"

Halo của Kim Woo-jin là Sứ Giả Của Địa Ngục.

Hầu hết người chơi có Halo là Sứ Giả Của Địa Ngục thường đảm nhiệm giữa vai trò là pháp sư và kiếm sĩ. Họ thường được gọi là kiếm sĩ ma thuật bởi những người chơi khác.

Đó không phải là một Halo hợp lý cho vai trò trinh thám.

Hơn nữa, Kim Woo-jin nói rằng khả năng của cậu ta dựa chủ yếu vào độc dược từ kỹ năng máu độc của cậu.

"Tôi phải đóng góp giúp đỡ gì đó cho mọi người chứ, như thế này chẳng hạn."

Sau lời nhận xét của Kim Woo-jin, không có ý kiến phản đối nào với yêu cầu của cậu ta.

Chẳng có lý do gì để phản đối việc cậu ta tình nguyện đảm nhận một vai trò nguy hiểm như thế.

'Tốt hơn là hắn ta chết quách đi cho rồi.'

Nếu có một tai nạn không may nào đó xảy ra, thì cái gai trong mắt họ sẽ tự động bị nhổ bỏ mà không cần họ động tay đến.

Kim Woo-jin rời khỏi khu vực đó để bắt đầu hoạt động trinh thám của cậu.

Phần còn lại ngay lập tức bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Thằng đó rõ ngu đần, hắn ta đúng kiểu loại người tự mình hại mình ngay khi ở một mình."

"Đúng thế. Hyung-nim, dường như tất cả thời gian và sức lực của chúng ta đều đã đổ sông đổ biển. Em nghĩ hắn ta kiểu gì cũng chết dù mình chẳng đã động đến hắn."

Park Je-soon, người gõ gõ nhẹ cây trượng lên đầu mình, cũng nghĩ điều tương tự.

'Mẹ nó, làm mình cứ nghĩ hắn ta là thứ gì đó…'

Lúc đầu, hắn ta rất quan ngại và cảnh giác Kim Woo-jin.

Tất cả là vì những lời đồn.

Mặc dù những lời đồn về việc cậu ta cướp lấy con quái vật Boss ngay khi nó gần sắp chết là những lời đồn xấu xa tệ hại, nhưng vẫn phải đòi hỏi một trình độ kỹ năng và khả năng nhất định để cướp được con quái vật Boss khỏi tay của một tổ đội khác.

Mặc dù con quái vật Boss có sắp chết đi chăng nữa, thì chẳng phải cậu ta vẫn có kinh nghiệm dọn dẹp hầm ngục một mình đó thôi?

Nhìn riêng vào kết quả và thành tựu của cậu ta thôi, mọi người sẽ, ít nhất, nghĩ rằng cậu ta cũng có một nền tảng căn bản tốt.

'Hoặc nghĩ rằng hắn ta chỉ ăn may thôi.'

Tuy nhiên, các hành động của Kim Woo-jin lại thể hiện rằng cậu ta thậm chí còn chẳng hiểu "căn bản" nghĩa là gì.

Cậu ta có lẽ là trường hợp đi xa được đến chừng này là do may mắn của cậu ta quá tốt.

Chứ cậu ta cũng chỉ là một nhân tố thông thường.

Cũng có nhiều trường hợp những người chơi gặp may mắn nhiều lần liên tiếp. Nhưng rồi ngay khi may mắn của họ cạn kiệt thì coi như là "game over".

'Mình không tin là hắn ta cũng biết sử dụng độc.'

Hơn nữa, khả năng của Kim Woo-jin là độc dược!

Đó là khả năng tốt nhất để tạo ra những kết quả vượt xa khả năng của một người khi may mắn song hành với người đó.

'Mấy đứa này nói cũng đúng. Hắn ta kiểu gì cũng chết ngay cả khi mình để hắn một mình.'

Nói cách khác, ngay cả khi Park Je-soon không cần tự mình ra tay tiêu diệt cậu ta, thì cậu vẫn sẽ chết trong 1 hầm ngục nào đó.

'Má nó.'

Khi hắn ta đi đến kết luận như thế, trái tim của Park Je-soon nhói đau thêm lần nữa.

