Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh mất

Tiểu thuyết gốc · 2537 chữ

Nạp Lan Yên Nhiên nghe Diêu Mạn tự tin như vậy khẳng định, mới hài lòng nhẹ gật đầu.

Nàng đã sớm để ý đến, 'sư phụ' một mực khá là hứng thú đối với các loại kỳ lạ dược liệu cùng linh quả, bình thường đều rất hiếu kỳ tìm kiếm đủ loại cổ tịch ghi chép trên đại lục.

Cho nên, chuyến đi này nàng không chỉ muốn giúp Tiểu Y Tiên lấy tới tay Bồ Đề Hóa Thể Tiên, bên cạnh đó còn muốn vì hắn chuẩn bị lâu dài thu thập nhiều loại trân quý dược liệu con đường.

Cái này cũng là mục đích thật sự bốn người các nàng xuất hiện tại Thiên Dược Phường này, lại còn bá đạo đem sắp bị đấu giá Ngọc Cốt Quả cho ngăn lại.

Hiện tại Nạp Lan Yên Nhiên cả một trái tim đều dần dần đặt trọn trên người nam nhân kia, vì thế chỉ cần làm cho hắn vui lòng, nàng nội tâm đều cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

"Như vậy ngươi về sau..."

Tại Mỹ Đỗ Toa bọn người chăm chú bên trong, Diêu Mạn một mực cung kính lắng nghe Nạp Lan Yên Nhiên dặn dò những việc cần làm, nội tâm từ từ dâng lên hưng phấn cảm giác.

...

Vân Lam Sơn, hậu viện nơi sâu nhất.

Nơi đây hiện tại đã trở thành cấm địa tuyệt đối của Vân Lam Tông, bởi vì trên dưới cả tông đều biết rõ, nơi đây tồn tại một tuyệt thế lão quái đang ẩn cư tại bên trong.

Nham Kiều lúc này tại bên dưới một gốc đại thụ, thoải mái dựa lưng vào ghế dài, cầm trên tay một bản bút ký viết về rất nhiều loại quý hiếm linh thảo, linh quả do mấy tên Thất Phẩm luyện dược sư dâng lên, thần sắc hứng thú mà quan sát.

Hắn mục đích đi đến Đấu Phá thế giới một trong, chính là vì thu lấy cao cấp tài nguyên giúp cho chúng kiều thê tăng nhanh tốc độ tu luyện, cho nên những tin tức ghi lại phía trên đây đối với hắn có một chút sức hấp dẫn.

Qua một chút thời gian, Nham Kiều hơi hoạt động một chút bả vai của mình.

Bình thường, Nạp Lan Yên Nhiên cái này nhu thuận 'đồ đệ' luôn bên cạnh giúp hắn xoa vai mỗi khi như thế này, hiện tại thiếu đi nàng quả thật có chút không quen.

Bổng nhiên, trên vai của hắn lại xuất hiện một đôi non mềm bàn tay ngọc, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng giúp hắn tỉ mỉ xoa lấy bả vai rộng lớn.

"Yên Nhiên đi đến Hắc Giác Vực, không có người bồi bên cạnh thật sự không quen" Nham Kiều cũng không quay đầu lại, mà một tay đem trên vai ngọc thủ cho nhẹ nắm lấy, cười nhẹ nói.

"Ngươi thật biết hưởng thụ, chúng ta sư đồ đều không thể thoát khỏi bàn tay của ngươi!" Vân Vận một bên tỉ mỉ hầu hạ hắn, giọng nói nỉ non giận trách.

Nàng hiện tại trên thân là một bộ thanh y bó sát người, thân hình uyển chuyển mê người được khắc họa vô cùng rõ nét, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, vô cùng mỹ lệ.

Cộng thêm mái tóc dài như thu thủy vén về một bên bờ vai, ánh mắt ôn nhu nhìn xem nam nhân thoải mái hưởng thụ nàng chăm sóc này, quả thật là một vị mỹ nhân tuyệt thế.

Nham Kiều hưởng thụ nàng hầu hạ một chút, sau đó đặt trên tay bút ký trở về bàn đá, hơi trở tay một phát bắt lấy cái này ôn nhu đến tận xương giai nhân cho thật chặt ôm vào lòng mình.

