Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phán Quyết Giả

Phiên bản Dịch · 2292 chữ

Trong không gian tĩnh lặng của màn đêm, một khoảng không gian kì lạ trên Linh Ấn đại lục đang dần dần trở nên vặn vẹo. Ngay khi không gian đó có chút biến hóa, một bóng người bỗng dưng như tia điện xẹt qua. Sau đó bóng người này khựng lại ngay gần đó, hiện ra trước mắt ta là một bóng người yểu điệu thướt tha, một thân y phục trắng tinh như tuyết. Sau khi không gian vặn vẹo liên hồi thì xẹt một tiếng như bị người lấy dao rạch một nghe ngọt sớt. Một bàn tay từ khoảng không đen ngòm nắm lấy kẽ hở đó xé toạc ra. Sau cùng là một bóng người bước ra. Y cao đến tám thước, vai rộng dưới bộ chiến bào hùng dũng đang vác theo một tên hài tử.

Nhìn thấy y, thiếu nữ kia vội cúi người hô:

- Lạc Y Tuyết tham kiến Phán Quyết Giả Đại Nhân!

Bóng người kia nhìn nàng hỏi, giọng y vang rền chấn động cả khoảng không.

- Thủ Mộ Giả đời này là ngươi sao?

- Vâng! Đúng là Lạc Y Tuyết thưa Đại Nhân!

Người kia không quan tâm nàng nữa. Y thả tên thiếu niên xuống rồi quát:

- Cửu Thiên Thủ Hộ Thần ra đây cho ta!

Ngay lập tức có chín bóng đen xẹt qua, giây lát đã quỳ một gối trước mặt người kia.

- Tham kiến Phán Quyết Giả Đại Nhân!

- Đừng có màu mè như vậy! Ta hỏi các người, đám súc vật kia đã đi đâu rồi?

Chín bóng người kia ngơ ngác nhìn nhau. Sau bọn hắn ấp úng nói:

- Không biết Đại nhân nói là đám súc vật nào?

- Hử! Một con cóc, một con rắn, một con mèo, một con gà trống, một con chuột với một con rùa. Các ngươi nghĩ là ta đang nói đến bọn súc vật nào?

Chín người kia nghe mà run bắn, Lạc Y Tuyết bên cạnh cũng xém phì cười.

“Tổ tông của ta ơi! Lục Hoang Thần Chủng mà ngài gọi là súc vật!”

Lạc Y Tuyết nói:

- Đại Nhân! Lục Hoang Thần Chủng vừa trở về Lục Hoang rồi!

Người kia nghe thế thì quay qua tên thiếu niên nói:

- Đã nghe rõ hay chưa? Được rồi! Con cóc là Tam Túc Thiềm Thừ. Con rắn là Thôn Thiên Mãng. Con mèo là Cửu Vĩ Thiên Miu. Con gà là Lục Nhĩ Yêu Kê. Con chuột là Tầm Linh Bảo Thử. Con rùa là Phục Ma Quy. Biết mấy cái tên này từ đâu ra không? Không biết thì đi kiếm sách vở mà coi! Còn biết rồi thì tốt! Đi bắt chúng về lại cho ta!

- Nhưng lão tổ! Ta… Ta… Tu vi ta thấp kém… làm sao để…

- Ngươi còn bảo tu vi ngươi thấp! Lần trước ngươi lấy mất Lục Hoang Chân Kinh đem về tu luyện. Rồi ngươi quay lại chôm Bát Lộ Đồ về chơi. Bây giờ ngươi quay lại lấy Vô Thiên Giới Hạp. Ngươi nghĩ lão tổ ta là thằng ăn chay không biết ngươi đang làm gì hay sao?

Thiếu niên nín thin. Ngươi kia có vẻ bất lực, y vung tay đã đoạt lấy Vô Thiên Giới Hạp từ trong người tên thiếu niên ra, sau gõ gõ vào cái hộp đó. Từ trong đó xoẹt một tiếng đã bay ra một bóng người mờ ảo không thể nhận ra nam hay nữ. Người kia chỉ hỏi:

- Giới Linh! Nó đã nhận chủ rồi sao?

