Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặc Trà

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Thuận theo hành lang, Ngô cô nương cầm bình đồng nện bước liên tục, đi tới phòng sau.

Đi tới trước cửa phòng, vừa muốn đẩy cửa nàng lại rụt tay lại.

Bên cạnh cửa phòng có một ghế vuông, ngày thường không mưa, Ngô chưởng quỹ thích ngồi ở hành lang phơi nắng.

Bây giờ Ngô chưởng quỹ nhiễm phong hàn, ghế vuông này phủ một lớp bụi mỏng.

Ngô cô nương lấy từ trong ngực ra một chén sứ sạch sẽ đặt trên ghế, xách ấm đổ vào sôi nước, sau đó lại đặt bình đồng xuống bên cạnh.

Do dự một lát, Ngô cô nương trở tay tháo trâm trà trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh như thác nước trượt xuống.

Nhánh trà trơn bóng sáng ngời từ khi nàng còn nhỏ vẫn mang theo trên người.

Ngô chưởng quỹ căn dặn nàng, nhánh trà này chính là thứ quan trọng, tuyệt đối không thể bị mất.

Bởi vậy, Ngô cô nương cũng một mực cẩn thận cất giữ, khi còn bé tóc ngắn, nàng buộc dây đỏ treo ở trên cổ, đến khi tóc dài có thể buộc thì nàng xem nó như trâm cài tóc cắm trên đầu.

Đeo lâu như vậy, đương nhiên nàng cũng phát hiện nhánh trà này có một ít "Thần dị" ... như là không nhiễm bụi, cứng cỏi không gãy vân vân, mấy dấu hiệu này rõ ràng nhất...

Nhưng nhánh trà có thể trị phong hàn, điểm này nàng không tin nổi.

Tốt xấu cũng lớn lên trong “đống trà”, nàng hiểu rõ về trà hơn xa những “Đại gia thưởng trà” học đòi văn vẻ đó nhiều.

Bây giờ tiên sinh tuấn lãng đột nhiên xuất hiện đó biết không ít "Bí mật" của nàng, nàng cũng muốn thử một chút, nhánh trà này ngâm vào nước sôi thì có dị biến hay không?

Làm đủ chuẩn bị tâm lý, Ngô cô nương xoay nhánh trà này, để nó vào chén, đôi mắt hoa đào trắng đen xen kẽ của nàng nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong chén.

Chỉ một cái hô hấp, nhánh trà để vào nước sôi toát ra từng sợi màu mực... màu mực dần loang ra trong nước, trong nháy mắt khiến cho nước sôi biến thành màu đen như mực.

Hít sâu một hơi, trong mắt Ngô cô nương tràn đầy vẻ kinh ngạc, hương trà thấm vào ruột gan giống như "Nguyện Hồi Xuân", nhưng lại có một cỗ dị hương không nói rõ được cũng không tả rõ được trộn lẫn trong đó.

Chỉ hít vào một hơi cũng làm người ta cảm thấy thần thanh khí sảng, khiến cho cảm giác mệt nhọc khi nàng nhiều ngày đi sớm về tối, chăm sóc quán trà bị quét sạch sành sanh.

Nhánh trà có thể pha trà, chỉ với hương trà thì đã có tác dụng "Thần dị" như thế!

Ngô cô nương rút nhánh trà ra, nâng chén "Mặc trà" lên tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó tuy trong lòng có ngàn vạn nghi vấn nhưng nàng vẫn thở dài ra một hơi.

Lập tức đưa tay đẩy cửa gỗ trước người ra.

Nương theo bản lề cũ kỹ của cửa gỗ khép mở, tiếng "Kít" hơi chói tai kéo dài dần dần vang lên rồi dần dần nhỏ đi.

Cẩn thận bưng lấy ly "Mặc trà" đó, Ngô cô nương rón rén đi vào trong nhà.

Trong phòng bày biện cực kỳ giản lược, một cái bàn vuông được bày ở chính giữa, trên đó bày biện một cái ấm trà và mấy cái chén trà.

Một chiếc đèn nến tỏa ánh sáng vàng ấm yếu ớt, Ngô cô nương đi qua mang theo gió nhẹ, để cho ánh sáng của nó chập chờn bất định.

Dựa vào trên giường, một vị lão nhân sắc mặt tái nhợt dùng gối đầu đệm lên lưng, nghiêng dựa vào trên mép giường, thấy nữ nhi tới, hắn nặn ra một nụ cười lên tiếng hỏi thăm: "Sao lại đến sớm như vậy? Không phải bên ngoài còn đang đổ mưa sao?"

Thấy cha ruột mình hoàn toàn không biết chú ý giữ ấm, Ngô cô nương cau đôi mi thanh tú lại, nhẹ nhàng đặt ly "Mặc trà" đó lên trên bàn, sau đó bước nhanh đi lên trước, vừa gấp chăn mền bên chân lão nhân lại vừa lên tiếng hỏi: "Cha, ngươi ngồi dậy làm gì, lỡ như bị lạnh lần nữa thì phải làm sao bây giờ."