Nhẹ ngửi lấy trên người nàng hương thơm thoang thoảng mê người, Nham Kiều hài lòng vuốt ve trong ngực cái này vưu vật yêu kiều cơ thể, da thịt của nàng vô cùng non mịn cùng thủy nộn, từ trên tay truyền đến mê người cảm giác làm hắn yêu thích không muốn rời.

Vân Vận bị hắn bất chợt ôm lấy, làm cho thân thể nàng theo bản năng hơi cứng lại một chút.

Nàng vốn định trách cứ hắn một chút, nhưng lại bắt gặp đôi mắt ôn nhu kia chăm chú nhìn mình, trong lòng vậy mà bắt đầu mềm nhũn đến không được, sau đó cũng nhẹ thả lỏng cơ thể mềm mại mà mặc cho hắn ôm ấp cùng vuốt ve.

Đôi mắt lung linh của nàng cũng nhịn không được nhẹ nhàng híp lại, tùy ý tựa vào trong lòng nam nhân này, bắt đầu chăm chú lắng nghe của hắn hữu lực tiếng tim đập.

Vân Vận hiện tại cũng không còn kháng cự Nham Kiều một chút thân mật hành vi như thế này, ngược lại nội tâm lại rất hưởng thụ cảm giác an toàn khi được hắn ôn nhu ôm vào trong lồng ngực rộng lớn.

"Ngươi hà tất vì ta một cái nho nhỏ Đấu Hoàng mà phải làm nhiều như vậy chuyện? bên ngoài còn thật nhiều kỳ nữ hơn xa so với ta đây!" Vân Vận tay ngọc chậm rãi bắt lấy Nham Kiều một bàn tay đang nghịch ngợm trên người nàng du tẩu, nhẹ vuốt ve một chút, giọng nói mềm mại hỏi.

"Bởi vì nàng đối với ta rất quan trọng, không phải hay sao?" Nham Kiều nghe vậy, càng thêm mê luyến mà hít lấy mùi hương trên mái tóc của giai nhân, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Nhìn thấy trong đáy mắt của hắn đều là ý cười, Vân Vận nội tâm vô cùng buồn cười hắn trẻ con, gắt giọng "Đã có Yên Nhiên, lại vẩn cứ một mực đánh lấy ta chủ ý không buông, còn nói đến lẽ thẳng khí hùng như vậy!"

"Ha ha" Nham Kiều cười to một tiếng, cũng không có trả lời nàng.

Chỉ cúi người nhìn xem đôi môi đỏ mọng kiều diễm của mỹ nhân này, hắn chậm rãi hạ xuống đầu của mình.

Vân Vận ánh mắt hơi hiện lên hoảng hốt, đây là lần đầu tiên hắn chủ động hôn nàng, nội tâm lúc này của nàng vậy mà vô cùng khẩn trương.

Cơ thể vốn là muốn né tránh một chút, nhưng trong lòng lại không nỡ mà làm cho hắn thất vọng, chỉ có thể run lên đôi mi mà nhắm mắt lại, mặc cho hắn tham lam chiếm lấy môi mềm của mình.

Thấy nàng một bộ nhậm quân ngắt lấy kiều hoa yếu ớt thần sắc, Nham Kiều càng ôn nhu tại trên môi mềm của nàng thưởng thức, bắt đầu chậm rãi vươn đi vào mà mơn trớn lấy chiếc lưỡi thơm tho của mỹ nhân này, cảm giác ngọt ngào khó mà nói nên lời.

Vân Vận khuôn mặt hiện tại đã đỏ bừng như nhỏ máu, hai tay vốn không biết để ở đâu lúc này không tự chủ mà ôm lấy Nham Kiều thật chặt, mềm yếu bất lực mà đáp lại nam nhân bá đạo này, chỉ có đôi mắt ngập nước bên trong lóe lên ôn nhu cùng mị ý.

Nàng nội tâm bởi vì hắn không chê mình cơ thể đã không còn sạch sẽ mà rất cao hứng, nhưng song song đó cũng tồn tại một cảm giác thua thiệt cho nam nhân này.

