Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ sát

Tiểu thuyết gốc · 1862 chữ

Màn đêm buông xuống tại Ô Thản Thành, hôm nay cũng là ban đêm như mọi hôm nhưng hôm nay có một thứ gì đó rất lạ, ở lãnh địa của Áo Ba gia tộc, một thân ảnh ngồi trên một nóc nhà cao( giáng ngồi Itachi lúc đồ sát tộc Uchiha)

Ánh trăng tỏa sáng đằng sau khiến khung cảnh lúc này có chút tà dị, thân ảnh với một chiếc mặt nạ quỷ trên mặt, tóc bạc đung đưa trong cơn gió lạnh lẽo đêm tối, mặc một bộ độ đen toàn thân có vài đám mây màu đỏ ánh mắt tập trung nhìn vào hướng Áo Ba gia tộc.

-"Đêm khuya lạnh gió thanh trời, làng giềng ngủ hết, còn tôi bắt đầu đồ sát gia tộc" hắn lúc này cảm thán nhìn về phía Áo Ba gia tộc nói.

Mắt chuyển trái chuyển sang Sharingan tam câu ngọc, mắt phải mở Byakugan, độ cái mũ lên và bật chế độ của Áo Choàng Bóng Đêm, hắn liền từ từ đứng dậy, phi thân chạy kiểu ninja về phía Áo Ba gia tộc.

-"Canh gác cũng sơ sài thật" hắn nhìn địa hình xung quanh về đếm tuần người canh gác.

"Cũng chỉ là một gia tộc nhỏ bé mà thôi, canh phòng như vầy cũng ổn rồi" hắc long lên tiếng bình luận.

-"Đến giờ rồi, hãy tận hưởng địa ngục nhé" hắn thả người rơi xuống tuần người đang đi ngang qua.

Cách tuần người gồm sáu người này khoảng hai mét, hắn lôi Lưu Quang Huyền Ảnh Kiếm ra, đứng thế ở trên không.

"Hơi Thở Vạn Vật: Lôi Nhất Thức: Tích Lịch Nhất Trảm".

Miệng thở ra hơi thở nhẹ, thân hình nhanh như tia chớp chẻ đôi đám ngươi đằng kia với tốc độ chóng mặt.

Những cái xác được bổ theo chiều dọc lần lượt rơi xuống rất, kể cả lục phủ ngũ tạng. Tay hắn không hề thu kiếm vào vỏ, tay phải cầm lấy kiếm bắt đầu tận hưởng cuộc đi săn của mình.

Liên tục chỉ là những âm thanh sắc bén vang lên, không hề có bất kì âm thanh nào khác như la hét, tiếng bị cắt hòa vào tiếng gió và gió đưa tới một mùi huyết tang không hề nhẹ.

Hắn lúc này bức ra từ một biệt viện xung quanh là xác người la liệt, áo vào mặt nạ cũng dính không ít máu, kiếm trên tay những giọt máu đang nhỏ từng giọt xuống.

Tay nhẹ nhàng phẩy đi các giọt máu đang bám trên kiếm, thở ra một hơi dài nhìn mọi thứ xung quanh, những thân thể nằm la liệt, từng mảnh người theo đúng nghĩa đen lả tả khắp nơi, mùi huyết tang bốc lên nồng nàn.

"Sao vậy, hoài niệm điều gì à" Hắc Long cũng lên tiếng hỏi.

"Ta tự hỏi từ bao giờ, ta đã thành một con người như thế này" hắn trầm trả lời cước bộ di chuyển về hướng Gia Liệt gia tộc.

Sau chưa đầy một canh giờ, bên Gia Liệt gia tộc cũng không khác gì địa ngục trần gian, xác người la liệt, không phải gọi là mảnh thân thể người la liệt mới đúng, không có phần nào còn nguyên vẹn, những vết chém một cánh chuẩn xác, một bóng người thân dính đầy máu đang lau sạch đi thanh kiếm của mình, cũng chính là hung khí của hung thủ gây ra.

"Ý ngươi là sao" Hắc Long lại bắt đầu kéo hắn về cuộc trò chuyện.

