Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Hoa

Phiên bản Dịch · 1698 chữ

Nữ tử lên tiếng nói chuyện tuổi chừng hai mươi, người mặc tố y, một đôi mắt hoa đào có chút nhếch lên, mái tóc đen nhánh buộc thành bím đẹp mắt, trên đó còn cắm một nhánh trà xanh biếc, nhánh trà trong suốt, hình như có linh uẩn.

Quan sát nữ tử trước mắt một lát, cuối cùng ánh mắt Cố Ninh An rơi vào nhánh trà trên tóc nàng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tam Hoa năm đó bây giờ đã trưởng thành thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.

Trong lòng cảm khái một câu, Cố Ninh An mang ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối, khẽ gật đầu với nữ tử, bước qua cửa đi vào quán trà.

Nữ tử thanh lệ không có để ý ánh mắt Cố Ninh An quá nhiều, sau khi mời hắn ngồi xuống, hỏi một câu muốn uống trà hay không, được câu trả lời khẳng định thì rời đi chuẩn bị.

Không bao lâu, nữ tử thanh lệ bưng lên một chén trà "Nguyện Hồi Xuân", ôn nhu nói một câu "Tiên sinh mời dùng", sau đó định đi chào hỏi khách nhân khác.

"Ngô cô nương xin dừng bước." Cố Ninh An lên tiếng gọi.

Nghe vậy, nữ tử thanh lệ ôm lấy khay, vẻ mặt hiếu kì xoay người hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có quen biết?"

Đối với Cố Ninh An, cảm giác đầu tiên của Ngô cô nương chính là quen thuộc, cho nên sau khi nhìn thấy Cố Ninh An trước quán trà thì nàng mới chủ động mời đối phương đi vào.

Phải biết, ngày thường nàng xinh đẹp động lòng người, nhiều nhất chính là các thanh niên cổ quái kỳ lạ tới bắt chuyện, bởi vậy nàng vì tránh những phiền toái này, gần như rất ít xuất hiện trong quán trà, đa số thời điểm đều là ở sau quán trà giúp cha làm việc.

Nếu không phải tháng này cha nhiễm phong hàn nặng, nàng sẽ không đi ra trông coi quán trà.

Không ngờ được là tiên sinh tuấn lãng vốn không quen biết này lại biết được nàng họ gì.

Cho nên nàng mới hỏi một câu như vậy, không biết trước đó hai người có từng gặp hay không.

Cố Ninh An lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Tam Hoa lại nhớ hắn, nhưng khi đó nàng chỉ mới mấy tháng a?

"Từng gặp, hơn nữa còn gặp nhau từ rất sớm."

Ngô cô nương nghe nói như vậy, nàng đến gần mấy bước, tỉ mỉ quan sát Cố Ninh An đồng thời giật mình nói: "Khó trách ta cảm thấy tiên sinh quen thuộc như vậy, chúng ta gặp khi nào?"

Cố Ninh An trầm mặc một lát, lên tiếng trả lời: "Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"

Nào có vừa gặp mặt đã hỏi tuổi cô nương nhà người ta?

Tiên sinh này dáng dấp tuấn lãng, ánh mắt ngây thơ, sao lại lỗ mãng như thế?

Gương mặt có chút nóng lên, Ngô cô nương do dự một lát, quỷ thần xui khiến đáp lại: "Nữ tử năm nay hai mươi ba."

"Hai mươi ba..." Cố Ninh An lặp lại một lần, sau đó ánh mắt hơi lơ đãng nói: "Vậy chúng ta gặp nhau từ hơn hai mươi hai năm rưỡi trước."

"Khó nói chúng ta là thanh mai trúc mã?" Trong mắt Ngô cô nương chứa dị sắc, một lát sau, nàng lại lắc đầu nói: "Không đúng, ta hiểu chuyện sớm, nơi đây tuy là quan đạo, người lui tới nối liền không dứt."

"Nhưng phần lớn là người qua đường, hồi nhỏ ta hoàn toàn không có bất kỳ một bạn chơi nào."

Ngô cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại, dừng một hồi, lại bổ sung một câu: "Cha ta cũng không đề cập tới."

Cố Ninh An khoát tay áo nói: "Ngươi hiểu lầm ... ta nói là ta bây giờ từng gặp ngươi lúc ngươi mới có mấy tháng."

"Ngươi cũng có ân tượng với ta từ lúc đó."

Lần này có chút khó hiểu, vốn còn có ấn tượng rất không tệ về Cố Ninh An, giờ Ngô cô nương sắc mặt đột biến, ném một câu "Trà nóng, tiên sinh chậm dùng" sau đó không quay đầu lại, đi nhanh đi.

Trong mắt nàng, Cố Ninh An thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng mà đối phương lại nói hai mươi hai năm trước đã gặp nàng!

Có thể nói là nói bậy, uổng cho nàng còn thấy hắn rất hợp nhãn!

"Quả nhiên cha nói không sai, nam nhân càng tuấn càng biết bịa chuyện!" Thấp giọng oán thầm một câu, Ngô cô nương đi chào hỏi khách nhân khác.

Cách đó không xa, Cố Ninh An nhĩ lực cực giai, nghe Ngô cô nương đó nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm của hắn cũng có chút cổ quái.

Nhưng mà đối với hành vi quay đầu bước đi của "Tam Hoa", hắn cũng không để ý.