Hắn đường đường tuyệt thế Đấu Thánh cường giả, mà nàng chỉ là nơi hẻo lánh một nho nhỏ Đấu Hoàng mà thôi, bản thân mình vốn đã không xứng với hắn.

Hiện tại cơ thể lại không phải là thánh khiết, nhưng nam nhân này lại không chút nào vì chuyện đó mà thể hiện bất mãn bao giờ, thời gian này một mực chăm chú bồi bạn bên cạnh nàng, vì nàng làm vô số chuyện.

Như vậy kéo dài, Vân Vận một trái tim cũng dần dần mềm hóa, dần dần bị nam nhân này ngắt lấy, đã không còn cơ hội thoát khỏi vòng tay ấm áp của hắn rồi.

"Hô..." Qua thật lâu, hai người mới chậm rãi tách ra, lưu lại một đạo ngân tuyến kéo dài.

"Người xấu" Vân Vận hai mắt mê ly ngập nước nhìn xem đều là ý cười khuôn mặt Nham Kiều, đưa lấy ngón tay ngọc nhẹ điểm trên trán của hắn, than nhẹ.

"Xấu như vậy mới có thể đem nàng bắt lấy chứ!" Nham Kiều ôm nàng cơ thể càng chặt, nhẹ giọng cười nói.

Một tay ôm lấy vòng eo như thủy xà của Vân Vận, bàn tay còn lại chậm rãi luồng đi vào đã xốc xếch y phục của nàng, vượt qua yếm đào mà nhẹ bắt lấy một đoàn nhũ phong mềm mại mê người của nàng mà xoa nắn lấy.

Cảm giác non mềm trong tay vô cùng tuyệt diệu, ấm áp cùng mềm mại ngực sữa của Vân Vận theo hắn xoa lấy mà biến hóa đủ loại hình dạng.

"Ân...chàng nhẹ một chút...thật là lạ..." Vân Vận hiện tại đã chìm rất sâu vào cảm giác quyến luyến với Nham Kiều, cho nên cũng không nỡ ngăn lại hắn tác quái bàn tay, chỉ nhẹ giọng hờn trách.

Nàng ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng hai cánh tay thon dài lại chỉ tập trung ôm lấy nam nhân eo hổ, mặc cho hắn kinh bạc cơ thể mềm yếu của mình.

Cứ như thế, đình viện bên trong thỉnh thoảng lại vang lên giai nhân kiều mị tận xương hờn dỗi âm thanh, có lúc lại là tiếng cười như gió xuân ấm áp của nàng vang lên giữa yên tĩnh không gian này, thời gian vô cùng nhẹ nhàng mà trôi qua như vậy.

...

Hắc Hoàng Thành, nơi đây hiện tại đã có vô số cường giả từ khắp các thế lực tiến vào, gây nên không thiếu xung đột diễn ra.

Lần này đại hình đấu giá hội do Hắc Hoàng Tông cử hành, bởi vì có 'Bồ Đề Hóa Thể Tiên' một loại này cực kỳ trân quý vật phẩm xuất hiện tin tức, mà càng thêm hoành trán.

Vô số lão quái vật vốn bế quan nhiều năm đều bị kinh động đi ra.

Có thể nói, đây là Hắc Giác Vực trong vòng một trăm năm gần nhất đệ nhất thịnh hội cũng không sai một chút nào.

Tiêu Viêm đoàn người cùng Tô Thiên được sắp xếp tại một nơi tên là Hắc Hoàng Các địa điểm.

Nơi đây chính là Hắc Hoàng Tông chú tâm xây dựng, mục đích để tiếp đãi các nhân vật nổi danh cùng cường giả đứng đầu nhất tham gia trận này đấu giá hội, vô cùng xa hoa.

Lúc này bên trong một khu vực rộng lớn yên tĩnh đình viện, hương khí dược liệu nồng đậm lượn lờ trong một gian phòng, nhiệt độ bên trong xa xa so với ngoại giới cao hơn một đoạn.

Tiêu Viêm lúc này nhíu lại khuôn mặt nhìn xem một đại đỉnh trước mặt.

