Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay về!

Tiểu thuyết gốc · 2072 chữ

Hồ Điệp Các, hậu viện bên trong!

Bên ngoài xa hoa phòng ngủ chính là hoa viên, vô số linh cầm nhỏ bé tuyệt sắc tại ôn hòa ánh nắng bên trong mà thi nhau nhảy múa, không ngừng líu ríu mà cất lên tiếng hót thanh thoát của mình.

Số lớn cổ mộc xanh um cùng hoa cỏ thi nhau khoe lấy đủ loại màu sắc, phía trên từng nhánh tuyệt sắc hoa cỏ động lại vô số giọt sương.

Bọn chúng phản chíu lấy từng đạo lắp lóe ánh sáng ban mai dịu nhẹ, thơm ngát hương thơm bao phủ nơi đây đình viện.

Cảnh sắc nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa không rõ tình ý.

Nham Kiều cảm thấy trong ngực của mình, đang có một cỗ mềm mại cùng ấm áp xúc cảm đột nhiên có chút dị động.

Hắn hơi cúi người, nhìn xem trắng nõn giai nhân đang nỉ non thức giấc kia, nàng hai mắt vẫn còn mê ly mà an ổn bên trong lồng ngực của mình.

Nhìn đến cái kia làm hắn yêu thương đến mê muội dung mạo quen thuộc, nội tâm Nham Kiều nhịn không được mềm mềm.

Nhất thời trên khuôn mặt, một nụ cười thỏa mãn cũng không tự chủ mà hiển lộ.

"Còn cười...đều đem nhân gia giày vò cho hỏng rồi!"

Tử Nghiên là vừa mới tỉnh giấc trong lòng của Nham Kiều đấy, nàng nũng nịu mà mang theo vô hạn phong tình ánh mắt, yêu mị lườm nam nhân của mình một mắt.

Bại hoại này đêm qua đem nàng cho 'ăn' thật 'no' rồi, bên dưới hạ thể bị lấp đầy cảm giác thế mà còn rất rõ ràng đâu...đến hiện tại bên trong tâm trí của nàng, vẫn còn một chút dư vị mê người từ đêm qua sót lại.

Cái này tư vị tuyệt hảo, làm cho nàng hai mắt hiện tại đều bị sương mù mông lung cho bao phủ, đẹp đến vô hạn.

Nàng cơ thể yêu kiều tuyết trắng tựa như một khối hoàn mỹ vô khuyết ngọc bích, mang theo làn da mềm mại trắng nõn mịn màn mà uốn éo trong lồng ngực của Nham kiều, tùy ý nũng nịu.

"Ngoan...không phải Nghiên nhi liên tục hô muốn vi phu sao?!" Nham Kiều nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc tử sắc mượt mà của nàng, buồn cười nói.

Đối với kiều thê nũng nịu như vậy, Nham Kiều đương nhiên yêu thích đến không được.

"Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ...bại hoại phu quân của ta!"

Tử Nghiên không tự chủ nhớ đến hôm qua hình ảnh ấm áp kia, nàng nhất thời đỏ mặt mà hướng về Nham Kiều hờn trách lấy, nhưng trong ánh mắt tuyệt mỹ kia của nàng ẩn chứa lại đều là ý cười.

Bàn tay mềm mại cũng tại trên ngực của hắn khẽ nện vài cái, tựa như thiếu nữ đầu tình thẹn thùng làm ra phản ứng!

Nàng lúc này cả cơ thể không mảnh vải, lộ ra mê người từng tất da thịt như ngọc, thỏa ý mà dán chặt vào lòng Nham Kiều.

Hai cánh tay thon dài tựa như bạch tuột một dạng mà quấn lấy Nham Kiều cơ thể cường tráng, trong ánh mắt đều là tình ý cùng mãn nguyện.

Mỗi buổi sáng đều được thức dậy trong vòng tay ôm ấp của người mình yêu, Tử Nghiên nội tâm lúc này chỉ có mê ly cùng thích ý cho lấp đầy.

"Mấy cái kia tiểu hồ ly? đều đi đâu rồi?"

Tử Nghiên đột nhiên không thấy Tô Uyển Tình cùng La gia tam nữ thân ảnh, lập tức nghi hoặc mà nhẹ hỏi.

Nàng nhớ rõ mấy cái kia hồ ly tinh đều hận không thể một mực quấn lấy phu quân của mình đâu, vậy mà hôm nay là không thấy các nàng bồi bên cạnh hắn, thật sự là chuyện lạ nha.

Giống như bình thường, hiện tại nên là Tô Uyển Tình cùng La Tiểu Thiến hai cái này tiểu yêu tinh, đang thích ý cùng nhau ăn vụng phu quân của nàng đâu!