Quả thật hắn không có nói láo nhưng đúng là người bình thường rất khó chấp nhận một người thoạt nhìn tuổi không khác gì mình nói từng gặp mình lúc nhỏ.

Nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi bụi trà lơ lửng, Cố Ninh An ngữa cổ khẽ hớp một cái.

"Nguyện Hồi Xuân" vào miệng ngọt ngào, giữa răng môi lưu hương trà, chỉ hớp một cái đã khiến cho người ta hoảng hốt như đặt mình vào cả vườn xuân sắc.

Tinh tế phẩm vị một phen, Cố Ninh An nhíu mày.

"Nguyện Hồi Xuân" này thần vận vẫn còn nhưng thiếu mấy phần hỏa hầu, hẳn không phải đến từ tay Ngô chưởng quỹ.

Lấy tính tình thật thà chất phác của vị kia thì sẽ lười biếng để nữ nhi nhà mình động thủ xào trà?

Nghĩ đến đây, Cố Ninh An tay bấm thần vị, thoáng tính toán, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì.

"Ngô cô nương, phiền thêm một chén nước trà." Lên tiếng nói chuyện, Cố Ninh An một ngụm uống cạn nước trà ấm áp trong chén.

Nghe được động tĩnh, Ngô cô nương quay qua nhìn Cố Ninh An, ánh mắt không khỏi có thêm chút kháng cự.

Nhưng mà trở ngại đối phương là khách trong quán trà, nàng vẫn nghiêm túc phụ trách bưng bình đồng đi tới.

"Khách quan, ngài cẩn thận." Dặn dò một câu, Ngô cô nương một tay nhấc bình đồng khẽ nghiêng.

Nước sôi từ bình đồng chầm chậm chảy vào chén, lá trà trong chén quay cuồng một hồi, có chút hơi nước bay lên, mang theo hương trà nồng đậm tràn ngập ra.

"Tam Hoa..."

Giọng nói ung dung của Cố Ninh An truyền vào tai Ngô cô nương.

Lời nói này không khác một đạo sấm sét nổ vang, để bình đồng trong tay Ngô cô nương lắc một cái, suýt nữa làm đổ nước nóng ra.

Bình đồng bị nắm chặt, Ngô cô nương sắc mặt đỏ lên "Nện" xuống bàn phát ra một tiếng "Phanh"!

Ấm nước sôi lắc lư một phen, phát ra tiếng nước "Ào ào", chút nước sôi từ ấm rơi xuống bàn, để lại từng vết nước.

Cũng mặc kệ mình có phải có chút thất thố hay không, Ngô cô nương nhìn quanh trái phải một phen, thấy không có người quan sát nơi đây, sau đó nàng thuận thế ngồi xuống phía bên phải Cố Ninh An, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao biết được... tên ta?"

"Tam Hoa", cái "Tên cúng cơm" này không có ai ngoài cha Ngô cô nương biết được, cũng không ai kêu.

Nàng cũng có thể khẳng định cha sẽ không tùy tiện nói tên cúng cơm của con mình cho người khác biết.

Như vậy thì tại sao tiên sinh tuấn lãng trước mắt này lại biết được?

Cố Ninh An nhìn cô nàng này quẫn bách như vậy, không khỏi hỏi ngược lại: "Ta không phải mới vừa nói, khi ngươi mấy tháng, ta đã gặp ngươi sao?"

"Nghĩ lại, ta cũng ôm ngươi không ít lần."

Cố Ninh An nói không nhỏ nhưng trong quán trà ồn ào náo động này cũng không đáng nhắc tới, chỉ có Ngô cô nương trước người, ngoài ra cũng không ai nghe được lời nói có chút "Hoang đường" này.

Nghe vậy, Ngô cô nương cắn chặt răng ngà, mơ hồ còn có tiếng két két truyền ra.

Nhìn chằm chằm Cố Ninh An hồi lâu, nàng mới rặn ra được một câu: "Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì biết được tên của ta... nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn ngươi cũng giống như những công tử đó, mưu đồ làm loạn!"

Cộc!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Ngô cô nương bị Cố Ninh An cốc đầu một cái!

Cái trán trắng như tuyết không có để lại dấu đỏ nhưng lại đau đến Ngô cô nương hốc mắt chứa nước mắt, che cái trán, mặt mũi tràn đầy không dám tin trừng mắt nhìn tiên sinh tuấn lãng trước mặt.

"Bàn về bối phận, ngươi ít nhất xưng ta một tiếng thúc." Đối mặt ánh mắt xấu hổ giận dữ của nàng, Cố Ninh An giống như là một người không có chuyện gì nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Ngươi tay nghề này vẫn kém chút hỏa hầu, nếu là cha ngươi xào trà, cho dù là hương trà hoặc là độ ngọt sẽ tăng lên một chút."

"Đúng rồi, cha ngươi nhiễm phong hàn hơn tháng không hết, dùng nhánh trà trên đầu ngươi để vào trong nước sôi ngâm, sau đó uống vào là khỏi hẳn."

Đôi mắt hoa đào của Ngô cô nương lấp lánh nước, giờ khắc này, nàng cảm thấy mình hoàn toàn không có chút bí mật nào trước mặt vị tiên sinh tuấn lãng này.

Càng nghĩ càng ủy khuất, nàng hừ một tiếng, nhấc ấm trà trên bàn lên, bước nhanh ra phía sau...

Bạn đang đọc Tiên Nhân Phủ Ta Đỉnh, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch] của Phong Khởi Trọng Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thutinhcuoimuathu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.