Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống Lại

Tiểu thuyết gốc · 1214 chữ

Thiên địa vũ trụ bao la từ cổ chí kim sinh ra vô số thế giới nơi mà mọi người đều tìm cầu cho mình sức mạnh tối thượng đứng đầu vạn chủng.

Trong đó có một nơi được gọi là Đại Giới Thiên nhân chúng ở đây có kẻ tu ma, co kẻ tu tiên, có kẻ lại đi theo nhân sinh thông thường. Trong suốt ngàn năm qua đại chiến tiên ma gieo rắc tang thương khắp chốn, khiến những thường dân vô tội không có nơi để nương tựa, thây người chất cao thành núi. Các vị cường giả tu tiên nhìn thấy sự thống khổ đó đành chấp nhận thỏa hiệp với ma tu giả, phân chia Đại Giới Thiên thành ba khu vực được gọi là Ma giới, Tiên giới, cuối cùng là Nhân giới.

Nhân giới là nơi phàm phu thông thường sinh sống, có rất nhiều người vẫn mơ ước có một ngày được phi thăng. Tuy nhiên không phải ai cũng có thể tu luyện, chỉ có những kẻ chứa trong mình đạo khí mới có cơ hội nghĩ đến việc đó. Đạo khí chính là năng lượng giúp tu giả có thể điều khiển được vạn vật, tạo nên sức mạnh chống lại kẻ thù và bảo vệ bản thân.

Cảnh giới đạo khí được phân chia thành: Sơ, Trung, Thượng, Kết, Hóa , Nguyên, Mệnh, Tinh, Kiếp đạo. Mỗi cảnh giới lại chia thành chín tầng.

Ở Nhân giới linh khí cũng như ma khí cực thấp cho nên cảnh giới cao nhất của tu giả chỉ đạt đến kết đạo, sau khi kết đạo sẽ đột phá phi thăng. Tùy theo mong muốn của tu giả mà có thể lựa chọn Ma giới hoặc Tiên giới để tiếp tục tu luyện.

Cuộc sống ở Nhân giới đang yên bình cho đến một ngày thiên địa biến sắc vô số hỏa thạch trút xuống từ thiên thượng. Phàm nhân thông thường đứng trước cảnh tượng đó chỉ biết quỳ sụp cầu nguyện, dân số ở đây chẳng mấy chốc đã suy giảm đến một nữa. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra,các vị tu giả cảnh giới kết đạo dùng hết sức bình sinh cũng chỉ như châu chấu đá xe. Nhân giới xinh đẹp mấy chốc chìm trong biển lửa, hoang tàn đến đáng thương.

Một trăm năm sau sự kiện diệt vong, Nhân giới cũng dần hồi phục.

Tại một thôn nhỏ heo hút nằm tận sâu trong rừng, đôi vợ chồng trẻ đang cùng nhau hái nấm. Cả hai đã ở bên nhau được mười năm nhưng vẫn chưa có con.

Nam tử mặt chữ điền, thân hình cao to, mồ hôi ướt lưng nhìn vợ âu yếm:

“Nàng ngồi đây đi! Ta đi kiếm ít nước, hôm nay hái như vậy đủ rồi!”

Nữ nhân xinh đẹp, bình dị không son phấn, tóc đen dài thướt tha. Nàng khẽ cầm tay chồng:

“Tướng công, thiếp mãi vẫn chưa thể sinh cho chàng mụn con. Hay là…”

Nam tử hán lập tức xoa đầu vợ không cho nàng nói tiếp:

“Nàng đừng nói nữa, ta sẽ không yêu ai khác ngoài nàng. Ông trời có mắt sẽ sớm cho Tam gia một quý tử kháu khỉnh. Nàng cứ yên tâm, ta có niềm tin sắt đá vào việc này!”