'100 triệu won của mình…'

Số tiền và nỗ lực mà hắn ta bỏ ra để xử lý Kim Woo-jin là không hề nhỏ.

"Mọi chuyện sẽ ổn. Khi chắc chắn hắn ta đã chết."

Tuy nhiên, Park Je-soon nhấn mạnh với thành viên trong tổ đội của hắn là việc đó phải chắc chắn.

"Chúng ta phải bằng cách nào đó thấy chắc được xác chết của hắn ta. Chúng ta còn phải xử lý mọi thứ ở trong này nữa." Mọi người gật đầu đồng ý với các mệnh lệnh này.

"Chắc chắn rồi."

"Đại ca cứ tin ở tụi em."

Mọi người trả lời không chút chần chừ.

Không phải vì họ đã chắc chắn hay vì họ đã có cách giải quyết rõ ràng.

"Ý em là dù gì đây cũng đâu phải lần đầu hay lần thứ hai chúng ta làm việc này."

Họ chỉ đã quen với công việc như thế này.

"Vậy chúng ta nên làm gì? Nên xử lý hắn ta ngay khi hắn trở về hay sử dụng một con quái vật?"

Park Je-soon mỉm cười trước câu hỏi đó.

"Lợi dụng hắn ta nhiều nhất có thể cho đến khi không sử dụng được hắn nữa. Giờ thì cứ sử dụng hắn như mồi nhử cho đến khi không còn dùng được nữa."

30 phút sau, Kim Woo-jin xuất hiện.

"Hey, hey! Chúng ta gặp rắc rối rồi!"

Cậu ta hối hả chạy trong khi thở gấp.

"Hey, hey!"

Kim Woo-jin, người đi ra khỏi đó để trinh thám, lao thẳng về phía Park Je-soon và đồng đội của hắn ta.

Park Je-soon và tổ đội của hắn ta giờ đang vô cùng cảnh giác, và bắt đầu chuẩn bị cho một trận chiến.

Chỉ có duy nhất một trường hợp mà người đi trinh thám trở về vội vả như thế này.

'Mẹ cái thằng khốn này!'

'Cái con mẹ mày, nếu mày muốn chết thì chết một mình đi!'

Đó là trường hợp mà người đi trinh thám kéo một con quái vật về chính tổ đội của mình.

Dĩ nhiên, Park Je-soon và đồng đội cũng vô cùng kinh hoàng.

Không dễ để họ giữ được những biểu hiện bình tĩnh.

Ngay sau khi tái ngộ với tổ đội, Kim Woo-jin tiếp cận Park Je-soon và hối hả nói.

"Có một con Troll đang đến từ hướng đó."

Gương mặt của mọi người trở nên nhăn nhó sau khi nghe câu nói đó.

"Đéo đùa chứ?"

"Mày đi trinh thám cái kiểu đéo gì thế!"

Những la hét đầy giận dữ vang lên khắp nơi.

Họ không thể ngừng làm thế khi họ nghĩ đến một con quái vật đáng sợ như một con Troll.

Lũ Troll không dễ gì bị tổn thương bởi những đòn tấn công vật lý.

Đó là lý do tại sao phải tạo nên một môi trường mà các pháp sư có thể sử dụng ma thuật của họ một cách an toàn, sau khi đã thiết lập một số lượng bẫy nhất định.

Họ phải chấp nhận sáng kiến chiến đấu đó. Nó là con quái vật mà họ không được phép tốc chiến với nó được.

"Mày muốn chết hả, con mẹ mày?"

Đó là lý do mà họ không thể ngăn được cơn giận dữ dành cho Kim Woo-jin.

"Mọi người cùng nhau dốc toàn lực chặn đứng nó lại!"

Chính Park Je-soon là người ngăn cơn giận của họ lại.

"Chiến binh tiến lên phía trước, hồi phục sư vào thế sẵn sàng. Đầu tiên, hai pháp sư sẽ chuẩn bị ma thuật. Đừng có quên chuẩn bị dầu!"

Sau khi nhận các mệnh lệnh, mọi người lấy dầu từ trong rương vật phẩm ra.

Chiến thuật là sử dụng phép quả cầu lửa sau khi đổ dầu lên người con Troll.