Lão nhân chính là Ngô chưởng quỹ, hắn áp chế cảm giác đau đớn nơi ngực, cố giả bộ không sao đáp lại: "Già rồi, nằm nhiều khó chịu, còn không bằng ngồi."

Nói đến đây, cái mũi Ngô chưởng quỹ chợt ngửi thấy một hương trà nồng đậm mà quen thuộc.

Hít! Hít!

Vừa hưng phấn vừa nghi ngờ, Ngô chưởng quỹ dùng sức hít mũi một cái, xoang mũi tắc nghẽn bắt đầu trở nên thông hơn, hương trà nồng đậm cũng càng thêm rõ ràng.

"Cha, lau một chút." Ngô cô nương thuận tay lấy hai tấm giấy mỏng hơi vàng lại thô ráp từ đầu giường đưa cho Ngô chưởng quỹ.

Ngô chưởng quỹ cầm giấy mỏng, ấn ở cái mũi lau mạnh.

Sau khi Ngô cô nương liên tục đưa giấy mỏng bốn lần, Ngô chưởng quỹ cảm thấy toàn bộ xoang mũi hoàn toàn thông, không có một chút tắc nghẽn!

Giờ phút này, hắn cũng có thể ngửi được rõ ràng hương trà nồng đậm từ đâu mà tới.

Vén chăn mền trên người lên, Ngô chưởng quỹ nghiêng chân, nửa đạp lên giày vải bước nhanh đến bên cạnh bàn.

Bởi vì bệnh nằm lâu trên giường, Ngô chưởng quỹ đi đường thân hình có chút lắc lư.

Chuyện này làm cho Ngô cô nương lo lắng, nàng vội đứng dậy, tiến lên dìu Ngô chưởng quỹ đồng thời nhíu mày hỏi: "Cha! Ngươi sao vậy?"

"Bên ngoài lạnh, mau trở lại trên giường đi."

Ngô chưởng quỹ nhấc tay phải, ra hiệu nữ nhi đừng nói chuyện, tay trái rút khỏi tay nữ nhi, hai tay có chút run rẩy nâng ly "Mặc trà" đang bốc hơi nóng.

Con ngươi hơi đục phản chiếu "Ánh mực" trong chén.

Nhìn chằm chằm chén trà này, giống như để Ngô chưởng quỹ lâm vào trạng thái"Hóa đá"...

"Cha..."

Ngô cô nương khẽ gọi một tiếng, thấy cha mình không có phản ứng, nàng đang muốn giải thích về lai lịch chén "Mặc trà" này một chút.

Ngô chưởng quỹ lâm vào trạng thái hóa đá ngửa cổ lên, há miệng, uống cạn chén "Mặc trà" đó.

"Ai!"

Ngô cô nương không ngờ được một chén nước trà lai lịch không rõ còn đen như mực, cha mình từ trước đến nay vốn ổn trọng lại hỏi cũng không hỏi, uống một hớp cạn sạch!

Nhìn tư thế đó, không biết còn tưởng rằng có người sẽ giành với hắn!

"Mặc trà" vào miệng ngọt ngào, như một dòng nước ấm khuếch tán đến toàn thân.

Ngô chưởng quỹ cơ thể hư lạnh, trước ngực tắc nghẽn nhói nhói, thời khắc tất cả biến mất không còn sót lại chút gì.

Vẫn chưa thỏa mãn, Ngô chưởng quỹ chép miệng liếm miệng chén mấy lần, hận không thể uống thêm chút "Mặc trà".

Đặt chén trà xuống, Ngô chưởng quỹ thở dài ra một hơi, khuôn mặt hư bạch đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trán toát ra từng đợt mồ hôi mịn.

Trong nháy mắt, quần áo trên người Ngô chưởng quỹ lập tức bị mồ hôi ướt nhẹp làm cho dính sát vào người, mồ hôi chảy ròng thậm chí theo vạt áo chảy đến mặt đất!

Mắt thấy cha mình bỗng nhiên đổ mồ hôi, Ngô cô nương gấp đến độ dậm chân: "Cha, sao ngươi không hỏi xem cái này là cái gì mà đã uống rồi!"

"Chớ hoảng sợ!" Ngô chưởng quỹ lắc lắc đầu, hai tay che mặt, giống rửa mặt, lau sạch mồ hôi trên mặt sau đó vẻ mặt thần thanh khí sảng đáp lại: "Đi hái hai cân trà tươi... Cố tiên sinh tới, cha muốn đích thân xào trà!"

Cố tiên sinh!

Hẳn là tiên sinh tuấn lãng bên ngoài chính là tiên sinh mà cha đợi mấy chục năm?

Nhưng bộ nhìn dáng vẻ đó rõ ràng cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà!

Ngô cô nương nhất thời kinh ngạc, ngu ngơ tại chỗ.

"Nhanh đi đi!" Ngô chưởng quỹ thúc giục một câu.

"Dạ!" Suy nghĩ hỗn tạp, Ngô cô nương vội vàng dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng tìm một cái sọt trúc, nhanh chóng đi tới chỗ trồng trà trong sân...

Bạn đang đọc Tiên Nhân Phủ Ta Đỉnh, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch] của Phong Khởi Trọng Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.