Hắn nhìn đống xác ở trước mặt, liền di chuyển về một bậc thầm nhà gần đó ngồi xuống trầm tư.

"Ta chỉ đang thắc mắc, từ bao giờ, ta lại có thể làm ra việc này, giết người không gớm tay, nhìn các mảnh xác người hòa lẫn vào máu với lục phủ ngũ tạng mặt không biến sắc"

"Từ bao giờ từ một thanh niên làm gì hỏng đó, một thằng thanh niên đến đánh người cũng không dám, từ bao giờ, ta trở thành như này"

"Rốt cuộc là từ bao giờ" hắn không có câu trả lời.

Cuộc sống bình yên ở Trái Đất của một thằng thanh niên chuyên đi tấu hài và ăn hại, nghiện game thường nhật ở Việt Nam, vì muốn gia đình mình có điều kiện sống tốt nhất mãi mãi hắn chấp nhận chuyện đi xuyên không từ lời của một vị thần, giờ hắn nhận ra vị thần đó lại chính là một trong các kiếp trước của mình, thật nực cười.

Xuyên qua cuộc sống vẫn vậy, có lẽ hắn đã dần tha hóa và biến chất từ lúc bắt đầu giết được mạng người đầu tiên thì phải, cuộc sống làm sát thủ kiếm ăn qua ngày khi ở một Trái Đất khác, rồi trở thành một con quái vật nhờ thí nghiệm để lấy cái lý do mất kiểm soát để thể hiện thú tính của mình, giết người xem như đó là thú vui của con quái vật trong mình.

Hắn nhận ra hắn không còn là bản thân hắn nữa, từ rất lâu rồi.

"Ngươi vẫn là ngươi thôi, đừng chối bỏ nó, ngươi cũng chỉ đang là kẻ chạy trốn mà thôi, chấp nhận sự thật đi, bề ngoài ở trạng thái bình thường, ngươi có thể là một thằng ất ơ hiền hậu, tốt bụng, tấu hài, thậm chí là có chút ngu dốt, thì lúc chiến đấu đây mới là con người của ngươi, đừng từ chối nó" Hắc Long cũng lên tiếng thông não cho hắn.

"Con người......của ta sao" hắn trầm ngâm nhìn lên bầu trời đầy sao đằng kia, rồi đứng dậy rải bước di chuyển.

Lúc này có một đám người cũng mang trang phục của Akatsuki đến dọn dẹp, một số người không nhịn được cũng nôn thốc nôn tháo ra. Trong đám người đó có một người đi đến chỗ hắn, lấy hết can đảm hỏi hắn.

-"Thưa Bang Chủ, ta có vẫn đề muốn hỏi"

Hắn quay lại nhìn người này, có lẽ là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Thấy hắn quay lại nhìn tên này, chợt run người đứng nghiêm túc.

-"Cứ nói đi" giọng hắn tựa nhự ác quỷ địa ngục hướng tới cậu thanh niên này.

-"Ực, tôi có một vấn đề, mong ngài giải đáp, Bang phái chúng ta được lập ra với tập hợp đầy đủ mọi thứ, như luyện dược, luyện kim,... buôn bán cũng có và kèm đó còn rất nhiều việc khác nữa, áp tiêu hay hộ vệ ta cũng làm"

-"Vậy thì những việc đó không đủ thỏa mãn mọi vấn đề của mọi người sao, những việc chém giết, cướp của giết người thế này liệu có ý nghĩa gì không, xin lỗi về sự ngu dốt của tôi, nhưng thế giới thực lực vi tôn thế này tôi biết việc này cũng là chuyện bình thường"

-"Chẳng lẽ ngài muốn cho mọi người đều là một cỗ máy giết người sao, hơn nữa cách mà ngài giết..." nói đến đây tên này nước mắt nước mũi cũng chảy hết ra ngoài rồi, run rẩy quỳ xuống.

-"A, tôi thật sự xin lỗi Bang Chủ, mong ngài tha thứ, tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...." vừa run sợ vừa khóc tên này vừa nói. Có lẽ sát khí của hắn và ánh mắt lạnh lẽo đã khiến tinh thần cậu thanh niên này suy sụp hoàn toàn.