Bóng người được gọi là Giới Linh nhìn qua thiếu niên rồi nói, giọng cũng hư hư thực thực:

- Đã nhận chủ!

Người kia chỉ gật đầu nói hai chữ “quả nhiên” rồi trả lại cái hộp. Sau đó hắn ngửa đầu cười thật to. Thiếu niên run lẩy bẩy xem mà chẳng hiểu gì. Người kia vung tay đã mở ra một không gian chi môn, sau đó tiện tay xách tên thiếu niên ném đi. Chỉ nghe tên thiếu niên hét lanh lảnh:

- Không thích! Con không thích!

Người kia thò đầu ra quát:

- Tiểu tử ngươi không đem được mấy thứ đó về thì ở lại đây luôn đi!

Sau đó y tiện tay túm lấy một đầu Hỏa Long đang len lén kiếm đường chuồn ném qua. Con Hỏa Long bị bất ngờ liền bùng lên một đám hỏa diễm hóa thành một tia sáng rồi bắn thẳng vào tên thiếu niên đốt cho hắn cháy đen thui.

Phong Thiếu Hoa bừng tỉnh, mồ hôi giọt từng dòng ướt cả trán của hắn.

- Thì ra chỉ là mơ!

Phong Thiếu Hoa vẫn nằm trên giường, bàn tay vô thức vuốt mái tóc của Liễu Uyển Nhi đang ngủ say trên ngực hắn. Hắn lại sực nhớ đến những ngày còn trong gia tộc. Một mình đơn côi chẳng mấy ai thân thiết. Còn ai quăng hắn đến đây sao? Tất nhiên là cụ tổ nhà hắn hiển linh mà đá hắn đến đây rồi!

Hắn mới chỉ sơ sẩy một tí mà cụ tổ nhà hắn đội mồ tỉnh dậy làm hắn sợ đến tím tái mặt mày. Nếu không thì hắn cũng không biết thế gian lại tồn tại cái gọi là phàm giới như thế này. Chuyện này làm hắn thắc mắc mấy ngày nay. Thật kỳ lạ! Cụ tổ nhà hắn đã phải đến mấy vạn tuổi. Lúc cụ đội mồ dậy nào trông thấy vẻ như là người đã chết chứ! Còn dư sức quát cho hắn chấn kinh mặt mày.

- Ài! Ta mà không bắt hết đám cóc ghẻ đó thì lão tổ quẳng ta ở nơi này thật sao?

Đang suy nghĩ miên man, bất chợt Liễu Uyển Nhi trong ngực hắn giật mình tỉnh giấc. Phong Thiếu Hoa vội rụt tay về. Liễu Uyển Nhi dụi mắt ngáp một cái. Nàng nghi hoặc nhìn qua hắn, sau thì kéo chăn lại cho hắn rồi rời đi. Phong Thiếu Hoa chờ nàng đi khỏi rồi cũng nhảy ra khỏi giường. Hắn thu hết lại mấy món đồ của mình. Vô Thiên Giới Hạp theo ý nghĩ của hắn đã hóa thành một chiếc giới chỉ rơi vào ngón tay. Thứ này thần kỳ khỏi phải nói! Ý niệm tiếp theo của Phong Thiếu Hoa, Vô Thiên Giới Chỉ lại hút Lục Hoang Chân Kinh và Bát Lộ Đồ vào trong. Chỉ cần hắn phân thần quan sát sẽ thấy bên trong Vô Thiên Giới Chỉ có hàng trăm không gian lớn nhỏ. Một không gian chứa Lục Hoang Chân Kinh, một không gian chứa Bát Lộ Đồ và một không gian đang có một đầu Âm Linh Miu ngủ say. Tất cả đều hóa hình, và theo sự lớn mạnh của những món đồ đó, không gian chứa chúng sẽ rộng ra.

