Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Nguyệt Lão Thi Thức Tỉnh

Phiên bản Dịch · 3711 chữ

Trong một đêm dài mênh mang, số phận của hai con người cũng chợt rẽ ngang ngay khi tên dâm tà ấy nhìn thấy bóng người không mảnh vải ấy đang ngồi nghịch nước bên bờ suối.

Biết tả thế nào nhỉ? Nói nàng như là tiên nữ giáng trần ở bên bờ suối nhỏ đang đưa tay tinh nghịch dòng nước suối tinh khiết thì nghe nó thánh khiết quá. Nói thế nó không hợp với cảnh! Đôi mắt tên này chỉ thấy mỗi bóng người trần truồng thôi! Quan trọng là hai từ trần truồng nhé!

Dù chỉ là bóng lưng mảnh mai trắng ngần và bờ mông căng tròn là đủ cho những ai có máu dâm đều sẽ nổi lên tâm tà. Mà tâm tà đã nổi sẽ khiến cho người ta có một mong muốn sở hữu mãnh liệt.

Ý niệm vừa xẹt qua, một sức mạnh vô hình từ thiên không phủ xuống làm Liễu Uyển Nhi chợt rùng mình. Bàn tay ngọc của nàng đang rẽ nước thì chợt khựng lại. Nàng rùng mình xoa xoa hai cánh tay rồi theo bản năng cảnh giác nhìn xung quanh. Nhưng ngoài không gian tĩnh lặng ra thì cũng không còn gì nữa. Thấy mình có vẻ đa nghi quá, Liễu Uyển Nhi chợt phì cười tự chế giễu bản thân mình. Nàng cố gắng xua đuổi những hình ảnh về Phong Thiếu Hoa ra khỏi tâm trí rồi từ từ bước xuống dòng nước.

Nước suối này chảy ra từ Đại Hoang, sau khi phân ra từ một nhánh nhỏ thì tụ lại trong một cái hồ giữa tiểu viện. Chính nhờ cái hồ này mà mới có Yên Hoa Viện. Năm xưa là do Chu Thành Luân nhìn trúng mới đem người đến xây phủ Đại thành chủ tại đây.

Nước suối nồng đậm Thuần âm chi khí ngưng khi tụ lại một chỗ thì không hề còn cái màu đen tuyền nữa. Thuần âm chi khí hóa thành Thuần âm chi lực hội lại thành những quang cầu tụ lại dưới đáy hồ. Quang cầu phát ra ánh sáng mờ ảo soi sáng thân hình Liều Uyển Nhi. Bầu ngực nàng không quá lớn nhưng căng tròn đầy đặn. Hai núm nhũ hoa hồng hào quyến rũ. Bên dưới cái bụng phẳng lỳ là một cái khe sâu huyền diệu trắng mịn trơn nhẵn. Lướt ánh mắt qua cái chỗ quyến rũ ấy sẽ thấy cặp chân thon dài. Tất cả không có chút tỳ vết.

Nàng chính là tuyệt tác mà tạo hóa đã mang đến nơi này cho Phong Thiếu Hoa chiêm ngưỡng. Ấy thế mà trong mắt hắn chẳng có tí gì là vẻ thưởng thức. Chỉ có cái nét dâm tà và cái vẻ thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.

Hắn nghĩ thôi đằng nào nàng ta cũng sờ của quý của mình miễn phí rồi, mình nhìn lại xem như huề. Thế nhưng sắc mặt đã bắn đứng suy nghĩ ấy! Nghĩ kỹ một chút thì thiệt thòi quá! Nàng ta “sờ” mà hắn chỉ có “nhìn” thế này, xem đi xem lại kiểu gì cũng chỉ thấy lỗ vốn mà thôi! Hắn quyết định kiếm lại chút tiền lời.