Nói xong người đàn ông nhanh chóng đi về phía thượng nguồn lấy nước, nữ nhân thở dài nhìn theo, bàn tay trắng trẻo của nàng trong lúc hái nấm vô tình bị gai nhọn đâm nên máu cứ thế chảy thành giọt rơi xuống tảng đá bên dưới. Vết thương nhỏ không đáng để tâm, nhưng trong khoảnh khắc máu chạm vào bề mặt hắc thạch, dị tượng ngay lập tức xuất hiện. Một tia hắc khí không biết từ khi nào đã lén theo vết thương xâm nhập cơ thể nữ nhân. Mọi việc diễn biến quá nhanh khiến ngay cả bản thân nàng cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Ba tháng sau

Nam nhân xoa tay vào nhau đi qua đi lại giữa gian nhà đơn sơ, bên cạnh là lão lang y tóc hoa râm đang trầm ngâm bắt mạch. Sau thời gian chờ đợi cứ tưởng dài vô tận cuối cùng lão cũng cất lời:

“Chúc mừng! Chúc mừng! Phu nhân đã có tin vui!”

Nam nhân hét lên sung sướng nắm chặt lấy tay y lão mà hỏi đi hỏi lại:

“Đó là sự thật, đó có phải sự thật không, hay ta đang mơ!”

Vị lang y nhăn mặt:

“Ta làm nghề thầy thuốc đã hơn năm mươi năm, ngươi nói vậy chẳng khác gì chửi ta!”

Nam nhân gãi đầu có chút bối rồi, miệng cười hiền từ, nhìn vợ âu yếm:

“Nàng thấy không, ông trời đúng là có mắt mà!”

Nữ nhân khuôn mặt có chút nhợt nhạt vì mệt, nhìn chồng đầy yêu thương gượng nói:

“Chúc mừng tướng công!”

Thời gian thoi đưa chẳng mấy chốc đã đến ngày lâm bồn.

Nam nhân khuôn mặt lo lắng, ngoài trời mưa gió thét gào, sấm động vang trời. Thời gian trôi qua đối với hắn lúc này dài bằng cả một đời người.

Nữ nhân mất máu rất nhiều đau đớn gào thét khiến ai cũng kinh hãi, đứa trẻ thì mãi vẫn chưa chịu ra. Bà đỡ lo lắng cố gắng trấn an nữ nhân vừa nhìn vị lang y bên cạnh nói:

“Tình hình nếu cứ tiếp tục thế này, tính mạng của phu nhân khó đảm bảo! Hay là bỏ…”

Chưa kịp nói dứt câu, nữ nhân đau đớn hét lên ngăn lại:

“Dù có chết cũng phải để con ra đời an toàn, bà cứ làm tất cả trong khả năng ta chịu được!”

Vị lang y cuối cùng đi đến quyết định mà suốt bao nhiêu năm hành nghề đây là lần đầu ông làm:

“Phải mổ lấy đứa trẻ ra thôi, không còn cách nào khác! Ta sẽ hỏi ý kiến của phu quân nàng!”

Nữ nhân gắng gượng thều thào nói:

“Đừng! Xin ông đừng nói với tướng công ta! Hãy cứ làm đi, chàng ấy sẽ không chịu được cảnh này đâu!”

Lão y nhân lưỡng lự nhìn nàng cùng với bà đỡ một hồi, cuối cùng ông cũng gật đầu tiến hành.

Bên ngoài linh tính mách bảo nam nhân có chuyện chẳng lành, vì tiếng la hét ngày càng lớn của thê tử, rồi bỗng chốc im bặt.

“Oe! Oe!”

Tiếng trẻ nhỏ vang lên giữa đêm lạnh, nhưng nam nhân trong lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác này khiến ông ngay lập tức lao vào phòng. Ông còn chưa kịp nhìn mặt đứa con trên tay bà đỡ mà vội tiến đến nắm tay phu nhân:

“Nàng sao rồi! Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta xin nàng!”

Nữ nhân nước mắt chảy dài dùng chút hơi tàn cuối cùng:

“Chàng đừng trách họ, đó đều là quyết định của thiếp. Xin hãy yêu thương chăm sóc con! Thiếp xin lỗi!”

Cả căn phòng lạnh lẽo bây giờ chỉ còn nghe tiếng gió gào, tiếng sấm rền vàng và tiếng trẻ nhỏ khóc ngất.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.