"Vương Tiên Nhu quay trở về, cho nên các nàng được Mộ Dung Khuynh Thành mời đi tham dự náo nhiệt!" Nham Kiều đem Tử Nghiên tuyết trắng nõn nà cơ thể cho ôm lấy rất chặt, bàn tay trên tấm lưng ngọc của nàng chậm rãi vuốt ve, cười nói.

Tử Nghiên nội tâm rất ưa thích phu quân mê luyến đối với chính mình như vậy, cả cơ thể mê người cũng hơi uốn éo, mềm mại mà ngẩn đầu, dùng đôi môi kiều diễm mộng nước khẽ hôn hắn một ngụm trên khuôn mặt.

Cảm nhận được phu quân ưa thích, nàng lộ ra đắc ý nụ cười nói "Ngươi thích xem náo nhiệt như vậy, làm sao không đi xem một chút nha?"

"Nào có náo nhiệt gì, huống hồ có chuyện gì có thể so được ôm lấy Tử Nghiên lão bà của vi phu đây?" Nham Kiều cảm nhận trong ngực xúc cảm tuyệt diệu, ôn nhu nói.

Giai nhân cơ thể mê người quá hoàn mỹ, ấm áp cùng mịn màn mang lại mỹ diệu cảm giác, là khó mà diễn tả bằng lời

"Ba hoa...suốt ngày chỉ biết dỗ giành nhân gia mà thôi!!!"

Tử Nghiên nội tâm lập tức ngọt lịm đến không được, tuyệt mỹ ánh mắt cũng khẽ híp lại.

Cơ thể yêu kiều thật chặt mà rúc vào nam nhân bại hoại này, nàng nỉ non hờn dỗi.

"Hừ ~ như vậy phu quân, ngươi bồi nhân gia tiếp tục nghĩ ngơi được không?"

Cảm nhận được bên dưới hoa huyệt chặt chẽ của mình vẫn còn tham lam mút lấy cự vật của Nham Kiều, nàng khóe miệng khẽ câu lên nụ cười thỏa mãn.

Tử Nghiên hơi di chuyển một chút eo thon như thúy trúc của mình, ý đồ trêu chọc bại hoại này một chút, sau đó mới chậm rãi yên tĩnh, tiếp tục hưởng thụ phu quân ôm ấp!

Nàng thật sự chỉ muốn thời gian như thế này, dừng lại mãi mãi mà thôi!

"Tuân lệnh lão bà đại nhân!!" Nham Kiều vô cùng thức thời mà cùng kiều thê đùa lấy.

Sau đó cũng chú tâm mà ôm lấy kiều thê mê người này của mình, híp mắt lười biếng hưởng thụ ấm áp vào buổi sáng.

Đương nhiên, trong âm thầm hắn tu luyện vẫn chưa từng dừng lại bao giờ!

...

Hồ Điệp Các, nghị sự điện bên trong.

Tô Uyển Tình ngồi ở chủ vị bên trên, bên cạnh nàng chính là La Thiên Tuyết, La Tiểu Thiến và La Ngọc...cùng với Cơ Tuyết Nhạn, cái này Tây Vực đứng đầu thiên chi kiêu nữ.

Nhìn qua thần sắc an ổn cùng điềm tĩnh kia của nàng, có thể nhìn ra, Cơ Tuyết Nhạn cũng đã rất quen thuộc với cuộc sống khi ở bên cạnh La Thiên Tuyết chúng nữ.

Cái này tựa hồ là nhờ có mối quan hệ với Tô Uyển Tình nguyên nhân một trong.

Nàng từ khi tiến vào Hồ Điệp Các nương nhờ, cảm nhận được vị kia mang lại cảm giác an toàn cùng La Tiểu Thiến chúng nữ thân cận.

Dần dần để cho nội tâm nhiều năm qua luôn chìm trong tuyệt vọng của nàng, rất nhanh được giải thoát.

"Thiên Tuyết, nàng chính là Thanh Vân Môn còn sót lại duy nhất người kia?" Cơ Tuyết Nhạn nhìn xem bên dưới yếu ớt một nữ nhân gầy gò đang vui mừng khóc lớn, nhất thời nhịn không được hướng về bên cạnh La Thiên Tuyết nhẹ hỏi.

"Đúng vậy, không ngờ nàng ta thật sự có thể bình yên mà quay về đây!" La Thiên Tuyết nhẹ gật đầu, trong nội tâm nàng hiện tại cũng rất bội phục lấy Vương Tiên Nhu.

"Thật sự là kỳ tích!" La Tiểu Thiến cũng không còn đùa giỡn như bình thường, chăm chú nhẹ gật đầu.