Đời không như mơ! Ngay khi Phong Thiếu Hoa vừa nhẹ nhàng lao mình xuống nước như một con sói đói tham lam rình mồi thì đằng xa xuất hiện hai bóng đen như u linh. Bọn hắn như hiện thân của của kỳ đà phá đám. Chỉ trong một phút chốc đã khiến ánh mắt của Liễu Uyển Nhi trở nên hoảng hốt. Nàng vội vàng xoay người cố bơi đến bờ hồ. Chính lúc này Phong Thiếu Hoa lao đến. Hắn động, Thuần âm chi khí cũng không thể che giấu hắn được nữa. Toàn thân hắn hiện rõ trước mắt Liễu Uyển Nhi. Nàng giật mình nhưng chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm lấy. Một tay hắn choàng eo, một tay che miệng nàng lại. Thân hình hắn bộc phát toàn bộ lực lượng Chí âm cùng Thiên Thủy Quyết kéo hai người vào trong bóng tối. Da chạm da, lưng nàng chạm vào ngực hắn. Tục thêm tí nữa, mông nàng cạ vào cần tăng dân số. Hai con người thoáng chốc rơi vào bóng tối tĩnh lặng. Liễu Uyển Nhi vùng vẫy, nàng uốn người cố nhích cái mông ra. Càng như thế Phong Thiếu Hoa càng khoái, nhưng hắn chẳng thể dành thời gian mà hưởng thụ. Hắn kề tai nàng nói nhỏ:

- Uyển nhi! Ta và nàng lần đầu nói chuyện nhưng cũng xem như là quen biết. Bây giờ đối mặt với hai kẻ xa lạ tới không có thiện chí kia, chúng ta xem như cùng hội. Đời ta ghét nhất hai thứ, một là nói nhiều, hai là ấu trĩ. Chỉ cần nàng dãy dụa hay tạo ra động tĩnh chẳng khác nào bóp dái đồng đội. Đau đẻ chỉ bằng số lẻ của đau dái. Tội ác này nàng muốn làm thì cứ thử đi, xem ta xử lý nàng thế nào!

Liễu Uyển Nhi ngoan ngoãn lại. Giọng nói xa lạ nhưng có phần quen thuộc này, có lẽ nàng đã nghĩ đến ai rồi. Sắc mặt có thoáng hiện chút kinh ngac nhưng nhanh chóng bị sự nghi hoặc thay thế. Từ đằng xa hai bóng người kia đã đến gần. Bọn hắn tiến sát đến căn nhà gỗ sau đó thì mạnh mẽ đẩy cửa ập vào. Qua thật lâu hai tên đó mới mò ra. Dù toàn thân che kín một màu đen nhưng vẫn thấy được sự lúng túng và nghi hoặc của bọn hắn. Cả hai tên đó nhanh chóng đi khắp tiểu viện tìm kiếm.

- Đội trưởng! Có y phục của nữ tử ở đây!

Một tên lên tiếng khi thấy bộ y phục của Liễu Uyển Nhi được xếp ngay ngắn bên bờ suối. Tên kia nhảy đến ngay sau đó, cả hai cùng nhìn chằm chằm bộ y phục sau đó nhướng mắt nhìn dọc khắp con suối đến bên hồ.

- Con bà nó! Nơi này âm khí nhiều quá chả thấy được gì!

- Hay là nàng ta đã tắm trong hồ rồi! Chúng ta xuống đó xem thử đi đội trưởng!

- Ngươi điên à! Hộ thể phù của chúng ta chỉ chống chọi được âm khí có ba canh giờ. Ngươi nhìn cái hồ đi, nó có phải là âm khí hay không?

Tên kia nhìn lại, sau đó thì lắc đầu nói:

- Thì cũng chỉ là âm khí thôi! Ta có thấy gì khác nhau đâu?

- Con bà nó! Đồ đần! Đứng trên này mới là âm khí. Dưới đó khác nào âm dịch, ngươi có nhìn thấy hay không? Ngươi nhắm Hộ Thể Phù của ngươi trụ được bao lâu?

Tên kia giờ này mới gật gật đầu:

- Ừ nhỉ! Âm dịch nó phải khác âm khí chứ nhỉ!

- Ừ con mẹ ngươi! Thánh Quang Sứ sao lại sai ta đi cùng ngươi chứ! Thằng đần!

Tên kia định phản bác thì chợt khôn ngoan ngậm miệng lại. Hai tên nấp vào bụi cây gần đó bắt đầu rình người.

Phong Thiếu Hoa không chịu được mắng khẽ hai tên này.

- Thánh Quang Sứ gì đó sao phái hai tên đần này đến đây vậy? Có mỗi từ âm dịch à nhai đi nhai lại, khác nào mắng ta đang tắm trong âm dịch chứ!

Liễu Uyển Nhi lườm Phong Thiếu Hoa một cái.