Hắn hôm nay tâm thần không biết tại sao lại vô cùng bồn chồn, khó mà tập trung khi luyện đan, luôn có cảm giác mình đã mất đi cái gì đó rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi lại không rõ ràng là chuyện gì.

Lại nhìn xem Vạn Thú Đỉnh bên trong thất bại lần thứ hai đan lô, hắn cũng vì quý giá dược liệu bỏ vào mà trong lòng như nhỏ máu.

Mục đích vì luyện chế một số đan dược đặc thù, chuẩn bị cho ngày mai đấu giá hội phía trên làm ác chủ bài vận dụng, hắn đã từ Tiêu Môn thương khố rút ra số lớn thiên tài địa bảo đầu nhập đi vào, nhưng cả hai lần luyện chế vậy mà đều thất bại.

"Phá Tông Đan, loại này thượng giai lục phẩm đan dược, so với một số sơ giai Thất Phẩm đan dược càng thêm khó khăn luyện chế, ngươi tâm thần không thể tập trung, cho nên thất bại cũng là bình thường" Dược Trần nhìn xem khuôn mặt bất đắc dĩ Tiêu Viêm, vuốt râu nhẹ giọng cười nói.

"Con không biết tại sao trong lòng một mực không thể tập trung được, cứ như đã mất đi cái gì đó không nói nên lời a sư phụ" Tiêu Viêm thu hồi trên tay dị hỏa, than nhẹ.

"Nếu đã như vậy, phải thật tốt điều tức trở lại, tránh về sau xảy ra càng thêm nghiêm trọng hậu quả"

"Còn lại một phần này dược tráp, chính ta tự tay giúp con luyện chế vậy, nếu không ngày mai lại nổi lên ngoài ý muốn khi tranh đoạt bảo vật"

Dược Trần tập trung cảm nhận được trên thân Tiêu Viêm hơi tán loạn đấu khí, gật đầu nói.

"Ân, vậy thì làm phiền sư phụ rồi"

Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi dài, đi đến bên cạnh một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị điều tức lại tự thân đấu khí.

"Có lẽ vì Tử Nghiên biến mất mới làm ta có chút lo lắng, hi vọng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra" Tiêu Viêm nội tâm thầm nghĩ.

Từ khi tại Thiên Dược phường rời đi, Tử Nghiên một mực biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả Tô Thiên đại trưởng lão cũng không tìm thấy dấu vết của nàng để lại.

Nhưng với thực lực hiện tại của Tử Nghiên, ở Hắc Hoàng thành trừ mấy cái kia lão quái vật Đấu Tông ra, đã không người nào có thể tổn thương được nàng.

Vì thế mà bọn người Tô Thiên cũng không quá mức lo lắng, chỉ nghĩ đến nàng là ham vui, hoặc lại tìm dược liệu ăn vụng tại đâu đó mà chưa trở về.

Nhìn xem sư phụ tại đó đã bắt đầu dùng lấy Cốt Linh Lãnh Hỏa khai lò luyện đan, Tiêu Viêm trong đầu không tự chủ nhớ đến hình bóng nữ nhân tại Vân Lam Sơn kia, người mà bất lực nhìn hắn kém một chút đem Vân Lam Tông cho đồ diệt đi.

Hắn lại nhớ đến một số lời nói kịch liệt mình đã nói với nàng, bất chợt nghĩ đến mình có phải hơi quá đáng với nàng hay không?

Nhưng ngay lập tức ý nghĩ này bị hắn phủ nhận "Nàng ta có lẽ vô tội, nhưng Vân Lam Tông đối với Tiêu gia tội lỗi lại không thể rời bỏ nàng trách nhiệm!"

Nội tâm Tiêu Viêm vẫn cứ trách mốc lấy Vân Vận, lại hoàn toàn không biết giai nhân kia hiện tại đang hạnh phúc mà nỉ non trong lồng ngực người khác, được người khác xem như trân bảo mà yêu thương bảo bọc.

...

Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!

VietinBank: 109874497616

CAO THANG AN

Bạn đang đọc Tiêu Dao Bắt Đầu Từ Đấu La sáng tác bởi AkatsukiAoki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkatsukiAoki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 86
Lượt đọc 1077

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.