Một thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt như vậy, lại có thể vượt qua cửu tử nhất sinh mà rời đi hiểm cảnh trùng trùng...sự kiêng cường của Vương Tiên Nhu, quả thật đáng để cho các nàng bội phục.

Trong mắt Tô Uyển Tình chúng nữ, hiện tại chính là Mộ Dung Khuynh Thành những nữ nhân này đang khóc đến hoa lê đái vũ.

Một bên khóc, các nàng một bên vây quanh lấy một thiếu nữ mềm yếu mà không ngừng líu ríu, cả cơ thể mềm mại đều gắt gao ôm chằm lấy nhau.

Thiếu nữ này khuôn mặt tuyệt mỹ tuy còn rất ngây thơ cùng trắng nõn như ngọc, nhưng trong đôi mắt của nàng lại tràn đầy quật cường chi ý.

Kèm theo đó, là không nên xuất hiện trên người một thiếu nữ chưa đến đôi mươi cảm xúc...đó chính là tuyệt vọng đi qua!

Cũng phải...một thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi, nhưng phải một mình vượt qua gần một nữa Tây Vực cương thổ để đến nơi đây, trên đường đi còn phải đối mặt với Tà Huyết Giáo cái này kinh khủng thế lực không ngừng truy sát.

Thiếu nữ này, đương nhiên chính là bí mật bị Mộ Dung Khuynh Thành các nàng thành công tiếp ứng mà mang về Hồ Điệp Các, Vương Tiên Nhu.

"Khuynh Thành tỷ, vì ta mà các tỷ cùng mọi người kém một chút bị liên lụy đi vào...Tiên Nhu thật sự có lỗi với các ngươi" Vương Tiên Nhu hai mắt tràn ngập nước mắt, nhẹ giọng nức nở mà nỉ non.

Nàng thần sắc yếu đuối cùng gầy yếu thể trạng, quả thật làm cho người ta thấy mà yêu.

Nàng hiện tại đang được Mộ Dung Khuynh Thành ôm lấy, tựa như tìm về vòng tay của mẫu thân tiểu hài tử!

"Ngốc nha đầu, chúng ta không phải đều đã không có chuyện gì sao?"

Thanh Y mỹ phụ ôn nhu vuốt ve lấy Vương Tiên Nhu mái tóc mượt mà như thác nước, nhìn xem nàng tuy vẫn giữ lấy xinh đẹp tuyệt trần dung mạo, nhưng thân thể gầy gò lại vô cùng bắt mắt, trong mắt hiện lên đau lòng mà nói.

"Đúng vậy Nhu nhi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại muội về đến nơi đây, chúng ta trên dưới tỷ muội cũng không cần lo lắng gì cả!"

Mộ Dung Khuynh Thành lúc này cũng kiềm chế lại cảm xúc của mình, lau đi nước mắt trên tuyệt mỹ gò má, nở một nụ cười từ nội tâm mà trấn an.

Có vị kia ở lại tọa trấn, nội tâm của nàng chưa từng cảm thấy được an toàn tuyệt đối như vậy cho bao phủ...cứ như ở bên cạnh hắn, nàng vĩnh viễn sẽ được hắn che chở cùng bảo bọc như vậy!

"Tốt tốt...không nên khóc mãi, chúng ta tai nạn đã đi qua, tiểu Nhu ngươi nên vui vẻ mới phải!" Yên Trần tôn giả cũng đi theo góp lời.

Vương Tiên Nhu hai mắt đỏ hoe, nghe vậy cũng rất nhu thuận mà cố gắng nở nụ cười, tay nhỏ lau đi nước mắt trên mặt mà chăm chú gật đầu "Tiên Nhu biết, thưa trưởng lão!"

Nhìn xem quật cường thiếu nữ bộ dáng, lại phát hiện nàng so với trước kia đã trưởng thành hơn rất nhiều, Mộ Dung Khuynh Thành các nàng nội tâm vô cùng đau nhói.

Thiếu nữ này khi xưa mềm yếu cùng thiện lương như vậy, nhưng trong một thời gian dài lại có thể chịu đựng áp lực kinh khủng mà quay về nơi đây...thật sự là khổ cực cho nàng.

Một cái Đấu Hoàng tiểu cô nương, lại có thể vượt qua vô số cường giả của Tà Huyết Giáo tầng tầng tìm kiếm cùng truy sát, cái này thật sự quá bất khả tự nghi.

Với Tà Huyết Giáo kinh khủng nội tình, các nàng tin chắc cho dù một vị Đấu Tôn đỉnh phong cũng khó mà thoát khỏi bọn chúng truy sát.

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN

Bạn đang đọc Tiêu Dao Bắt Đầu Từ Đấu La sáng tác bởi AkatsukiAoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkatsukiAoki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 29
Lượt đọc 544

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.