- Âm dịch? Hai tên kia nói âm dịch thiếp còn hiểu! Công tử nói là âm dịch nào?

Phong Thiếu Hoa cười khì khì:

- Nàng đang nghĩ nó là cái gì thì cho nó là thứ đó đi!

Liễu Uyển Nhi chỉ bĩu môi một cái rồi không nói nữa. Tên này một tay vẫn choàng lấy eo nàng, nhưng tay kia không còn che miệng nàng nữa. Hắn để chỗ khác! Đã vậy hắn còn xoa xoa nắn nắn. Tên biến thái này đang cười đắc thắng thì nhăn mặt xém tru lên một tiếng. Liễu Uyển Nhi đã luồn tay bóp lấy hai hòn bi dưới cần tăng dân số của hắn.

“Má ơi ta nói nó thốn sao mà nó thốn dữ vậy!”

Trong khi trên bờ hai tên bí ẩn đang nín thở theo dõi động tĩnh, dưới nước một nam một nữ vui đùa, thì dị biến mới cũng diễn ra. Từ đằng xa lại thêm hai tên hắc y nhân xuất hiện. Tám con mắt lập tức khóa lấy bọn hắn. Hai tên này như một đoạn phim tua lại của hai tên vừa nãy.

Bọn hắn tiến sát đến căn nhà gỗ sau đó thì mạnh mẽ đẩy cửa ập vào. Qua thật lâu hai tên đó mới mò ra. Dù toàn thân che kín một màu đen nhưng vẫn thấy được sự lúng túng và nghi hoặc của bọn hắn. Cả hai tên đó nhanh chóng đi khắp tiểu viện tìm kiếm.

- Đà trưởng! Có y phục của nữ tử ở đây!

Một tên lên tiếng khi thấy bộ y phục của Liễu Uyển Nhi được xếp ngay ngắn bên bờ suối. Tên kia nhảy đến ngay sau đó, cả hai cùng nhìn chằm chằm bộ y phục sau đó nhướn mắt nhìn dọc khắp con suối đến bên hồ.

Phong Thiếu Hoa ngạc nhiên tự hỏi.

- Hai tên này sẽ không đần như hai tên vừa nãy chứ?

Hai tên này không hề nói lời thừa, lập tức núp vào bụi cây đối diện hai tên kia.

Dị biến lại tiếp tục xảy ra. Lần này có hẳn năm tên hắc y nhân. Bọn hắn đến làm cho hai người Phong Thiếu Hoa suýt rớt tròng mắt. Bọn ta cô nam cô nữ thân không mảnh vải muốn làm gì kệ mẹ bọn ta. Sao đám vô duyên bọn ngươi đến góp vui làm gì vui thế?

Nhưng mà lần này năm người tới tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố. Bốn tên hắc y nhân kia đến thở cũng không dám. Bọn hắn vừa tới, cũng không nhiều lời đã lập tức tỏa ra quang mang thánh khiết phá đi bình chướng của Thuần âm chi lực. Sau khi tìm một vòng trong căn nhà gỗ nhưng không phát hiện được gì thì bắt đầu đi tìm kiếm manh mối xung quanh. Cũng như bốn tên kia, bọn hắn đến bờ hồ sau khi phát hiện bộ y phục của Liễu Uyển Nhi. Một tên trong đó hỏi:

- Thủ lĩnh! Từ bộ y phục này có thể suy đoán chủ nhân của nó đã xuống dưới hồ này tắm. Người có thể làm được như vầy chỉ có Thuần Âm Thể!

Một tên khác vận dụng nhãn thuật khiến ánh mắt hắn bừng bừng tinh quang. Sau khi lướt nhìn hết một vòng hắn quay lại nói:

- Thủ lĩnhh! Không phát hiện thấy sự sống dưới hồ!

Kẻ mà mấy tên này tôn là thủ lĩnh kia gật đầu nói:

- Âm khí có tính thôn phệ rất mạnh. Dù có là Thuần Âm Thể thì cũng không sống được ở dưới này. Lần này Hiệp hội Chiến Thần phái chúng ta đến đây để tìm manh mối của Thánh Nguyệt Giáo, đừng hành động bừa bãi.

Mấy từ Thánh Nguyệt Giáo vừa lọt ra, một bụi cây bên kia đã phát ra tiếng kinh hô.