Đây là chiến thuật hiệu quả nhất trong tình huống này.

"Vào đội hình chiến đấu!"

Mọi người nhanh chóng vào vị trí chiến đấu của họ cho trận chiến sắp diễn ra.

Hai chiến binh mặc giáp sắt đứng phía trước đối mặt với con Troll, trong khi hồi phục sư sẵn sàng với phép hồi phục và hành động bất cứ lúc nào, và phía sau họ là hai pháp sư bao gồm cả Park Je-soon.

"Tao sẽ niệm trước."

Một trong hai người họ bắt đầu niệm phép.

Đứng thẳng, đưa hai tay về phía trước, rồi ngọn lửa bắt đầu cuộn quanh hai lòng bàn tay.

Ngọn lửa cuộn tròn bắt đầu lớn dần.

Sau khi thấy thế, Park Je-soon nhìn quanh.

Chỉ còn duy nhất một người.

"Kim Woo-jin, mày…"

Theo lẽ tự nhiên, Park Je-soon đang nghĩ đến việc cho Kim Woo-jin lên phía trước để thu hút sự chú ý của con Troll.

Ngay lúc đó, hắn ta định gọi tên Kim Woo-jin để cho cậu lên phía trước.

Nhưng Park Je-soon còn chưa kịp nói ra những lời đó.

Seug!

Một con dao găm nhỏ nhưng cực kỳ sắc bénắc bén cắt qua khí quản của Park Je-soon ngay tức khắc.

Ugh!

Với âm thanh hơi thở phát ra từ Park Je-soon, hắn ta ngã xuống nền đất.

Park Je-soon ngã xuống mà không thể hét lên được một tiếng nào.

Hắn ta chỉ có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra.

Đó là cảnh tượng mà Kim Woo-jin đang bỏ chạy cùng với hồi phục sư sau khi chém qua cổ của hắn ta để cho hắn không thể được hỗ trợ bởi các đồng đội khác.

Điều quan trọng nhất trong một trận chiến là thời điểm phục kích.

Không ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của việc biết rõ thời điểm đúng để bắt đầu.

Cũng như tầm quan trọng khi biết rõ thời điểm đúng để rút lui.

Bạn không cần thiết phải ép buộc bản thân làm cho xong.

Cũng tốt khi cắn vào cổ của đối thủ để khiến cho họ chảy máu, nhưng cũng không tệ khi bạn để dồn ép đối thủ vào chân tường và rút máu họ từ từ.

Kim Woo-jin muốn săn Park Je-soon theo cách thứ hai.

Cậu ta không muốn tham gia vào một trận chiến đẫm máu với những người không xa lạ gì với việc giết người, đặc biệt là vì họ có lợi thế với hơn ít nhất 6 cấp độ, trừ khi thật sự cần thiết.

Đây là lý do tại sao Kim Woo-jin không cắn nhiều hơn cậu có thể trong trận chiến đầu tiên. Cậu để cho Park Je-soon rơi vào trạng thái mà hắn ta không thể chiến đấu được nữa và sau đó bỏ đi cùng với hồi phục sư.

Cậu ta muốn phá vỡ sức mạnh cốt lõi của đối thủ trước và sau đó xử lý những tên còn lại sau.

“Mẹ bà, không có Young-wook, tất cả chúng ta sẽ chết!”

“Làm gì đó đi chứ?”

“Tụi mày phải bắt được nó!”

Quyết định mà tổ đội của Park Je-soon lựa chọn là đuổi theo Kim Woo-jin.

Hai chiến binh với Halo là Chiến Binh Bất Tử đồng loạt bắt đầu đuổi theo Kim Woo-jin.

Đó là một phán đoán khá hợp lý.

‘Giờ sẽ rất rắc rối nếu chúng ta để hắn ta bỏ trốn.’

“Cấp độ của thằng chó đó thấp hơn chúng ta. Chẳng có lý do gì mà tao với mày không thể bắt được nó.”

Cấp độ của Kim Woo-jin rõ ràng là thấp hơn họ.

Điều đó có nghĩa bất kể Kim Woo-jin có đầu tư bao nhiêu chỉ số vào thể chất của cậu, thì gần như không có cách nào mà cậu có được chỉ số thể chất cao hơn họ.