Không gian của Lục Hoang Chân Kinh giờ này vô cùng kỳ ảo. Bên trong đó hiển hóa ra sáu tên Phong Thiếu Hoa. Mỗi tên lại đang thi triển ra những tư thế kỳ lạ. Chúng ứng với sáu môn công pháp mà Bản thân hắn từ trong Lục Đạo Chân Kinh. Món thứ nhất là Nhiếp Hồn Đại Pháp. Món thứ hai là Thiên Quỷ Dạ Hành, một môn thân pháp chi thuật. Món thứ ba là Thiên Thủy Quyết và món thứ tư là Thiên Hỏa Quyết. Hai món này thuộc về Pháp tắc nguyên tố hệ. Một sự kết hợp giữa hệ Pháp tắc và hệ Nguyên tố. Đã có thủy hỏa thì chắc sẽ có mấy hệ nguyên tố thuộc tính khác rồi. Món thứ năm là Ma Thiên Ấn, tổng cộng có một ngàn ấn quyết. Nếu liên tục đánh một ngàn ấn quyết sẽ tạo thành sát thương khủng bố, có thể phá không đánh chết đich nhân. Đã vậy Lục Đạo Chân Kinh tặng thêm cho hắn một món đi cùng để sài chơi có tên là Thiên Thủ Pháp Tướng, một môn công pháp huyễn hệ. Ngoài Nhiếp Hồn Đại Pháp phải mở ra từng tầng một, năm món công pháp còn lại bị hắn một hơi tiếp thụ. Phong Thiếu Hoa tự hỏi từng này món đủ cho hắn xưng bá một phương hay chưa.

Truyền thuyết ngày xưa kể lại rằng thế gian tồn tại một đại ma đầu cả đời chưa từng giết một mạng người. Nghe khó tin đấy nhưng thật sự hắn có bản lĩnh này. Người khác tắm máu địch nhân mà thành danh, hắn thì đi rình trộm nữ nhân tắm mà thành danh. Xưng là Thiên Sắc Quỷ.

Hắn rình ai chứ? Là Đại Tự Nhiên Chi Mẫu! Hôm ấy trời giáng Thiên lôi trải vạn dặm vẫn không đánh chết được hắn. Âu cũng là nhờ bộ thân pháp kỳ diệu Thiên Quỷ Dạ Hành. Chỉ cần hắn nhích chân đã phân ra hơn ngàn cái bóng quỷ dị chạy trốn suốt mấy vạn dặm. Sau này Đại Thiên Vương sai thiên binh thiên tướng truy bắt hắn về quy án. Trải qua hơn một ngàn trận vây bắt lớn nhỏ những vẫn là để hắn một thân một mình trốn đi được.

Từ đó Thiên Quỷ Dạ Hành thành danh đến nay vẫn như là cái tát thẳng vào mặt Thiên Đình.

Thế gian có Nhân, Thần, Yêu, Ma. Nhân và yêu thì Phong Thiếu hoa đã biết. Nhưng Thần thì hắn chỉ nghe qua truyền thuyết, không biết bọn họ mạnh đến thế nào vậy mà vẫn để cho Thiên Sắc Quỷ trốn đi được. Sau này y theo Đại Ma Vương quản lý một cõi ma Giới.

Thiên Quỷ Dạ Hành có mười bước. Bước đầu tiên luyện đến chung cực thì chỉ cần nhích một chân là bản thân đã ở ngoài mười dặm. Hai bước xuyên không gian, năm bước xuyên đại lục, mà mười bước xuyên Tứ Đại Giới. Nhưng để tu luyện được một môn này đến cực đại thì vô cùng khó khăn. Hiện tại Phong Thiếu Hoa chỉ có thể luyện đến độ di chuyển mà không phát ra tiếng động thôi. Còn đoạn đường đến chung cực thì xem ra cần rất nhiều thời gian.