“Oành!”

Tên thủ lĩnh của nhóm năm người đã đánh ra một trưởng về phía phát ra tiếng động. Mà ngay lập tức tên được gọi là Đà chủ cũng đã xách theo tên ngốc kia nhảy ra hơn mười trượng. Tên kia thì hai mắt đã trợn trừng, tròng mắt trắng dã. Tính ra cũng bị chấn động không nhẹ.

Hàng loạt ánh mắt nhìn nhau, cả hai tên thủ lĩnh cùng thốt lên:

- Toái Cốt Chưởng!

- Thiên Hư Bộ!

Sau vài giây tĩnh lặng, cả hai tên cùng phá lên cười.

- Còn tưởng ai! Thì ra là Thiệu Nhất Long! Ngươi không đi làm anh hùng lại chạy tới Đại Hoang này kiếm chuyện sao?

- Ha ha ha! Cố Lâm! Ta đến đây chẳng phải vì tìm dư nghiệt của Thánh Nguyệt Giáo sao? Vừa hay gặp tên Đà chủ Thiên Phong Thành ngươi. Tuy không gặp được người của Thánh Nguyệt Giáo nhưng bắt được người của Lạc Nhật Bang xem như chuyến này về cũng có chuyện để báo cáo. Lấy đầu ngươi biết đâu được thưởng lớn thì sao?

- Ngươi tự tin như vậy sao?

- Ha ha! Tất nhiên! Ngươi tin rằng một mình ngươi có thể chống lại Liệt Báo Thủ chúng ta? Cái đầu người treo giá hai trăm vạn kim tệ trên bảng truy nã! Cũng cao đấy!

Cố Lâm nhìn tên thủ hạ đã bị hắn xách trong tay sau đó thì nhăn mặt nhìn xung quanh. Ở đây tên nào cũng đều dùng đến Hộ Thể Phù. Năng lượng cầm chừng chỉ tầm ba canh giờ. Nếu liều mình đánh nhau sợ rằng qua ba bốn đòn là vỡ nát, cả đám đều sẽ bị liên lụy.

Quân tử biết tiến biết thoái, động khẩu được thì không cần động thủ. Hắn hừ một tiếng, nói:

- Vậy năm người các ngươi thì có thể làm gì được ta?

Mấy tên "ờ" một tiếng rồi cũng nhìn nhau chẳng nói gì. Hiệp hội Chiến Thần và đám người Lạc Nhật Bang cũng không phải kẻ thù sống chết. Giờ đánh nhau cả đám không chết nhưng chưa chắc đã an toàn rời khỏi đây. Không khí đang căng thẳng bỗng dưng trở nên gượng gạo. Thiệu Nhất Long nói.

- Vậy Lạc Nhật Bang các ngươi đến đây làm gì?

- Bọn ta đi tìm bảo bối!

- Thế thì ngươi đi tìm bảo bối của ngươi! Ta đi tìm manh mối Thánh Nguyệt Giáo của ta. Không ai đụng chạm ai! Được chứ!

- Chốt!

Cố Lâm đá tên thủ hạ một cái rồi quay người dứt khoát đi. Tên thủ hạ đang bất tỉnh tự nhiên nhảy dựng lên hối hả chạy theo.

Đám người năm tên lại bắt đầu dò xét.

Phong Thiếu Hoa cằn nhằn:

- Nói nhiều thế rốt cuộc chuyện ai nấy làm! Mấy tên này còn phong phạm của cao thủ không vậy?

Liễu Uyển Nhi che miệng cười khúc khích. Bỗng dưng Phong Thiếu Hoa nhớ ra còn hai tên. Hắn nhẹ nhàng kéo ra một tia nước nhỏ nằm trong lòng bàn tay. Tia nước uốn lượn lơ lửng phía trước khiến Liễu Uyên Nhi kinh ngạc, suýt thì kêu lên một tiếng.

Sau đó thì Phong Thiếu Hoa búng tay bắn ra tia nước như một đoàn thủy kích nhắm thẳng vào bụi cây bắn đến.

- ÁÁÁÁÁÁ!