Nói cách khác, không có lý do gì để họ thua Kim Woo-jin khi so về tốc độ và chiến đấu tầm gần.

Kim Woo-jin cũng biết rõ thực tế đó.

‘Vậy là chúng chọn việc đuổi theo.’

Dĩ nhiên Kim Woo-jin cũng lên kế hoạch cho mọi thứ diễn ra theo cách này.

30 phút. Làm gì có chuyện mà cậu ta bỏ ra 30 phút để dạo quanh hút thuốc hay làm gì đó vô bổ, đúng chứ?

Một sợi dây trong suốt bị che ẩn giữa hai cái cây cuối cùng cũng mắc vào mắt cá chân của một người.

“Uah!”

Tiếng kêu phát ra khi hắn ta ngã xuống.

Nhưng tiếng kêu không kéo dài lâu.

Tại nơi hắn ta ngã xuống, một đống đá sắc nhọn đã được chuẩn bị sẵn để đâm xuyên qua mặt của hắn ta.

May thay, mũ trụ đã ngăn cho gương mặt của hắn bị nghiền nát thành cám.

Ppudeug!

Nhưng nó không thể ngăn được cái cổ của hắn ta bị bẻ ngược ra phía sau.

Pudruru!

Không lâu sau đó, cơ thể của hắn với cái cổ bị gãy bắt đầu co giật như thể bị điện giật.

“Jun-Wook!”

Tên còn lại thét lên trong ngạc nhiên khi thấy cái cách mà đồng đội của hắn ta vừa bị loại khỏi cuộc chiến.

“Hey, thằng chó đẻ kia!”

Ngay sau đó, hắn trút hết cơn giận của hắn cho thủ phạm chính của toàn bộ vụ việc này.

Đó là tất cả.

“Bước ra đây! Có ngon thì mày bước ra đây thằng chó chết!”

Hắn ta chỉ biết la hét để trút cơn giận, Jung Il-soo, không di chuyển khỏi vị trí của hắn.

“Thằng khốn nạn, tao bảo mày có ngon thì bước ra đây mà!”

Đáp lại tiếng hét liên tiếp của Jung Il-soo, những bóng dáng đang lẩn trốn sau cái cây bước ra.

“Tới đây nào, thằng chó chết… huh?”

Tuy nhiên, những bóng dáng xuất hiện lại là lũ Goblin Xương.

“Uh? Uh?”

Không phải 1 mà là 3 con.

3 con Lính Goblin Xương từ từ rút ngắn khoảng cách với Jung Il-soo, mỗi con đều cầm trong tay một con dao găm.

“Cái, cái gì thế này?”

Với sự xuất hiện của lũ Goblin Xương, Jung Il-soo bắt đầu co rúm người vì sợ hãi.

Toàn bộ cơ thể hắn run lên cho thấy tâm trí hắn ta đã hoàn toàn bị áp đảo bởi nỗi sợ.

Tteolgeuleogtteolgeuleog!

Điều này đã khiến cho lũ Xương lao đến hắn ta mà không có chút do dự.

Chỉ vài phút sau, một tiếng hét vang vọng trong khu rừng.

“Eueu, chuyện gì đã xảy ra?”

Park Je-soon, kẻ đã phần nào hồi phục cho vết thương ở cổ của hắn nhờ vào Potion hồi phục, cẩn trọng mở miệng ra trong khi đang nằm dưới đất.

“Em không biết… Kuk!”

Nhưng thứ theo sau câu hỏi đó là tiếng rên rỉ của người đồng đội cuối cùng của hắn ta.

“Cái, cái gì thế?”

Hắn ta nhìn vào người đồng đội đang chữa trị cho hắn.

“Argh, cung…”

Người đồng đội quỳ xuống sàn sau khi trả lời. Hắn ta vẫn chưa chết.

Puk!

Nhưng với mũi tên tàn nhẫn tiếp theo, người đồng đội ngã về phía trước.

“Má nó, cái đéo gì đang diễn ra vậy…”

Park Je-soon theo phản xạ đứng dậy từ chỗ của hắn ta.

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hắn ta đứng lên, một cơn chóng mặt khủng khiếp tấn công Park Je-soon.