Hắn nghe xong cũng hiểu đại khái là có những người cũng chỉ an nhàn với cuộc sống không muốn đấu tranh, không phải là sợ chết mà là sợ mình chết đi sẽ có thứ không mình không bảo vệ được, ví dụ như gia đình, dù gì những người gia nhập Akatsuki có ba loại người, một là những người lạc lối, hai là mô côi, ba là những kẻ nghèo đói.

-"Ta biết chứ, cho nên những việc thế này ta mới phải đích thân làm, dù gì các ngươi cũng chỉ là những tân binh chưa trải nghiệm mùi đời, sẽ có vài vấn đề không hiểu hết được, cái này các ngươi phải tự trải nghiệm"

-"Còn về vấn đề các ngươi, đương nhiên việc biến các ngươi thành cỗ máy giết người không có ý nghĩa gì với ta, thứ ta muốn là chỉ tạo ra một mái nhà cho những kẻ lạc lối mà thôi, vào bang các ngươi có thể làm những gì mình muốn, giỏi buôn bán các ngươi buôn bán, thích đồ sát các ngươi chọn theo sát thủ"

-"Bang Akatsuki không hề ép các ngươi, ở Bang mọi người là một gia đình, đều là đồng đội của nhau, nhiệm vụ có thể không hoàn thành nhưng bỏ lại đồng đội thì tên đó là rác rưởi"

-"Một kẻ điên như ta không giỏi nói lý mà thông não, đối với cuộc sống tùy mỗi người một cách nhìn, ngươi rất dũng cảm đó" hắn ta cũng cảm thấy mình khá lắm mồm rồi, liền muốn kết thúc sớm.

Hắn cúi người xuống đặt một hạt giống trước mặt người thanh niên, xoay lưng bỏ đi nói.

-"Con người cũng giống hạt giống này vậy, tùy vào cách chăm sóc, dưỡng dục mà nó sẽ trưởng thành nhiều cách khác nhau"

Một mình bóng hình của hắn cô độc rải bước đi ra khỏi Ô Thản Thành, đi đến trước cổng liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn của một nữ tử mang tử sắc y phục.

-"Chờ ta sao" hắn ta nói.

-"Đúng ta muốn tiễn ngươi đi một đoạn" người nữ tử này chính là Huân Nhi.

Hắn ta cước bộ cũng không dừng lại trực tiếp đi thẳng.

-"Ngươi định khi nào trở về" Huân Nhi lên tiếng hỏi.

-"Chẳng phải ta nói rồi sao, khoảng ba năm nữa" hắn cũng nhàn nhã trả lời.

-"Vậy sao, bây giờ ngươi định đi đâu"

-"Ma thú sơn lâm"

-"Vậy sao"

Hai người sau khi trao đổi qua lại một số lời, liền yên lặng đi tiếp đến một đoạn nữa hắn liền dừng lại quay người nói với Huân Nhi.

-"Đến đây được rồi ngươi nên về đi" hắn nói xong định phi thân đi thì bị Huân Nhi kéo tay lại, trong tay nàng ta đưa hắn một cái giới chỉ làm hắn nhíu mày nhẹ.

-"Không có gì đâu, trong đây ta chỉ để một ít đan dược hồi phục và ít kim tệ coi như là quà để tiễn ngươi đi thôi" Huân Nhi liền chặn đầu trước, miệng nhỏ tươi cười nói.

-"Ta cũng không nói là sẽ không nhận, tặng cô" hắn ta cũng lấy từ giới chỉ ra một cái lắc tay đưa cô.

Nhận lấy món quà hắn tặng Huân Nhi cũng vui vẻ đeo lên tay.

-"Xin phép vậy" hắn nói rồi cũng biến mất trong làn đêm.

Huân Nhi cũng chỉ đứng lại đó thoáng chốc, rồi cũng lon ton đi về, bộ dạng vui vẻ.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Vạn Giới Hệ Thống sáng tác bởi Talàkẻlangthang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Talàkẻlangthang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.