Một tiếng hét vang vọng, theo sau là bóng người từ trong bụi bắn ra. Hắn vừa chạy vừa hét, hai tay bịt sau đít. Chạy được một đoạn thì hắn gục người xuống, mông chổng lên trời, miệng khóc thút thít. Máu chảy ròng ròng nhiễu hết ra quần. Cả đám người giữ nguyên hiện trường, ngay tên đội trưởng của hắn ở trong bụi cũng há hốc miệng.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, đến lượt hắn bắn ra. Tên này da dày thịt béo, chỉ ôm đít quát.

- Ai?

Cả đám người lại nhìn qua tên này. Cố Lâm quay qua hỏi Thiệu Nhất Phong.

- Lính của ngươi à?

- Có đâu! Ta không quen!

"Đánh!"

Trong đầu cả đám người cùng hiện ra một ý niệm giống nhau. Thiệu Nhất Long tung ra Toái Cốt Chưởng, Cố Lâm tung ra đòn chí mạng Lạc Phong Chưởng. Hai chưởng kình ầm ầm lao tới, tên kia dẫm mạnh chân quát Thánh Quang Thuẫn.

"Ầm"

Bụi đất bùng lên cuốn Thuần âm chi khí khắp nơi dạt ra hai bên.

Thánh Quang Thuẫn tạo ra một màn sáng màu vàng chặn lại được công kích nhưng cũng nhạt dần rồi biến mất. Cố Lâm nghi hoặc nói:

- Thánh Thiên Giáo?

Thiệu Nhất Long lại phá lên cười.

- Không tìm được Thánh Nguyệt Giáo nhưng lại lòi ra một cái Thánh Thiên Giáo. Ha ha! Cũng được! Có cái bàn giao với cấp trên rồi! Lên! Tam Cung Cửu Giáo, bắt được cái nào hay cái đó!

Năm người cùng Thiệu Nhất Phong cùng lao lên. Cố Lâm không nhiều chuyện nữa, hắn tranh thủ đi làm việc của mình. Còn tên Thánh Thiên Giáo đang nằm dưới đất xem như số đã định. Chưởng ấn bay đến cùng kiếm quang huy động. Cả một khu tiểu viện náo nhiệt hẳn lên.

Tên kia hét:

- Thiệu Nhất Long! Ngươi lấy nhiều hiếp ít! Có ngon ra đánh tay đôi với Trần Khánh ta!

- Trần Khánh! Con bà nó! Thì ra là tên bị thịt ngươi! Lên! Đánh chết hắn cho ta! Đánh hội đồng hắn! Mang tiếng ta chịu!

"Oành"

Lại thêm một đống công kích bắn tới. Trần Khánh vất vả né được hắn lại hét:

- Ngươi dám đánh hội đồng ta! Có tin ta cho nổ phích lịch đồng quy vu tận với đám người các ngươi không?

- Ta sợ ngươi chắc!

- Chắc ngươi không sợ!

- Ai sợ làm chó!

"Oành! Oành! Oành!"

Công kích liên hồi lao đến khiến Trần Khánh chật vật. Mà hai tên Cố Lâm thì bắt đầu hì hục đi lục tung mọi ngóc ngách trong tiểu viện.

Sau cùng Trần Khánh móc ra một quả phích lịch to như nắm tay. Hắn thủ trên tay, miệng hét:

- Bọn vô liêm sỉ các ngươi ngon thì nhào vô!

Đám người khựng lại một chút sau đó hét toáng lên.

- Ngươi có ngon thì đốt đi cho ta!

"Oành! Oành! Oành!"

Bất chấp lời đe dọa của Trần Khánh, đám người Thiệu Nhất Long vẫn công kích không ngừng khiến hắn chật vật không thôi. Hắn bất chấp kéo luôn cái ngòi nổ rồi quăng về phía đám người vây công.

"Bùm"

Một tiếng nổ long trời chấn cho mọi người ù hết cả tai. Bụi mù che phủ cả một góc sân. Sau khi bụi tan đi, đám người Thiệu Nhất Long ngồi thở hổn hển. Mà Trần Khánh thì cũng tranh thủ được một hơi.

Thiệu Nhất Long bình tĩnh lại được, hắn liền hét toáng lên:

- Ta nói thế mà ngươi cũng đốt cho được!

Trần Khánh quát lại:

- Mẹ kiếp! Tên vô liêm sỉ!

Hai bên lại lao đến choảng nhau. Ngươi đánh ta đỡ, người đỡ ta đánh.