Sau khi có được Lục Hoang Chân Kinh, Phong Thiếu Hoa mới mở ra cho mình một con đường tu luyện mới. Hắn học được phương pháp cắn nuốt lực lượng thì đã tự tin mình không còn là phế vật nữa.

Thiên Quỷ Dạ Hành sử dụng Không Gian Pháp Tắc, đưa bản thân mình xuyên qua khe hở giữa Tứ Đại Giới. Một nơi không hề ổn định, khi bản thân rơi vào đó sẽ khiến cơ thể chịu tổn thương nặng nề. Cho nên khi người thi triển trụ được thời gian càng dài, bản thân người thi triển sẽ làm chủ được nơi mình sẽ đến. Cho nên mới có chuyện môn Thiên Quỷ Dạ Hành này tính bằng bước. Mỗi bước tương đương một nhịp hơi thở. Cực Hạn là chín bước.

Còn Phong Thiếu Hoa thì khỏi nói đi. Một bước chắc phải chia thành chục cái động tác. Hắn chỉ cần làm được một động tác thôi thì mừng rơi nước mắt rồi.

Phong Thiếu Hoa nhích chân, trong một tích tắc này sống lưng hắn lạnh toát. Cảm giác ớn lạnh này cũng nhanh chóng biến mất. Lần nữa mở mắt ra hắn đã ở ngoài tiểu viện, thân hình hắn hoàn toàn hòa cùng bóng tốt. Đây là nhờ đặc tính của Thuần âm chi lực.

Bây giờ Phong Thiếu Hoa mới có dịp để nhìn kỹ lại nơi này. Khung cảnh trông vô cùng kỳ ảo. Dường như có một nguồn lực lượng che giấu nơi này khỏi ánh mắt của thế nhân. Cho nên nếu nhìn lên cao sẽ thấy vòm trời bị một cái màn trong suốt chụp lại. Thuần âm chi khí tràn ngập khắp nơi đem lại một khung cảnh u tối. Nhất là trong bóng đêm, vạn vật đều rất mờ ảo.

Phong Thiếu Hoa đưa tay, từng tia hắc tuyến kết lại nhảy múa trong lòng bàn tay hắn. Hắc tuyến kết thành đạo hắc cầu rồi tan biến. Thuần âm chi khí cứ như vậy liên tục bị kinh mạch của hắn hấp thu.

Mà theo Thuần âm chi khí bị hắn hấp thu càng nhiều, khung cảnh trong tiểu viện này càng lúc càng hiện rõ dần trong tâm thức Phong Thiếu Hoa. Từng nhánh cây cọng cỏ lay động đều bị hắn cảm nhận được. Chợt có tiếng nước chảy truyền đến, Phong Thiếu Hoa liền nhìn ra một bóng hình quen thuộc. Hắn lặng lẽ như u linh theo hướng đó tiến đến. Hắn nào có biết đâu! Ngay khi hắn nhìn thấy thân thể đang trần truồng ở đấy là hàng tấn bi kịch trong cuộc đời hắn bắt đầu.

Nếu cuộc đời là một sô diễn thì bạn mong bản thân mình là vai diễn nào? Hùng Tráng! Đào hoa! May mắn! Ai chẳng mong mình là con cưng của trời cao! Phong Thiếu Hoa cũng vậy thôi! Ai ngờ đâu cuộc đời của hắn vốn dĩ đã chẳng may mắn gì, nay lại rẽ ngang, thật hài hước! Và tấn bi hài đầu tiên hắn gặp phải mang tên Lời Nguyền Linh Miu!

Cửu Vỹ Thiên Miu có chín cái đuôi, mỗi cái đuôi lại ẩn chứa một quyền năng bất diệt. Và chủ nhân của nó rồi cũng sẽ thừa hưởng những quyền năng này. Và cái quyền năng đáng sợ nhất nằm ở đuôi thứ chín, nó tên là Nô. Chỉ một chữ thôi, nhưng sự đáng sợ trong đó thì...

Bạn đang đọc Tiên Kiếm Độc Hành của Thủ Mộ Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thumogia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.