“Ugh!”

Park Je-soon vấp ngã xuống nền đất.

Vết thương đã được chữa trị, nhưng hắn vẫn bị thiếu máu do mất máu quá nhiều.

Đó cũng là triệu chứng đáng sợ nhất.

Đó là dấu hiệu mà Park Je-soon hiện tại đã không còn nhiều máu nữa.

Bất kể như thế, Park Je-soon vẫn cố đứng dậy. Tuy nhiên hắn ta không thể đứng dậy được, phải cố gắng gượng dậy ở nửa thân trên.

Rồi hắn quay đầu sang hướng mà những mũi tên vừa bay đến.

Một chàng trai với ba con Goblin, người đang để sẵn một mũi tên trên cây cung của cậu ta.

Park Je-soon biết gương mặt của người này.

“Ki, Kim Woo-jin!”

Nhưng hình ảnh của Kim Woo-jin trong đôi mắt của Park Je-soon không phải hình ảnh thường thấy đối với một người chơi.

Đó là hình ảnh của một con quái thú với đôi mắt sáng bừng lên khi nhìn thấy con mồi.

Đối mặt với nỗi kinh hoàng như thế, Park Je-soon không hề nghi ngờ rằng Kim Woo-jin đã giết chết tên hồi phục sư và hai chiến binh đồng đội của hắn ta.

Hơn nữa Park Je-soon không hỏi Kim Woo-jin.

‘Mình, mình sắp chết.’

Park Je-soon biết rõ hơn ai hết lý do tại sao Kim Woo-jin muốn giết Park Je-soon và đồng đội của hắn.

“Xin, xin hãy tha mạng cho tao.”

Vì thế, Park Je-soon van xin để đổi lấy mạng sống thay vì hỏi lý do tại sao.

“Tao, tao sẽ làm mọi thứ cho mày. Tiền, tao sẽ cho mày số tiền mà mày muốn.”

Hắn bắt đầu thương lượng về mạng sống của hắn.

Nhưng Kim Woo-jin kéo cung mà không chút chần chừ.

“Tao có giấu những vật phẩm bí mật! Có thứ tao giấu mà không ai biết được! Tao có những thứ tích lũy được trong bí mật!”

Rồi Park Je-soon hét lên.

Dù cơn chóng mặt do thiếu máu khiến cho hắn choáng váng, Park Je-soon vẫn không ngừng. “Khi tao chết, mày sẽ không thể nào có được tất cả những vật phẩm mà tao đã bí mật cất giấu! Tao là người duy nhất biết chỗ! Ah, không, tao còn biết bí mật của những người chơi khác nữa! Có rất nhiều thứ có thể trao đổi thành tiền!”

Hắn cứ liên tục nhấn mạnh đến lợi ích khi giữ lại mạng sống của hắn.

Tuy nhiên, Kim Woo-jin không trả lời và vẫn thờ ơ với những lời nói của Park Je-soon.

Ngay từ đầu, tình huống này không phải là trả thù đối với kẻ thù truyền kiếp cũng không phải cuộc đấu tay đôi với danh dự được đưa lên hàng đầu.

Đây không khác gì là một cuộc săn của người thợ săn cả.

Dĩ nhiên, không cần thiết phải cảm thông trắc ẩn và cũng không có chỗ cho việc thương lượng.

Trên hết, Kim Woo-jin không cần phải lắng nghe câu chuyện từ người sống.

Chốc lát, Kim Woo-jin buông dây cung với gương mặt điềm tĩnh.

Paang!

Sau một tiếng hét ngắn, đầu mũi tên thắm thêm máu của chính cậu ta xuyên qua ngực của Park Je-soon.

Park Je-soon đã cởi áo giáp da của hắn ta ra trong quá trình chữa trị vết thương ở cổ của hắn, giúp cho mũi tên của Kim Woo-jin có thể đâm vào thẳng vào phần ngực trần của hắn.

Trái tim, nó xuyên thẳng qua ngay vị trí của trái tim.

Ngay khoảnh khắc đó, Park Je-soon thốt lên ý nguyện cuối cùng của hắn.

“Vật phẩmm Huyền Thoại…”

Kim Woo-jin lần đầu tiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.