Phong Thiếu Hoa nhìn một hồi tự nhiên chán nản nói:

- Nhìn đám con nít nhà ta đánh nhau còn thú vị hơn!

Liễu Uyễn Nhi một bộ ngoan ngoãn cười nói:

- Công tử có đánh hay hơn bọn hắn không?

Phong Thiếu Hoa cười khà khà chọc ghẹo nàng:

- Ta đánh với bọn hắn thì không hay đâu! Nhưng đánh với nàng thì có đó!

- Đánh với thiếp?

- Đúng rồi! Chẳng phải nàng bảo nàng muốn thử cảm giác ta đâm nó vào đây hay sao?

Vừa nói hắn vừa lấy ngón tay chọc vào khe bím của Liễu Uyển Nhi khiến nàng giật bắn. Sau đó Liễu Uyển Nhi xấu hổ giục đầu vào ngực hắn, miệng mắng:

- Xí! Công tử xấu xa!

Liễu Uyển Nhi ngoan ngoãn như một bé mèo nhỏ nép vào người Phong Thiếu Hoa. Chuyện này làm hắn có một chút nghi hoặc nhưng cũng không thể giải thích. Nữ nhi thế giới này lại dễ dàng bị sự đẹp trai của bản thiếu gia thu hút như vậy hay sao?

Hắn không biết các bậc vĩ nhân trên thế gian này đều có chung một nhận định. Bảy thứ nguy hiểm nhất thế gian chính là Lục Hoang và nữ nhân!

“Oành” một tiếng vang động! Hai tên Cố Lâm bên kia không biết đã đụng chạm đến cái cơ quan gì? Cả khu vực tiểu viện này bắt đầu lay động. Phong Thiếu Hoa nhân lúc đám người bị chấn động đều tập trung về phía Cố Lâm thì nhanh chóng cuốn lấy bộ y phục của Liễu Uyển Nhi sau đó ôm lấy nàng lặn xuống dưới nước. Hắn cuốn lấy Thuần âm chi lực dưới hồ một hơi thu hết vào Vô Thiên Giới Chỉ.

Chính là tiếng của Giới Linh vang vọng trong đầu hắn nhắc nhở:

- Chủ nhân! Nơi này sắp sảy ra dị biến! Bên dưới nơi này uẩn dưỡng một đầu Âm thi khủng bố! Âm thi đã bị người kia đánh thức, sẽ sảy ra đại họa. Chủ nhân hãy mở rộng linh thức bao lấy toàn bộ Thuần âm chi lực nơi này, ta thu vào không gian Vô Thiên để sau này dùng đến.

Sau khi toàn bộ Thuần âm chi khí bị Giới Linh thu hết, một màn khủng bố cũng bắt đầu. Từ dưới nền đất vang lên một tiếng rống kinh người. Tiếng rống có thể chấn cho ai nghe thấy đều hoang mang. Cho đến khi tiếng rống ngưng bặt thì mặt đất bùng nổ một cái hố lớn, một bóng trắng bay ra. Bóng trắng bay vụt lên trời cao rồi ngửa đầu nuốt lấy Thuần âm chi khí nồng đậm.

Thiệu Nhất Long cùng đám người nhìn thấy, tất thảy run rẩy thốt lên.

- Thánh Nguyệt Lão tổ!

Thiệu Nhất Long lập tức bóp nát một cái phù ấn, miệng hét to:

- Đại thành chủ Chu Thành Luân là dư nguyệt của Thánh Nguyệt Giáo! Âm thi Thánh Nguyệt Lão Tổ đã bị thức tỉnh! Thánh Nguyệt Giáo sẽ hiện thế!

Phù ấn cuốn lấy từng lời nói của hắn rồi biến mất trong không gian. Chỉ còn lại một tiếng nổ lớn vang vọng. Thuần âm chi khí bạo động, tiểu viện đổ nát. Mà Phong Thiếu Hoa cùng Liễu Uyển Nhi đã biến mất khỏi hiện trường.

Giờ đây hắn mở mắt ra đã thấy mình ở trong một không gian kỳ lạ! Trước mặt hắn, Giới Linh của Vô Thiên Giới Chỉ cúi đầu chào hắn một cái. Hắn giật mình lắp lắp:

- Giới… Giới Linh!

Bạn đang đọc Tiên Kiếm Độc Hành của Thủ Mộ Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thumogia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.